Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ

Chương 15: Đô Đô lại lên cấp rồi!

Rượu nhẹ nhàng dao động chung quanh thành ly, dưới ánh đèn lờ mờ trông sáng và lóng lánh như hổ phách. Bàn tay thon với những khớp xương rõ ràng vung nhẹ, rượu trong ly khẽ khàng lay động, ánh sáng chớp lên bên trong đôi con ngươi sâu thẳm. Khẽ nhấp một ngụm, Mạc Dịch Trình tựa vào quầy bar, nhìn nghiêng một cách đầy biếng nhác, vùng hàm dưới hoàn mỹ bên trong màn ảnh cơ hồ khiến người ta phải gào thét, gò má ẩn vào bóng tối trong lạnh lùng còn mang theo sự cao quý.

“CUT! Quá hoàn hảo!” Trải qua một ngày quay phim liên tục mà cảm xúc của đạo diễn vẫn còn sôi trào, cảm giác thấu kính của Mạc Dịch Trình và hiệu quả phô bày của gương mặt này quả thật đã vượt quá xa so với những gì ông tưởng tượng.

Vài nhân viên công tác đứng bên cạnh cũng đang xuýt xoa cảm thán về giá trị nhan sắc và khả năng diễn xuất của Mạc Dịch Trình. Vốn nghĩ chỉ là một bộ phim mang tính quảng cáo nên Mạc Dịch Trình sẽ không nhập tâm cho lắm, nào ngờ trải qua một hành trình quay chụp, lúc tình tiết đến đoạn cao trào, các cô gái xem Mạc Dịch Trình diễn mà nước mắt ai nấy đều rơi xuống cả. Mọi người lại càng thêm bội phục trước sự chuyên nghiệp của Mạc Dịch Trình.

Công việc quay phim tạm thời kết thúc, Trần Củ bước lên, trả điện thoại lại cho Mạc Dịch Trình.

Từ ngày Nguyện Tác xuất hiện trong điện thoại, chỉ trừ lúc quay phim thì điện thoại được để ở bên ngoài cho Trần Củ bảo quản ra, còn lại thì cho đến bây giờ vẫn bất ly thân.

“Mạc ca, có khả năng hôm nay sẽ quay phim hơi lâu chút, tôi đã chuẩn bị cơm nước như mọi ngày rồi.” Trần Củ nói.

“Tôi vẫn chưa đói, cậu cứ ăn cái gì đó trước đi.” Mạc Dịch Trình mở trò chơi ra, hệ thống thông báo Nguyện Tác đã tan học, tầm 10 phút nữa xe trường sẽ đưa học sinh về đến nhà. Thấy Trần Củ còn đứng đó, Mạc Dịch Trình hỏi: “Sao không đi ăn đi?”

Trần Củ kêu a một tiếng, ngón tay béo núc đẩy kính mắt lên, hơi ngượng ngùng, “Gần đây tôi đang giảm cân nên không ăn cơm tối.”

Mạc Dịch Trình quan sát Trần Củ không mang theo ác ý, nhìn kỹ thì đúng là hơi khác.

“Trần Củ này, vóc dáng của cậu…là do bị bệnh à?” Mạc Dịch Trình từng xem hồ sơ của Trần Củ, ảnh chụp thời đại học trông rất sáng sủa, là một chàng trai hiền lành ấm áp, tuy chưa thể nói là đẹp mắt nhưng vẫn khá dễ nhìn.

Trần Củ gật đầu, “Vâng, năm tốt nghiệp đại học tôi sinh bệnh nặng, phải dùng thuốc hormone nên phát phì, sau này vì công việc bề bộn quá nên hơi khó quản miệng mình lại được.”

Mạc Dịch Trình nhìn vào ánh mắt ôn nhuận khuất sau lớp kính mắt vừa dày vừa nặng của Trần Củ, cười bảo: “Nếu cậu muốn giảm cân thì có thể nhờ Ken thiết kế giúp mình một chế độ tập luyện và ăn uống, dụng cụ bên trong xe bảo mẫu (*) của tôi cứ sử dụng tùy ý. Có điều nhất định đừng mù quáng, cứ nhịn không ăn gì giống bây giờ thì cũng không được.” Ken chính là huấn luyện viên thể hình tư nhân của Mạc Dịch Trình, anh ta và Trần Củ cũng có biết nhau.

( Xe bảo mẫu là những chiếc xe từ 7 chỗ trở lên, thường thì các ngôi sao có thể ăn cơm, hóa trang, nghỉ ngơi ngay bên trong xe. Do nó phục vụ nhiều hoạt động hàng ngày của ngôi sao như một bảo mẫu nên gọi là xe bảo mẫu.)

Trần Củ cảm kích, nói: “Mạc ca, cảm ơn anh.”

