Khi Đường Viễn tỉnh lại, không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ biết rằng hiện tại cơ thể hắn dường như đã bị đông cứng do tác dụng của chiếc máy ngủ đông mà Diệp Khoa Sinh chế tạo ra.
Chật vật chui ra khỏi lồng kính, đôi mắt hắn nhoè đi do hôn mê trong thời gian dài.
Hắn khẽ dụi đôi mắt để nhìn rõ hơn.
Nơi này trước kia vốn là một trung tâm nghiên cứu hiện đại, vậy mà trải qua một vụ nổ đã trở thành phế tích hoang tàn.
Đường Viễn nặng nề leo lên đống đổ nát để tìm đường ra, bỗng hắn nhìn thấy phía trước có vài bóng người lững thững bước đi.
Quần áo của họ rách nát, trên người còn dính rất nhiều vết máu.
"Chẳng lẽ vẫn còn người sống sót sau vụ nổ sao? Động tĩnh lớn như vậy đáng lẽ lúc này đội cứu hộ phải tới rồi chứ?"
Nghĩ vậy, hắn liền lặng lẽ tiếp cận đám người phía trước để điều tra tình hình.
Càng tới gần, Đường Viễn càng nhận ra điều bất thường.
Những người này tuy quay lưng về phía hắn, nhưng hắn vẫn nhìn ra họ đều có những vết thương chí mạng trên người, thậm chí còn phát ra mùi hôi thối nồng nặc, chính là mùi của thịt bị thối rữa lâu ngày.
Cố nén cảm giác ghê tởm trong lòng, Đường Viễn vẫn tiếp tục bám sát phía sau để theo dõi.
Nào ngờ sau lưng hắn bỗng có bước chân đuổi tới, vô tình khiến đám người phía trước nhất loạt quay người lại nhìn về phía hắn.
Lúc này Đường Viễn mới giật mình kinh hãi bởi bộ dạng của họ hết sức ghê rợn.
Toàn thân những người này chằng chịt vết thương, khuôn mặt họ trở nên khô héo, đôi mắt trắng dã cùng hàm răng sắc nhọn vương đầy máu đen.
Chúng lớn tiếng gầm gừ rồi ngay lập tức lao về phía hắn như những con thú muốn tranh giành miếng mồi ngon.
Đường Viễn cảm nhận được mối nguy hiểm ập đến, hắn không dám chần chừ lâu mà liền lập tức bỏ chạy.
Động tĩnh ngày một lớn hơn, kéo theo rất nhiều tên xác sống xung quanh xông đến cùng bám theo hắn.
Cả một vùng đất rộng lớn đều là tàn tích sau vụ nổ, vì thế khiến cho việc di chuyển cực kỳ khó khăn.
Đường Viễn nhặt một thanh sắt dài, mạnh mẽ đánh ngã những kẻ tiến tới gần.
Thế nhưng bọn chúng không hề biết đau đớn, ngay khi bị ngã xuống liền lập tức choàng dậy lao tới lần nữa.
Hắn biết sức lực mình không thể dây dưa lâu cùng những tên xác sống này, liền liều mạng chạy tới một tháp canh gần đó rồi leo lên.
Đám xác sống truy đuổi không biết mệt mỏi, chẳng mấy chốc đã chen nhau bám lên đầy xung quanh ngọn tháp canh.
Bên trong tháp canh có một khẩu súng trường, Đường Viễn liền nhanh chóng nhặt lấy rồi lên đạn bắn thẳng vào đám đông đang chen chúc trên chiếc thang sắt nối lên đỉnh tháp.
Trải qua một hồi kịch chiến, hơn hai mươi tên xác sống đã bị hắn bắn cho rơi rụng xuống đất.
Đường Viễn nhanh chóng nhận ra rằng những kẻ này cũng không hoàn toàn bất tử mà có điểm yếu chí mạng nằm ở bộ não.
Chỉ cần tấn công vào đầu là sẽ hoàn toàn tiêu diệt được chúng.
Hắn ngồi xuống thở dốc một hồi, lúc này cơn đói kéo đến khiến cơ thể mệt mỏi rã rời.
