"Phù"

Đường Viễn thở mạnh một cái rồi mở mắt ra.

Những kí ức vụn vặt mơ hồ cứ mãi quanh quẩn trong đầu hắn, khiến hắn chỉ muốn đắm chìm trong thứ hạnh phúc đó vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.

Nhưng hắn biết hiện tại chưa phải là lúc để bản thân buông xuôi như vậy.

Hắn không muốn nguyên nhân gây ra cái chết của cha mẹ bị chôn vùi trong bóng tối, cũng không muốn...!Thế giới này cứ từng bước mà bị phá huỷ như vậy!

San San vẫn ngồi đó, bên cạnh hắn, ánh mắt nàng thật cẩn thận, thật nghiêm túc canh chừng động tĩnh xung quanh.

"Phải a, ta bây giờ đã không còn cô độc nữa rồi!"

Hắn khẽ bật cười, đưa tay xoa đầu bé con rồi nói nhỏ:

- San San, ta khoẻ rồi, chúng ta mau rời khỏi đây thôi.

San San nghe được âm thanh quen thuộc, nàng ngay lập tức vui mừng quay đầu lại nhìn.

Trông thấy sắc mặt của Đường Viễn đã không còn dáng vẻ mệt mỏi ban nãy, bé con cao hứng nói:

- Chú! Chú đã thực sự khoẻ lại rồi sao? Thật tốt quá rồi!

- Ừ.

Ta không có vấn đề gì nữa rồi.

Mau đi thôi!

Đường Viễn đang bị thương ở ngực, San San liền tự nguyện đi bộ không muốn ảnh hưởng đến vết thương của hắn.

Bé con tự nhủ nàng dù sao cũng là tiểu cô nương bảy tuổi rồi, không thể lúc nào cũng phụ thuộc vào người khác như vậy được.

"Ừm...tuy nhiên...cảm giác được trốn trong lòng của Đường Viễn thực sự rất là ấm áp và an tâm nha, đợi chú khoẻ hẳn rồi mình lại kêu mỏi chân vậy..."

***

Thành phố S tuy không lớn, nhưng nếu là người bình thường muốn đi bộ từ trung tâm ra đến ngoại thành cũng phải mất vài giờ.

Huống hồ lúc này khắp nơi đã đầy rẫy xác sống.

Hai người một lớn một nhỏ cứ như vậy cùng nhau vượt qua từng dãy phố để thoát ra ngoài.

Đường Viễn lúc này đã mất đi thanh kiếm, chỉ đành cầm một cây sắt nhọn trong tay để kết liễu mấy tên xác sống lang thang một mình không có đồng bọn.

Hắn chẳng dại dột mà cầm theo súng, vì nếu nổ súng lúc này sẽ khiến đám xác sống nghe thấy tiếng động lớn mà đuổi tới.

Hơn nữa ở Huyết Sát, Đường Viễn được mệnh danh là "sát thần cận chiến", bởi vì ngoài khả năng tập kích bất ngờ thì sở trường của hắn chính là chiến đấu ở phạm vi hẹp.

Súng đạn ở khoảng cách gần đối với hắn mà nói, chính là những thứ đồ bỏ đi không có tác dụng.

Mắt thấy quãng đường phía trước không còn xa, Đường Viễn dứt khoát ôm lấy San San rồi chạy một mạch ra khỏi thành phố.

Bé con chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngoan ngoãn núp vào ngực hắn.

Hướng mà Đường Viễn nhắm tới chính là nơi mà hắn và tên mập Lục Tiểu Cương đã giấu chiếc xe lúc trước.

Đám xác sống thấy vậy liền điên cuồng bám đuổi theo sau.

May mắn là khi tới nơi, chiếc xe vẫn còn ở đó.

Đường Viễn không chút nghĩ ngợi lao thẳng vào trong rồi lấy chìa khoá ra khởi động xe.

Đám xác sống đã đuổi đến rất gần, thế nhưng chiếc xe vẫn không thể khởi động được.

Đường Viễn thấy vậy tức tối mắng lớn:

- Tên khốn kiếp Lục Bàn Tử, ngươi cải tiến xe kiểu gì mà chỉ dùng được một lần vậy??? Sắp hại chết bản thiếu gia đến nơi rồi!!!

"BRUMM"

Ngay khi tên xác sống đầu tiên lao tới bám được vào cánh cửa xe, tiếng động cơ ô tô bất ngờ ầm ầm vang lên.

