Trong pub, Mặc Khải Tuyền nhắm mắt lại dựa vào quầy ba, hai bên tai nghe được tiếng hát từ trong câu lạc bộ phát ra.

Hướng anh bạn pha chế ý muốn rót chén thứ ba, đầu đã thực sự bắt đầu mơ màng, đã rất nhiều năm không đụng qua rượu, trạng thái quả nhiên không thể cùng với"Giấc mơ New york" đánh đồng.

Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu cô không muốn về nhà, không muốn trở lại cái kia cô ở bốn năm phòng trọ nhỏ, cũng không muốn đối mặt với người đàn ông tên Cận Thừa đó nữa.

Cô cười tự giễu, có lẽ là cô quá lo lắng, có lẽ người ta cũng còn chưa có trở về đâu.

"Ủa? Cô không phải là Mặc tiểu thư sao?" Có người ở bên cạnh gọi tên của cô.

Không nghĩ tới lại có thể còn đụng phải người quen biết. Mặc Khải Tuyền mở mắt ra, nhìn gương mặt này giống như đã từng quen biết, suy nghĩ một chút, "Anh là Hà luật sư?"

"Là tôi, hiếm khi thấy cô còn nhớ rõ tôi." Hà Tranh Quang vui mừng ngồi chỗ bên cạnh cô.

Em họ của anh ta là bạn học thời đại học của Mặc Khải Tuyền, coi như có quan hệ, mấy tháng trước sinh nhật của em họ, ở party anh ta cùng cô từng có gặp mặt một lần, sau lại anh ta đã từng muốn em họ giúp một tay hẹn cô, đáng tiếc em họ nói người ta chưa bao giờ cho người đàn ông theo đuổi, đại khái là đã có bạn trai đi!

Cô gái như thế, có bạn trai cũng không bất ngờ, nhưng thêm nhiều lựa chọn hơn không tốt sao?

Hà Trang Quang không ngờ tới lại ở chỗ này gặp giai nhân, lúc này vui rạo rực ngồi xuống, đảm đương Hộ Hoa Sứ Giả.

Vừa uống rượu vừa trò chuyện huyên thuyên, cuối cùng hai người không biết làm sao lại hàn huyên tới chức nghiệp luật sư.

Thì ra là Hà Tranh Quang sinh ra trong gia đình luật sư, là bị ba ba là luật sư buộc hướng về đọc khoa luật, thật ra thì mục tiêu cuộc đời anh ta là hoàn cảnh thay đổi, thật vất vả phí thời gian đến lúc tốt nghiệp, hiện tại giữ chức"Thành nghiệp công ty luật sư”, tuy nói không tệ, nhưng so với danh tiếng của "Đông Phương" , vẫn còn nhỏ rất nhiều.

"Tôi nghe nói Đông Phương thật ra thì cũng không được như bề ngoài truyền đi lợi hại như vậy, người sáng lập vào vài thập niên trước khắp nơi thiên hạ không có địch thủ, nhưng bây giờ Cổ Kiêu Hán về hưu di dân, Bùi Thủ Chính đã sớm không nhận vụ án, hôm nay Đông Phương là thiên hạ của Cận hồ ly, một mình chống đỡ đại cục.

"Hồ ly?" Mặc Khải Tuyền nhíu mày.

"Những người trong giới của chúng tôi đều đem Cận Thừa gọi là Cận hồ ly, anh ta thật sự rất mạnh, đây là chuyện rõ như ban ngày" .Hà Tranh Quang ra vẻ rất sùng bái thở dài nói: " Anh ta mặc dù không có gia thế gì, cũng là nhân tài luật pháp khó gặp, cha tôi cũng rất tán dương anh ta, nói hắn thật may là gặp phải Cổ Kiêu Hán, nếu không liền mai một. Cổ Kiêu Hán, kim bài Đại Luật Sư, làm luật sư bốn mươi năm, cũng liền chỉ thu nhận một học trò là anh ta, cũng đã có thể biết Cận Thừacó bao nhiêu ưu tú, nghe nói lúc đang học đại học đã lấy đến bằng luật sư rồi, điệu này là tôi phải thi N năm. Đúng rồi, cô có biết ‘tập đoàn Lôi Đình’ chứ? Cổ Kiêu Hán trước kia chính là luật sư của Lôi gia, sau khi ông ta về hưu chính là Cận Thừa xử lý sự vụ Lôi gia, nghe nói quan hệ của anh ta cùng Lôi Ngự Phong rất tốt!"