May mắn là bên trong tháp canh vẫn còn một chút lương khô và nước uống, Đường Viễn vội vàng nhặt lên kiểm tra một chút, thấy không có vấn đề gì liền mở ra ăn ngay để phục hồi sức lực.
Ăn uống xong xuôi, tuy không thể lấp đầy dạ dày trống rỗng nhưng cũng đủ khiến thần trí hắn tỉnh táo trở lại.
Lúc này hắn mới cẩn thận sắp xếp lại những tình tiết hỗn loạn trong đầu.
"Những xác sống này chắc chắn là do thí nghiệm của Zgod tạo ra.
Không biết tình hình bên ngoài thế nào rồi.
Tiếp theo nên trở về Huyết Sát để báo cáo tình hình hay là...?".
Nghĩ đến đây, hắn bỗng nhớ tới cái chết của Diệp Khoa Sinh rồi từ từ lấy sợi dây chuyền trong túi áo ra.
"Diệp Khoa Sinh nói con gái hắn bị đưa tới thành phố S, lúc này nếu đi tới đó thì lộ trình quay về tổ chức sẽ bị kéo dài thêm vài ngày.
Trước hết tìm cách liên lạc về tổng bộ để nắm được tình hình rồi tính tiếp".
Đường Viễn nhìn xuống phía dưới thăm dò, thấy đám xác sống còn lại tập trung rất đông trên con đường duy nhất dẫn vào trung tâm nghiên cứu, vì thế chỉ còn cách lựa chọn con đường khác để ra khỏi nơi này.
Phía dưới chân tháp cũng không còn nhiều nguy hiểm lắm nên hắn cẩn thận theo cầu thang sắt mà khẽ leo xuống phía dưới.
Mặt đất đầy rẫy cơ thể của đám xác sống bị bắn hạ lúc trước, Đường Viễn không muốn nán lại lâu, liền nhẹ nhàng trốn vào cánh rừng gần đó rồi thoát đi.
Đồng hồ định vị của hắn sớm đã ngưng hoạt động do hết pin, mà tập đoàn Zgod lại được xây dựng ở một nơi hẻo lánh không có người qua lại, vì thế rất khó tìm được đường thoát ra.
Đường Viễn tìm kiếm hơn một giờ đồng hồ mới tìm thấy một con sông nhỏ, dựa theo kinh nghiệm sinh tồn mà cha hắn từng dạy, nếu bị lạc trong rừng thì chỉ cần đi dọc theo bờ sông là nhất định sẽ tìm được đường thoát ra.
Nghĩ vậy, hắn nhanh chóng gom những thanh gỗ bị gãy lại rồi dùng dây rừng kết thành một chiếc bè, chạy xuôi theo dòng nước.
***
Đường Viễn đi dọc theo con sông được chừng hai giờ đồng hồ, chiếc bè lúc này dường như đã không chịu nổi sức nặng, chìm dần xuống.
Hắn liền gấp rút điều khiển bè tiền vào bờ, nhưng chưa kịp tới nơi, sợi dây rừng dùng để cố định những thanh gỗ bỗng nhiên bị đứt ra, cả người hắn ngã nhào xuống sông.
Đường Viễn tuy rất giỏi bơi lội, thế nhưng sau khi trải qua liên tục mấy hồi sinh tử, cơ thể đã vô cùng mỏi mệt, cộng với sức nước dữ dội, chẳng mấy chốc đã nhấn chìm được hắn.
Trong lúc bị dòng nước cuốn đi, hắn lại mơ hồ nhìn thấy hình ảnh cha mẹ mình trở về bên cạnh, âu yếm lấy hắn như ngày nào.
Giọng nói của mẹ vẫn vang đều đều bên tai như một giấc mơ có thực:
"Cha mẹ mãi yêu thương con, Viễn Nhi..."
Đột nhiên hắn mở choàng đôi mắt đang nhắm chặt ra, dường như có một nguồn sức mạnh to lớn được truyền vào cơ thể.
Đường Viễn sử dụng tất cả sức lực còn sót lại để cố gắng ngoi lên mặt nước và bám chặt vào một khúc gỗ đang trôi nổi phía trên, sau đó liền mặc cho dòng nước tiếp tục đưa mình đi.