Chiếc xe ngay lập tức lao vút đi, bỏ lại đám xác sống liên tục gào thét ở phía sau vì để tuột mất con mồi.

- Haha, không ngờ chiếc xe lại giống y như tên mập Tiểu Cương, phải đánh mắng thì mới chịu nghe lời a!

San San vừa trải qua một phen kinh hồn bạt vía, trông thấy bộ dạng phấn khích của Đường Viễn thì tâm trạng của nàng cũng liền vui vẻ trở lại.

- Chú, chúng ta cuối cùng cũng thoát khỏi đó rồi! Thật tốt quá!

Đường Viễn thở phào một hơi, vừa lái xe vừa đưa tay véo má bé con nói:

- Ừ, tạm thời an toàn rồi.

San San mau lấy hết mấy thứ đồ ăn còn lại trong ba lô ra, chúng ta cùng ăn mừng nào!

San San mỉm cười ngoan ngoãn đáp "dạ" một tiếng rồi cẩn thận mang từng món đồ ra.

Hai người chạy khỏi thành phố S một quãng đường khá xa, trời lúc này đã tối, tiếng động cơ và ánh đèn xe rất dễ thu hút đám xác sống ở xung quanh.

Vì thế Đường Viễn thận trọng quan sát hai bên đường rồi mới đậu xe tại một nơi vắng vẻ để cùng San San dùng bữa tối.

Cả một ngày hết chạy bộ rồi lại chiến đấu với tên quái vật họ Lâm, Đường Viễn sớm đã cảm thấy da bụng dán vào da lưng, lâu rồi mới trải qua cảm giác đói bụng đến như vậy a!

San San cũng đói bụng rồi, mặc dù chỉ đứng sau lưng cổ vũ cho Đường Viễn nhưng mà ai nói cổ vũ không tiêu hao năng lượng cơ chứ.

Nàng còn phải làm y tá, rồi còn phải đi bộ đến vài cây số nữa, cũng rất là vất vả nha!

Hai người một lớn một nhỏ, cứ như vậy liền chẳng mấy chốc đã ăn sạch chỗ đồ ăn còn lại.

San San rất có ý thức, ăn xong liền thu gom đồ thừa bỏ vào một chiếc túi lớn rồi cất vào một góc, vừa dọn dẹp vừa khẽ hát "cha mẹ nói phải bảo vệ môi trường, không được vứt rác lung tung".

Đường Viễn đang ngồi trên ghế xoa xoa cái bụng no nghe vậy liền bật cười, đột nhiên lại nghĩ, "Thật không ngờ kẻ thù mà ta căm hận bấy lâu nay lại là một người biết dạy dỗ con cái như vậy, xem ra còn nhiều chuyện phải điều tra rõ ràng hơn rồi".

Nghĩ vậy nhưng hắn cũng không có ý định gây sức ép cho San San, nàng dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ vô tội.

Hơn nữa chuyện này vẫn còn rất nhiều khúc mắc, muốn một đứa trẻ ngây thơ phải giải thích hết mọi chuyện, chẳng thà hắn tự mình tìm kiếm manh mối còn hơn.

Lúc này trời đã không còn sớm, Đường Viễn quyết định nghỉ ngơi hồi sức rồi mới tiếp tục lên đường.

Hắn điều chỉnh ghế của cả hai hạ thấp xuống rồi nằm ngả ra sau.

Không ngờ vừa nhắm mắt lại liền cảm thấy có chút gì đó không đúng, thì ra bé con vẫn đang chớp chớp đôi mắt to tròn lén lút nhìn trộm mình.

- Có chuyện gì vậy? Bé con không mệt sao?

San San bối rối cúi đầu, hai bàn tay không ngừng xoắn vào nhau, ngập ngừng mãi mới dám nói nhỏ:

- Chú...!Vết thương của chú...!còn đau sao?

"Thì ra là muốn ôm ngủ"

Đường Viễn nghe vậy liền hiểu ra, bật cười vươn tay bế San San khỏi ghế rồi đặt vào lòng mình.

Hắn véo nhẹ vào hai má trắng hồng của nàng rồi nói nhỏ:

- Hết đau rồi.

Mau ngủ đi nào tiểu cô nương.

Bé con rúc vào trong ngực hắn, mỉm cười ngọt ngào, "chú thật là hiểu ý San San nha".