Đúng vậy a, cô trước kia cũng cho rằng như thế, Mặc Khải Tuyền uống ngụm rượu, cười cười.

Hà Tranh Quang thấy cô nguyện ý lắng nghe mình kể, càng thành ra nói nhiều thêm, nước miếng văng tung tóe: "Tôi còn nghe nói Xã Hội Đen cũng cầm giấy nợ của anh ta. . . . . . Đúng rồi, xế chiều hôm nay tôi có đến pháp viện nhìn màn toà thẩm vấn rồi, anh ta thật là lợi hại, khó trách nghe nói vụ án nào qua tay anh ta, tỷ lệ thành công có chín phần thắng."

Xã Hội Đen cầm giấy nợ của hắn? Vậy cũng không có gì nghiêm trọng , mẹ cô chính là Xã Hội Đen!

Tỷ lệ thành công có chín phần? Quá khoa trương đi? Làm như hắn là Đông Phương Bất Bại, chẳng phải là dọa người hơn?

Mặc Khải Tuyền nhìn vị luật sư này chính mắt nhìn thấy hắn lên tòa án thẩm vấn vào buổi chiều, ánh mắt đối với Cận Thừa vô cùng sùng bái,cô không khỏi ngầm nói thầm.

"Tôi còn nghe nói. . . . . ." Hà Tranh Quang đã trực tiếp đổi tên là Hà nghe nói, "Cận hồ ly sắp làm rể hiền của Bùi Thủ Chính rồi, lần này cả ‘ Đông Phương ’ đều là của anh ta."

Một tia sấm từ trời vang tới, có thể trực tiếp đem Mặc Khải Tuyền chết lặng người.Đối với vẻ mặt không tin của mỹ nữ, Hà Tranh Quang có thể nói huyên thuyên bất tận, thật lòng đem mật văn chính mình nghe được toàn bộ nói ra.

"Lần này Cận hồ ly đến Anh quốc chính là đi đón Bùi tiểu thư, Bùi tiểu thư là sinh viên luật hàng đầu trường Cambridge, quả thật có tin tức nói bọn họ là cùng nhau ngồi chung chuyến bay trở về, buổi chiều hôm nay Cận hồ ly lên tòa án, Bùi tiểu thư an vị ở bên chỗ ngồi nghe, sau lại tôi còn nhìn thấy bọn họ cùng rời khỏi . . . . . ." Bởi vì là như vậy, cho nên mới phải là như thế này.

Mặc Khải Tuyền lập tức hiểu rõ, cô bề ngoài mặc dù sáng sủa, tâm thật ra thì rất nhạy cảm, cộng thêm lại không ngu ngốc, rất nhiều việc vừa nghĩ liền thông.

Bùi Thủ Chính coi trọng người đàn ông của cô, cố ý đem đứa con gái duy nhất gả cho hắn, đồng thời cùng lúc còn giao cho hắn một nửa "Đông Phương" , của hồi môn phong phú như vậy, thật sự là mê người, cho dù ai cũng sẽ không dễ dàng cự tuyệt!

Cô một hơi uống hết ly rượu còn dư lại, cùng Hà Tranh Quang vẫy tay từ biệt.

"Mặc tiểu thư, tối mai có thời gian không? Cùng nhau ăn cơm nhé?" Hà Tranh Quang vội vàng đuổi theo cô hỏi, thật khó khăn hợp ý, đem nước miếng đều nói tung bay, mới nhắc cô chín giờ. Hắn cũng không muốn buông tha cơ hội theo đuổi cô.

