Vừa mới dứt lời, sắc mặt của Diệp Khoa Sinh đã trầm lại bởi tiếng chuông báo động.

- Không còn kịp nữa rồi, bọn chúng đã phát hiện! Viễn Nhi ngươi nghe ta nói.

Lâm gia cùng một vài thế lực khác đang âm mưu thống trị thế giới bằng cách phát tán virus khiến con người khi nhiễm phải sẽ tàn sát lẫn nhau.

Nhất định phải ngăn cản chúng, nếu không thế giới này chắc chắn sẽ bị diệt vong!

- Ngươi và bọn chúng có khác gì nhau? Ta tuy không thích làm kẻ hiệp nghĩa đi bảo vệ nhân loại gì cả, nhưng chỉ cần dính dáng đến ngươi, dù chỉ còn một hơi thở thì ta cũng nhất định phải tiêu diệt cho bằng được!

Đường Viễn lạnh lùng nói.

Hắn lúc này đã không còn đứng vững được nữa rồi.

Bên ngoài tiếng còi báo động vang lên không ngừng, nhưng hắn đã không còn đủ sức thoát ra khỏi đây nữa.

Có lẽ, hôm nay sẽ là ngày hắn được đoàn tụ cùng cha mẹ.

Diệp Khoa Sinh thở dài, khuôn mặt hắn tái nhợt nhìn Đường Viễn rồi nói:

- Ta biết hiện giờ có nói gì thì cậu cũng không tin ta.

Tuy nhiên cậu nên biết rằng, bao năm nay ta vẫn luôn tìm kiếm cậu, để giúp ta và cha mẹ cậu tiếp tục thực hiện sứ mệnh còn dang dở.

Nếu ta và cậu đều chết một cách vô ích tại đây, thì những kẻ đứng phía sau thao túng mọi chuyện sẽ cực kỳ vui mừng.

Cậu muốn cha mẹ mình hy sinh một cách vô ích sao? Cậu muốn bản thân phải mang nỗi hổ thẹn khi đi gặp họ dưới cửu tuyền sao?

Ngừng lại một chút, ánh mắt Diệp Khoa Sinh lúc này đã trở nên bi thương đến cực điểm.

Hắn ho liên tục mấy lần rồi lấy ra một sợi dây chuyền từ trong túi áo.

- Diệp mỗ ta cả đời luôn phải sống trong cảnh bị truy sát, dù phải chịu vô vàn khổ đau cũng chưa từng cầu xin ai bất kỳ điều gì.

Thế nhưng đến lúc này ta đã sức cùng lực kiệt, thật may mắn là còn có thể gặp được con trai của Đường Nhất Long tại đây, đúng là ông trời có mắt a! Viễn Nhi, dù cậu không tin ta, nhưng nếu muốn tìm ra kẻ thực sự đã sát hại cha mẹ mình, cậu phải giúp ta một việc!

- Ngươi muốn gì?

- Xin hãy bảo vệ con gái ta!!!

Đường Viễn dở khóc dở cười.

"Đây là thời khắc nào rồi mà tên này còn lảm nhảm gì vậy?"

- Ta và ngươi đều đang bị kẹt ở đây giống như cá nằm trên thớt, chẳng mấy chốc nữa sẽ bị Lâm gia làm thịt, vậy mà ngươi vẫn còn có tâm trạng đùa giỡn a.

Diệp Khoa Sinh bình thản đáp:

- Mục tiêu của cậu tới đây là muốn ám sát ta, coi như cũng sắp hoàn thành rồi.

Có điều, nếu muốn thoát ra ngoài thì e là bất khả thi.

Ta hiện giờ có cách để đảm bảo tính mạng cho cậu, chỉ cần cậu giữ lời hứa!

Thấy Đường Viễn trầm mặc không nói gì, Diệp Khoa Sinh liền mặc nhiên cho là hắn đã đồng ý.

- Chiếc dây chuyền này có thể xác định được vị trí của San San con gái ta.

Cách hoạt động của nó tương tự với thiết bị định vị của Huyết Sát.

Hiện tại con bé đang bị Lâm gia bắt tới thành phố S để uy hiếp ta giao ra phương thức chế tạo cùng với cách tiêu diệt virus.

Một khi tìm được nó, cậu sẽ biết bước tiếp theo cần phải làm gì.

Mau cầm lấy!

Nói xong, không đợi Đường Viễn lên tiếng, Diệp Khoa Sinh liền ném chiếc dây chuyền sang cho hắn.

Đường Viễn nhíu mày không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Rõ ràng ban đầu là tới ám sát Diệp Khoa Sinh, vậy mà giờ lại bị hắn dắt mũi bắt mình phải đi bảo vệ con gái của hắn, thật là chuyện dở khóc dở cười chưa từng thấy.

Bên trong căn phòng sau khi trải qua một trận đánh giữa Đường Viễn và Diệp Khoa Sinh, mọi thứ máy móc trong phòng đều đã bị phá hỏng.

Diệp Khoa Sinh lại lấy ra một chiếc điều khiển nhỏ bấm vài nút, bức tường phía trong bỗng mở ra, bên trong là một chiếc lồng kính đủ cho một người chui vào ẩn nấp.

Thấy Đường Viễn nghi hoặc, hắn liền giải thích:

- Chiếc máy này có khả năng chịu được sức công phá của bom đạn, tuy nhiên khi ở trong đó, cậu sẽ bị hôn mê vài ngày.

Chỉ khi nào cảm nhận được bên ngoài không còn nguy hiểm nữa, nó mới tự động mở ra.

Cảm nhận được cơ thể mình càng lúc càng tê liệt do không còn đủ sức cản trở tác dụng của độc khí nữa.

Hắn từ từ ngã quỵ xuống rồi nằm lăn ra sàn, cố gắng ra sao cũng không thể gượng dậy được nữa.

Thấy vậy Diệp Khoa Sinh đến bên cạnh dìu hắn ngồi lên ghế rồi nói:

- Độc tố này không có thuốc giải mà sẽ tự hồi phục.

Ta vốn đã chuẩn bị một phần hậu lễ dành cho Lâm gia, rồi sau đó sẽ tự mình thoát ra để đi cứu San San.

Nhưng Lâm gia đã tiêm virus vào cơ thể ta hòng ép ta giao ra phương thức điều chế thuốc giải, nên ngẫm lại thì dù thoát ra được, Lâm gia cũng sẽ bám theo đến cùng.

Ài, nhiều năm nay trốn chạy đã rất mỏi mệt rồi, còn liên luỵ tới con gái, thân làm cha như ta đúng là không xứng.

Thật may là cậu đã tới, coi như ta cũng có thể yên tâm mà giao lại sứ mệnh cho thế hệ sau.

Khuôn mặt Diệp Khoa Sinh lúc này như già thêm vài tuổi.

Dù hắn có thể mang danh độc ác, bị người đời căm hận, nhưng Đường Viễn có thể nhận ra, tình cảm mà hắn dành cho còn gái là thật.

Vì chính Đường Viễn cũng từng cảm nhận được tình thương và ánh mắt trìu mến từ cha mình giống như vậy.

Lúc này tiếng bước chân bên ngoài đã tới rất gần, thấy thời gian không còn nhiều nữa, Diệp Khoa Sinh liền khẩn trương nói:

- Lát nữa khi ta ra hiệu, cậu hãy nhanh chóng chui vào lồng kính kia và ấn nút màu xanh.

Hãy tin ta!!!