Trong lúc Mạc Dịch Trình đang nói chuyện với Trần Củ, xe trường đã nhanh chóng đưa tinh linh nhỏ về đến nhà.

Nguyện Tác là người đầu tiên xuống xe, vẫy tay chào tạm biệt mọi người, chân ngắn nhảy xuống xe, sau đó vội vã chạy về phía căn phòng nhỏ của mình.

Tuy trong học viện có các thầy cô giáo hiền hòa, có bạn học cùng chí hướng, còn có căn tin cung cấp đủ các loại thức ăn, nhưng mỗi giờ mỗi phút, cậu lại đều nhớ đến Mạc Dịch Trình.

Nguyện tác chạy bước nhỏ một mạch về phòng, miệng hô Mạc Dịch Trình, cặp sách nhỏ vung vung vẩy vẩy sau mông, vừa bước đến cửa thì trượt chân, cả người lẫn cặp đều té xuống đất.

Cách màn hình, Mạc Dịch Trình chỉ có thể trơ mắt nhìn bé con ngã ra đất, còn lăn hai vòng, may là bậc cửa thấp nên có lẽ không đến nỗi té đau.

“Mạc Dịch Trình, tui về rồi nà!” Nguyện Tác đứng dậy, cảm giác kích động không hề bị cú vấp té kia làm ảnh hưởng chút nào.

Mạc Dịch Trình thấy hơi đau lòng, lại thấy bất đắc dĩ, vừa kiểm tra xem có té chảy máu hay không, vừa hỏi:” Có mệt không nào?”

“Không hề mệt!”

“Đi học ở trường có quen chưa?”

“Quen rồi, trong trường có rất nhiều thầy cô và bạn học, còn học được rất nhiều kiến thức. Có điều…”

Thấy Nguyện Tác chần chừ, Mạc Dịch Trình cứ ngỡ là cậu gặp chuyện gì không vui, vội hỏi: “Làm sao vậy? Có ai ức hiếp nhóc à?”

“Không có.” Nguyện Tác lắc đầu, nói với vẻ lưỡng lự: “Có điều ở trong trường không được gặp Mạc Dịch Trình.”

Mạc Dịch Trình ngẩn người, nhìn Nguyện Tác chăm chú một lúc, mới mở lời: “Hôm nay đã học được những gì?”

Nguyện Tác tách ngón tay kể lại những điều mình đã trải qua hôm nay, học tiết nào, học được cái gì. Mạc Dịch Trình nghe cậu kể, dường như nhìn thấy một vầng sáng toát ra từ trên người bé con này, sự trong sáng đó làm người khác cảm thấy vui vẻ, mệt nhọc cả ngày cũng đều tiêu tan hết.

Nguyện Tác nói xong mới nhớ bỏ cặp xuống, Mạc Dịch Trình thấy hình như quai đeo cặp của Nguyện Tác bị tuột, tiện thể hỏi: “Cặp bị làm sao vậy?”

Nguyện Tác cúi đầu tự trách, giải thích: “Tui… tui không gài được, có một bạn học bảo là sẽ giúp tui, rốt cuộc bị hư, tại tui bất cẩn quá.”

Mạc Dịch Trình nhíu mày, chiếc cặp này hắn mua trong cửa hàng là phiên bản giới hạn của LV, giá tận 5 chữ số, khóa kéo sao có thể muốn hư là hư được. Tuy nhiên vì để Nguyện Tác không thấy tự trách nên an ủi: “Không sao đâu, bị hư thì ngày mai cứ đổi cái khác trước, cái này đem đi sửa.”

Nguyện Tác thấp thỏm hỏi: “Có sửa được hông?”

“Được mà, nếu không sửa được sẽ cho chúng ta đổi cái mới.”

“Oa, tốt vậy á.” Nguyện Tác hồn nhiên tin thật, sau đó ngồi xổm xuống lấy từng món đồ trong cặp ra, chuẩn đưa cặp đi sửa.

Mạc Dịch Trình nói: “Bạn học đã giúp nhóc đó, hai đứa đi học chung à?”

Nguyện Tác trả lời: “Dạ, bọn tui đi cùng xe trường, cũng học nấu nướng, nên có thể coi là bạn học.”

“Cậu ấy là người thế nào?”

Nguyện tác nghĩ nghĩ, “Vóc người… cao hơn tui lắm lắm luôn.”

Mạc Dịch Trình: “…”

“Da rất trắng, là kiểu cực kì trắng ý, không thích cười, cũng không thích nói chuyện. Nhưng mà cậu ấy lại nói chuyện với tui.”

“Thật à? Nói gì vậy?”

“Hưm… Thì hỏi thân phận trước đây của tui là gì, người chơi làm nghề gì, còn hỏi tui sống ở đâu.”

Mạc Dịch Trình ngầm thấy bất an, hỏi: “Nhóc nói cho cậu ta biết à?”