"Được." Cô cười thản nhiên, nghênh ngang rời đi.

Trở lại nhà trọ, Cận Thừa lại đang ở nhà

Cô thay dép trong nhà , đi vào phòng khách, đem cái chìa khóa nhét vào trên bàn thủy tinh hình tròn, mới vừa duỗi lưng một cái, quay đầu lại liền nhìn thấy Cận Thừa từ trong thư phòng đi ra.

"Trễ như vậy, điện thoại di động sao lại cũng không nhận?" Hắn đánh hai mươi mấy cuộc điện thoại, nghĩ cô không trở lại nữa, muốn ra ngoài tìm người kiêm báo án rồi.

"Pin hết điện rồi." Cô lười biếng trả lời.

"Đã đi làm cái gì ?" Hắn nhìn cô, một hồi nồng nặc mùi rượu.

"Xem điện ảnh” Cô mặt không đổi sắc nói láo.

"Điện ảnh gì?" Rạp chiếu phim bây giờ cũng bắt đầu cung cấp rượu rồi sao?’’

"Nước Mĩ , tên gọi ‘ Nghề luật sư ’." Cô xoa có chút đau nhức huyệt Thái Dương hướng phòng tắm đi đến.

"Xem hay không?" Hắn đi theo phía sau, cũng vào phòng tắm.

"Không tồi, có mấy câu lời thoại thật là rất được lòng em ."

"Cái gì lời thoại?"

"Có một đoạn nói ba bác sĩ ngoại khoa cùng một chỗ nghị luận về khoang ngực, mình thích nhất giải phẫu cho loại bệnh nhân nào. Bác sĩ thứ nhất nói, tôi thích phẫu thuật nhất cho kiến trúc sư, trong lồng ngực kiến trúc sư tất cả đều là hình hình học, vuông , tròn , bày thật chỉnh tề." Cô vừa nói, vừa quay đối gương cởi khuy trên áo sơ-mi xộc xệch.

"A!" Hắn tựa vào cạnh cửa được chạm trổ đánh bóng, sắc mặt trầm tĩnh.

"Bác sĩ thứ hai nói, tôi thích nhất giải phẫu cho nhân viên kế toán, lục phủ ngũ tạng của nhân viên kế toán cũng dán nhãn số, tài liệu vô cùng chính xác."

Cô cởi xuống áo sơ mi, nịt ngực bằng ụa màu xanh, cơ thể đầy đặn hấp dẫn gợi cảm , nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc tỉnh táo, đáng tiếc sụp đổ quá nhanh, nhất là khi phát hiện hắn lại nghe rất nghiêm túc, thậm chí lúc hắn mở miệng hỏi tới: "Người thứ ba đâu?", lập tức nổi trận lôi đình.

Thật là tức chết cô! Ném cho hắn một cái thật to xem thường, Mặc Khải Tuyền căm hận nói: "Bác sĩ thứ ba nói, ta thích nhất giải phẫu cho luật sư, bởi vì luật sư không tim, không gan, không phổi."

Cận Thừa không nói gì mà nhìn chằm chằm vào cô.

"Những lời này thật là lời vàng ngọc." Cô khiêu khích nhìn hắn không nói, lại bắt đầu cởi xuống bảy phần quần jean.

"Khải Tuyền." Hắn nhướng mày: "Tương lai em cũng sẽ là luật sư."

"Em tuyệt đối thi không được bằng, thì không thể coi như là rồi, hiện tại........!" Cô cởi hết y phục, đưa tay dùng sức đẩy hắn ra cửa, bịch một tiếng đóng phòng tắm , "Em muốn tắm!"

Tầng thứ hai mươi tám của khu cao ốc Đông Phương luật sư, trước cửa sổ sát đất rộng lớn, một thân ảnh cao lớn đứng lặng.

Cận Thừa ngắm nhìn bầu trời xa xa, lâm vào trầm tư kéo dài.

Một đêm kia, cô bé con đó ở bên ngoài uống đến toàn thân mùi rượu còn nói dối hắn đi xem phim, lại còn cự tuyệt hắn cầu hoan, còn rất kiên quyết ôm lấy gối đầu, ngủ ở ghế sa lon thư phòng, lấy hành động tuyên cáo bọn họ phân giường.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo , một bộ mặt mệt mỏi rã rời dáng dấp tiều tụy, cho dù hắn có bao nhiêu dục vọng mãnh liệt muốn cô, cũng chỉ có thể cứng rắn nhịn xuống, ai ngờ ba giờ sáng thì cô lại đột nhirn chủ động leo lên giường của hắn.

"Khải Tuyền?" Hắn còn buồn ngủ nhìn cô không mảnh vải che thân trước người, đang cố gắng cởi áo ngủ hắn xuống.

"Làm gì?" Cô cau chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, giống như bị người thiếu tiền.

"Em muốn?" Hắn nhìn chằm chằm động tác của cô, cam chịu cô ngồi cưỡi lên trên bụng hắn hành động, bàn tay đã bắt đầu tự giác, xoa nhẹ một ít da thịt trên thân thể như ngọc kia, bóng loáng tuyết nộn như chất liệu tơ lụa tốt nhất, vĩnh viễn làm hắn quyến luyến không rời.

"Hãy bớt sàm ngôn đi! Anh có muốn làm hay không?" Cô tức giận nói, tay nhỏ cầm dục vọng của hắn đã sớm kích động sưng phồng, tách ra đùi đẹp thon dài, muốn hắn trực tiếp tiến vào.

Đáng tiếc cô ở trên giường cho tới bây giờ đều không phải là người chiếm ưu thế, hoàn toàn không có cách nào nắm giữ lợi thế, chẵng những không thể để cho hắn thành công tiến vào, ngược lại khiến cho đôi bên đều miệng đắng lưỡi khô mất hồn va chạm.

"Không được, như vậy em sẽ bị thương." Hắn ẩn ẩn rên rỉ, hít sâu một hơi, đè lại bàn tay nhỏ không an phận của cô. Đối với cái đó bởi vì mất khống chế mà thiếu chút nữa làm bị thương cô sáng sớm, lòng vẫn còn sợ hãi, thông thường thì hắn trêu chọc cô rất lâu mới tiến vào, vẫn thiếu chút nữa bị thương cô mỏng manh.

"Có đau hay không là việc của em, anh bận tâm cái quái gì, trực tiếp làm là được." Giọng điệu của cô không vui, nói rõ tâm tình không tốt.

Nói gì vậy? Hắn không phải cầm thú, cũng không có cái loại yêu thích ngược đãi bạn gái, "Anh không có mang bao cao su."

"Anh bắn ra bên ngoài."

Sau đó, hắn vẫn là đè ép dục hỏa, theo cách của mình cùng tiết tấu hướng dẫn, từ từ tiến vào cô, nhồi vào cô, mà không để cho cô cảm thấy một tia đau đớn.

Nhưng không ngờ cô bé con một bộ liều mạng cũng muốn cho người tin h tế như hắn mất đi ẩn nhẫn, mê hoặc hắn ra sức đi vào chiến đấu hăng hái đến sáng sớm mới lui binh, buổi sáng có thể thức dậy đúng giờ đi làm,đã làm cho hắn bội phục thể lực của mình.

Sau liên tiếp mấy ngày, cô hàng đêm như vậy, về nhà muộn hơn so với hắn, toàn thân mùi rượu, bảo cô nói cũng là hờ hững, giả câm giả điếc,lên trên giường lại thái độ khác thường, không nói câu nào liều mạng hấp dẫn hắn, câu dẫn hắn.

Rõ ràng thân thể hai bên thật sâu giao hợp ở cùng một chỗ, thế nhưng hắn lại cảm thấy lòng của cô không tập trung, thậm chí, hắn có thể nhìn ra ở trong mắt cô có một mùi vị "Đến chết không rời" , muốn cùng hắn ân ái làm đến chết.

Cô có tâm sự rồi.