Nguyện Tác lắc đầu, “Không đâu, thân phận của Đô Đô không được nói cho người khác biết, còn thân phận của Mạc Dịch Trình, phải được sự đồng ý của Mạc Dịch Trình thì Đô Đô mới có thể nói với người khác, tui chỉ kể cho cậu ấy nghe phòng tui ở trông ra sao thôi.”

Sắc mặt của Mạc Dịch Trình dịu xuống đôi chút, bảo: “Nhóc làm tốt lắm.” Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng vẫn thấy không yên tâm, dù gì thì mức độ “trí năng” của trò chơi này cũng đã vượt ngoài nhận thức của kĩ thuật hiện tại. Giống như là một thế giới dị thứ nguyên, một cái thế giới có tư duy của nó như vầy sẽ không thể bị khống chế hoàn toàn, mà Nguyện Tác thì lại đơn thuần quá mức, Mạc Dịch Trình không thể khống chế được thế giới bên trong trò chơi, chuyện này làm hắn thấy cực kì phiền não.

(Thế giới dị thứ nguyên có thể hiểu nôm na như là một thế giới song song, không cùng chiều không gian, thời gian với trái đất.)

(Thế giới có tư duy tức là thế giới mà sinh vật sống trong đó có tư duy riêng, không chịu sự khống chế của ai hết. Cá nhân tui thích edit sát bản gốc nhất có thể, nên có nhiều chỗ dù không rõ ý lắm nhưng tui vẫn để nguyên theo bản gốc nha.)

Mạc Dịch Trình lại vào cửa hàng mua cặp mới và một chiếc đồng hồ đeo tay thông minh có chức năng điều hướng cho Nguyện Tác. Cũng may mà thời gian đi học trong một tuần của Nguyện Tác không nhiều lắm, chỉ có ba hôm là lịch học hai buổi (hai ngày học mỹ thuật, một ngày học nấu ăn), một hôm học một buổi (diễn xuất).

Ngày mai có lịch học một buổi, tiếp đó được nghỉ hai ngày, rồi đến hai tiết mỹ thuật tạo hình, nghỉ một ngày. Nếu làm vậy, về tổng thể mà nói cũng coi như hợp lý, sẽ không làm nhóc con thấy mệt mỏi. Đương nhiên Mạc Dịch Trình vẫn mong Nguyện Tác thật sự học được cái gì đó, thế nhưng nếu không thể thì hắn cũng không ép buộc, dù bé con có ngồi trong nhà xem phim cả ngày thì hắn vẫn nuôi nổi.

Đinh!

【 Thông báo hệ thống: Tinh linh nhỏ Đô Đô đã hoàn thành việc nhập học, điểm kinh nghiệm đạt mức, thăng lên cấp 3. Mở rộng quyền hạn: Truyền đồ đạc. Phương pháp thao tác cụ thể: Khi chuyển đồ từ trong trò chơi ra bên ngoài, tinh linh nhỏ có thể chọn truyền đồ một cách tùy ý, người chơi muốn lấy đồ đạc từ trong trò chơi ra cần phải tiêu một lượng tiền vàng nhất định; để đưa từ thế giới thật vào, người chơi chỉ cần chụp hình trực tiếp đồ vật ấy. 】

Nói cách khác có thể đưa đồ đạc trong hiện thực vào trò chơi, đồ đạc trong trò chơi cũng có thể được tinh linh nhỏ truyền ra ngoài.

Nếu như nói trước đây tất cả những gì về trò chơi này chỉ mới là suy đoán, như vậy thì những thao tác này, trình độ khoa học kỹ thuật hiện nay không cách nào có thể đáp ứng được.

Hiển nhiên là Nguyện Tác cũng nhận được thông báo, thế nhưng cậu vẫn còn trong quá trình tiêu hóa, ngón tay chọc chọc vào bụng nghiên cứu xem phải làm sao để lựa chọn vật phẩm truyền ra.Mạc Dịch Trình click chọn 【 Truyền vật phẩm 】, ở góc trên bên phải trò chơi xuất hiện một biểu tượng camera, click vào đó. Nhìn xung quanh một vòng rồi chụp bó hoa đang đặt trên bàn một tấm.Rắc rắc. Ảnh chụp không khác gì những tấm ảnh bình thường, chẳng có gì đặc biệt. Thế nhưng ngay một giây sau chuyện khiến người ta phải há hốc mồm đã xảy ra, chỉ trong nháy mắt, bó hoa trên bàn cứ như không cánh mà bay. Mà trên điện thoại, bó hoa trong hình đã rơi xuống ngay bên chân Nguyện Tác!

Mạc Dịch Trình bị sốc, tay run lên, suýt nữa là chụp không được chiếc điện thoại.

Hết Chương 15