Hắn cũng không khiến cô có bất kỳ áp lực nào, bao gồm tình yêu, chỉ là là lặng lẽ cùng cô lớn lên, cô gái này có bao nhiêu hoàn mỹ, chỉ có hắn rất rõ ràng, đúng là cái này bởi bên trong tới bên ngoài, không một nơi là không xinh đẹp, cô sớm muộn sẽ trở thành một cô gái thuần thục khiến người phải hâm mộ . Nhưng là khi đó, trong mắt của cô còn có hắn tồn tại hay không.

Cận Thừa chậm rãi thở dài, hồi tưởng nguyên nhân buồn bực gần đây, cô đột nhiên công bố muốn cùng nam sinh khác thử lui tới, thử con đường khác, xem có cái gì bất đồng.

Hắn chứa một bụng lửa giận, lại không nơi phát tác, cánh chim còn chưa đầy đặn, cũng đã tính toán muốn cùng hắn phủi sạch quan hệ rồi, hắn rốt cuộc là cái gì của cô? Bạn trai? Tình nhân? Hay chỉ là bạn tình cùng nhau lên giường?

Tiếng chuông điện thoại trên bàn làm việc chợt vang lên, khiến Cận Thừathoát khỏi trầm tư, đi tới đưa tay ấn xuống phím call.

"Cận tiên sinh, Bùi tiên sinh mời ngài đi một chuyến." Thư ký ở đầu bên kia điện thoại kia báo cáo

"Biết."

Bùi Thủ Chính là lão sư cùng đối tác, năm xưa dựa vào nhạc phụ là quan tòa khởi nghiệp, sau lại cùng Lão sư liên thủ sáng lập ra "Đông Phương" . Qua mấy thập niên rồi, ở trong hội thấm nhuần đã lâu, sớm không còn nhuệ khí cùng sôi nổi như trước kia, càng ngày càng sành sỏi thói đời, khư khư giữ mình rồi, khó trách Lão sư từ xưa chỉ thích hợp hợp tác, không nên làm bạn.

Vào phòng làm việc của Bùi Thủ Chính, nhưng lại phát hiện bên trong còn có một người phụ nữ khác, con gái độc nhất của Bùi thủ chính Bùi Gia Lỵ.

"Bùi tiên sinh, Bùi tiểu thư." Cận Thừa không ngờ tới cô ta cũng ở đây, nâng lên nụ cười xã giao chào hỏi.

"Cận luật sư, ngài khỏe chứ." Bùi Gia Lỵ nhìn mặt hắn cười ôn hòa, trong lòng một trận vui sướng.

Người người đàn ông này, chính là ứng cử viên mình và phụ thân đồng thời nhìn trúng, trước kia cô thích hẹn hò cùng mãnh nam ngoại hình cao lớn, nhưng những người này phụ thân đều chướng mắt, còn nói bọn họ là dạng ăn cơm chùa, mà phụ thân tìm những người con trai nhà giàu tới cùng cô thân cận, đại thiếu gia, nhị thiếu gia của tập đoàn này nọ, tràn đầy những thói hư tật xấu, cô làm sao có thể chịu được?

Hẹn hò thuộc về hẹn hò, đàm hôn luận gả cũng không giống nhau, cô hiểu rõ mình cần một người chồng thủ đoạn lợi hại, tương lai phụ thân về hưu, theo năng lực của cô sợ rằng không có biện pháp nắm giữ "Đông Phương" , vì vậy "Trí tuệ và ngoại hình cùng tồn tại" Cận Thừa thành người thích hợp nhất, lần này ngược lại hai cha con cô đều đạt đến thống nhất.

Trải qua mấy lần tiếp xúc, cô đối với vị luật sư trẻ tuổi này lập tức nhìn với con mắt khác, có nuôi dạy có nội hàm, giữ được trầm ổn mà đường hoàng, những mãnh nam tứ chi phát triển đầu óc ngu si kia hoàn toàn không thể cùng hắn so sánh, cô thật hối hận không quen biết với Cận Thừasớm hơn một chút

Mặc dù hắn vĩnh viễn đều là thái độ nghiêm cẩn lạnh nhạt, nhưng người đàn ông được cô xem trọng, nhất định phải có trong tay, trừ những thứ khác không nói, cô không tin hắn không muốn một nửa"Đông Phương" kia.

"Hôm nay em tới mời cha ăn bữa trưa, Cận luật sư có rảnh không? Cùng đi được không?" Bùi Gia Lỵ nở nụ cười sáng lạn tỏ ý mời.

Cận Thừagiương mắt liếc nhìn cô một cái, kể từ khi nhận Bùi Thủ Chính nâng đỡ, cùng vị Bùi tiểu thư này cùng kết bạn ở Luân Đôn, sau khi trở về Đài Loan, những ngày qua cô liền liên tiếp xuất hiện ở trước mặt hắn, vô luận là hắn ở trên pháp viện lên tòa án, hay là cùng khách hàng dùng cơm, cô đều có thể thần kỳ mà xuất hiện xung quanh hắn.

Một là hai lần thì không nói, nhưng xác xuất nhiều quá mức, sẽ khiến cho hắn không thể không nghi ngờ, hiểu rõ hành trình hắn như vậy, chắc hẳn Bùi Thủ Chính đang tìm mọi cách chế tạo cơ hội gặp mặt cho bọn hắn.

Lời đồn đại bên ngoài, hắn không phải là không có nghe thấy, chỉ cười cho qua chuyện, cũng không để ở trong lòng, hiển nhiên cũng không suy nghĩ sẽ giải thích cái gì. Hoàn toàn là chuyện không có thực, không cần cố ý đi nói rõ, một khi tốn tâm tư giải thích ngược lại có vẻ trong lòng có quỷ, hắn đối với Bùi Gia Lỵ, đồng dạng cũng là như vậy, không làm không hổ thẹn, không nóng không lạnh, không khác gì người ngoài.

"Ngại quá, Bùi tiểu thư, tôi có vụ án lập tức phải đến cảnh cục một chuyến, buổi trưa có lẽ không quay trở lại." Hắn cười nhạt, ý tứ cự tuyệt rõ ràng.

"Vụ án gì? Yêu cầu cấp dưới đi làm không được sao? Cần gì phải anh tự mình chạy đi?" Bùi Thủ Chính thấy vẻ mặt chán nản của đứa con gái bảo bối, không đành lòng không giúp.

"Chính là cảnh cục bên kia có chút phiền toái, mấy giờ liền lời khai của nhân chứng luôn là phản cung, ngày kia thì phải lên tòa, không thể kéo dài hơn nữa." Hắn một bộ vẻ mặt bất đắc dĩ, khiến Bùi Thủ Chính cũng không tiện nói thêm cái gì nữa rồi.

Người đàn ông trẻ tuổi đầy hứa hẹn trước mắt này, trí tuệ cùng tuấn tú, thâm tàng bất lộ, bản lĩnh bình tĩnh ngược lại cùng kẻ xảo quyệt Cổ Kiêu Hán kia.

"Vậy tôi đi trước, Bùi tiểu thư, hẹn gặp lại." Cận Thừa nho nhã lễ độ chào từ biệt, xoay người rời đi.

Đưa mắt nhìn Cận Thừa rời đi phòng, lại quay đầu lại thấy vẻ mặt cô đơn của Bùi Gia Lỵ , Bùi Thủ Chính thầm than một tiếng.

Con gái mình lúc này là thật hãm sâu lưới tình rồi, nhưng nam tử giảo hoạt như vậy, cô có khả năng có thể nắm giữ hay không? Nhưng nếu là đối với nhân tài hiếm gặp thế này mà buông tay, sẽ không cam lòng.

Rượu cay xè, vũ đạo nóng bỏng , PUB ngầm dưới lòng đất đầy ắp người.

"Khải Tuyền, chúng ta đi nhảy đi!" Mấy ngày gần đây, Hà Tranh Quang đồng học đã phát triển làm bạn thân , đang hưng phấn theo tiết tấu nhạc điệu mạnh mẽ đung đưa.

"Tôi không đi." Cô uống rượu, váng đầu mắt hoa tứ chối ý kiến của hắn.

Tuần lễ này đã cùng Hà Tranh Quang ra ngoài năm lần rồi, một nửa là bởi vì muốn nghe được tin tức của Cận Cát, một nửa kia có lẽ là vì cô thật sự quá tịch mịch.

Cô không có bạn bè, dung mạo xinh đẹp đã bị rất nhiều người cùng giới ghen tị, cho dù cô chưa bao giờ trang điểm đậm, hay ăn mặc quái dị đoạt người chú ý, hết lần này đến lần khác vừa trang điểm lên, dù là vô cùng nhạt, khiến người ta đều cho là một loại phong tình kiều diễm. Nhất là trong mấy năm nay, được Cận Thừa ngày đêm cần cù tẩm bổ , khiến cô từ cô bé hoàn toàn biến thành người phụ nữ thành thục khêu gợi rồi, cũng như người khác mặc vào bộ đồng phục có chút cũ kỹ, nhưng không giấu được những đường nét quyến rũ, đường cong lả lướt vóc người đẹp.

Về phần khác phái đi, tiếp xúc được đã ít lại càng ít, cô không phải không người theo đuổi, mỗi lần nhận thấy được ý đồ của đối phương, cô sẽ trịnh trọng cùng đối phương nói rõ mình đã có bạn trai, ngăn cản sạch tất cả có thể.

Trước mắt người gọi là "Hà Tranh Quang" này, rất gà mẹ, mười phần ba tám, nhưng thực là không để tâm, hơn nữa cô quả thật không tìm được người đi cùng, vì vậy anh bạn Hà Tranh Quang trở thành lựa chọn duy nhất.

"Vậy tôi đi cùng cô!" Hà Tranh Quang do dự , đang muốn lưu lại làm bạn cùng giai nhân, ai ngờ Mặc Khải Tuyền lại đứng lên, không nói hai lời đẩy hắn vào sàn nhảy, lập tức cuốn vào trong sóng người cuồng hoan.

Xa xa nhìn Hà Tranh Quang khoa tay múa chân, bộ dạng khua múa vụng về, Mặc Khải Tuyền không khỏi ôm bụng cười lăn lộn , một giây kế tiếp, cô liền cảnh giác đã có người đang đứng ở phía sau mình, quay đầu lại, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông của cô đang cau mày nhìn.

Cô nhất định là uống quá nhiều, người đàn ông kia tuyệt đối sẽ không ở chỗ này xuất hiện, lại đang ở trước mắt cô.

"Làm sao anh biết em ở chỗ này?" Đặc biệt tìm đến cô sao?

"Anh tiếp bạn , vừa lúc nhìn thấy em." Cận Thừa ngồi xuống vị trí bên cạnh cô, gọi một ly rượu.

Thì ra là như vậy, hắn còn có bạn bè, không giống cô, ngay cả một người bạn tri kỉ cũng không có, chỉ có thể lôi kéo Hà Tranh Quang cho đủ số, đúng rồi, bạn của hắn là nam hay nữ vậy?

Cô bắt đầu bội phục mình, rõ ràng ghen tị đến sắp chết, thanh âm còn có thể bình tĩnh như thế, không khóc, không làm khó, không chất vấn, càng không có bất chấp tất cả lao vào ngực hắn ăn vạ.

"Người kia là bạn của em?" Cận Thừa quay đầu lại liếc mắt nhìn sàn nhảy, vừa rồi tên kia giống như đã gặp qua ở đâu.

"Người nào?" Mặc Khải Tuyền cũng quay đầu lại theo tìm hiểu xem, lườm một cái thấy Hà Tranh Quang đối diện cô ra sức vẫy tay, thậm chí còn ném tới mấy cái hôn gió, lập tức quay đầu về ra sức trợn mắt giả bộ không biết.

Cận Thừa nhìn cô, chờ câu trả lời của cô.

"Không biết." Cô mặt không đỏ tim không đập nói: "Anh không cần tiếp bạn sao?"

Không cần, Quan Dạ Kì đã sớm vùi vào trong đám người phụ nữ rồi, Lôi Ngự Phong ngồi không được vài phút liền đi; về phần Lạc Thao, một thân một mình ngồi ở bên đó , một bộ khí chất "Người lạ chớ tới gần" ; mà hắn, chỉ muốn mang cô về nhà.

"Ủa? Bonnie cũng ở đây!" Xuất quỷ nhập thần, Quan Dạ Kì không biết lúc nào thì đứng ở phía sau bọn họ, bên cạnh Lạc soái ca còn bày đặt một bộ lãnh khí ngăn cấm khác phái tiếp cận.

"Chào." Mặc Khải Tuyền cười tươi như hoa chào hỏi.

"Lạc, đây chính là Bonnie." Quan Dạ Kì làm ra vẻ như rất thân thuộc, còn hướng Lạc Thao giới thiệu cô.

Lạc Thao hướng cô gật đầu một cái, trên mặt không có biểu cảm gì, vẫn là nhàn nhạt.

Người lạnh như vậy, thói đời bây giờ hiếm thấy, Mặc Khải Tuyền tò mò quan sát hắn.

Bốn người ngồi trước quầy rượu , bắt đầu lặng lẽ uống rượu.

Mặc Khải Tuyền là tâm tình khó chịu chẳng muốn nói, Lạc Thao là bản tính thờ ơ bình thản, có thể nói ít đi một câu liền kiên quyết không nói nhiều, Cận Thừa còn lại là xuống tòa án cũng không thích nói nhảm quá nhiều, theo lý luận của hắn, trên tòa án lời nói lấy kế phí theo giờ, rời khỏi tòa án lãng phí nhiều nước miếng như vậy để làm chi? Vì vậy còn dư lại một Quan Dạ Kì, loại này tình cảnh không bình thường tự hắn phá vỡ ,

"Giở trò quỷ gì!" Hắn kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ rượu này có độc sao? Các ngươi đều bị độc câm rồi hả ?"

"Không còn sớm, chúng ta trở về đi thôi." Cận Thừa cố ý mở đầu, cuối cùng nói một câu, cũng là hỏi Mặc Khải Tuyền.

"Đi thôi." Cô cũng mệt mỏi, sạch sẽ gọn gàng nhảy xuống ghế, hất tay Bye Bye xong liền chạy lấy người.

"Khải Tuyền, Khải Tuyền!" Hà Tranh Quang xa xa nhìn thấy cô muốn đi, lấy tư thái như chẻ tre chen qua biển người sôi trào mãnh liệt, ra sức đuổi theo ở phía sau kêu tên của cô, mắt Cận Cát, bỗng chốc liếc lên. Quan Dạ Kì vẻ mặt hứng thú xem kịch vui dạt dào mà nói: "Lạc, có người muốn bị như vậy."

"Người nào?" Lạc Thao hỏi.

"Dù sao không phải lỗi của mỹ nhân nha."

Trước sau như một, tầm mắt trong trẻo lạnh lùng lãnh đạm, nhìn lướt qua bàn tay kia bắt lấy Mặc Khải Tuyền, lại nhìn Cận Thừa mang cô rời đi, cuối cùng dừng lại mấy giây ở vẻ mặt ngạc nhiên của Hà Tranh Quang, từ từ dời đi chỗ khác.

Khóe môi Lạc Thao giơ lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, rõ ràng tham muốn giữ lấy như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy ở trên người Cận Cát, tuy nói trước kia hắn nghe Quan Dạ Kì nói ba hoa chích choè cũng không tin, nhưng bây giờ mắt thấy mới là thực! "Tình yêu a, tại sao mi không đánh trúng ta đây?" Quan Dạ Kì nặng nề thở dài, buồn bực mà tu rượu, tiếp tục lớn tiếng oán trách: "Đáng chết Khưu Bỉ Đặc! Ngươi đến tột cùng chết đi đâu rồi?’’