Đường Viễn ôm theo San San ung dung đẩy cửa thùng container bước ra.
Bên ngoài sớm đã tụ tập hơn hai mươi người, vóc dáng cao lớn, mặc âu phục chỉnh tề, mà người cầm đầu bọn chúng không ngờ lại là một cái tên không hề xa lạ với Đường Viễn.
Lâm Chấn - Đại thiếu gia của Lâm thị gia tộc.
"Tên này quả nhiên vẫn chưa chết, xem ra lần này muốn rời đi phải tiêu tốn khá nhiều sức lực rồi".
Hai bên nhìn nhau giống như thú dữ đang rình rập con mồi của mình, đều thấy rõ được ngọn lửa cuồng nộ trong mắt đối phương.
Cuối cùng Lâm Chấn cũng lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước:
- Quả nhiên là tên chuột nhắt Đường Viễn nhà ngươi.
Khá, khá lắm! Vừa mới phá huỷ căn cứ của Zgod không bao lâu, vậy mà ngay sau đó ngươi đã tới ám toán học viện Lâm gia.
Thực đáng tiếc, bản thiếu gia xưa nay luôn thích thu nhận người tài, thế nhưng thứ sâu bọ như ngươi năm lần bảy lượt chống lại Lâm gia ta, cho nên hôm nay ta nhất định phải lấy đầu ngươi để xả giận!!!
- Hahaha, Lâm đại thiếu gia quá khen! Sự việc ở học viện chẳng qua là chút quà mọn ta gửi tới các ngươi mà thôi.
Phần hậu lễ có lẽ chờ tới khi ta đặt chân tới tổng bộ Lâm gia rồi tính tiếp!
Đường Viễn châm chọc đáp trả.
Âm mưu và sự tàn ác của Lâm gia có lẽ lúc này chỉ có bản thân hắn là hiểu rõ nhất, ngày nào còn chưa tiêu diệt sạch bọn chúng thì đại hoạ này sẽ còn chưa yên.
Lâm Chấn nghe vậy liền tức giận tới cực điểm, hắn gầm lên:
- Thứ sâu bọ khốn kiếp, ta xem lần này ngươi thoát chết bằng cách nào.
Mau xử lý hắn đi, giữ cho con bé kia còn sống là được!!!
- Vâng, đại thiếu gia!
Đám thuộc hạ nhất loạt rút súng ra chĩa thẳng vào Đường Viễn.
Hắn sớm đã có tính toán từ trước, quả lựu đạn nhặt được khi đi cùng tên mập vẫn còn giữ lại cho đến bây giờ, cuối cùng cũng đến lúc phải sử dụng tới.
Ngay khi Lâm Chấn hô lên, Đường Viễn đã sớm rút chốt lựu đạn rồi ném thẳng về phía đám người Lâm gia.
Bọn chúng còn chưa kịp nổ súng đã vội hoảng loạn vì chiêu thức phóng "ám khí" dứt khoát của Đường Viễn.
Thế nhưng tất cả đã quá muộn, trái lựu đạn sau khi tiếp đất khoảng một giây sau liền phát nổ.
"Haha, tưởng mỗi Lâm gia các ngươi biết sử dụng hàng nóng sao? Bản thiếu gia cho các ngươi biết thế nào là cái nóng giữa mùa đông!"
Đường Viễn sau khi ném quả lựu đạn ra liền nhanh chóng nhảy vụt trở lại bên trong thùng container rồi ôm San San nằm xuống.
Bán kính của vụ nổ không lan tới vị trí của hai người, thế nhưng âm thanh của nó lại khiến tai Đường Viễn ù đi trong chốc lát, may mắn là hắn đã kịp thời che chắn cẩn thận nên bé con trong lồng ngực không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Chờ cho nguy hiểm qua đi, hắn mới đỡ nàng dậy rồi đặt ngồi lên đùi mình kiểm tra qua một lượt:
- San San, có làm sao không?
- Umm, San San không sao, chỉ cảm thấy choáng váng một chút thôi.
Bé con nhúc nhích người một chút rồi khẽ trả lời.
Nàng sớm đã sống quen với cảnh trốn chạy cùng cha mẹ, cho nên hiện tại hoàn toàn có thể thích nghi với những tình huống bất ngờ như vậy.
Năm tên lưu manh bị đánh gục nãy giờ vẫn nằm im một góc, sau vụ nổ chấn động liền sợ hãi bò dậy kêu gào thảm thiết:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Có phải quân đội lại cho máy bay tới ném bom không? Tại sao lại như vậy, ở đây vẫn còn rất nhiều người sống sót a...
Đường Viễn nghe vậy liền cười khẩy, lớn tiếng quát:
- Máy bay cái quái gì chứ, mau câm miệng lại đi.
Vừa rồi bản thiếu gia chỉ tặng đám người Lâm gia một món quà nhỏ để tiễn bọn chúng về với cát bụi mà thôi.
- Cái gì? Ngươi lại dám ra tay với họ? Ngươi điên rồi sao?
Tên tóc vàng hét lớn.
Hắn không thể tưởng tượng nổi tên sát thần trước mặt mình có lá gan lớn tới như vậy, một mình tới cướp người từ Lâm gia, lại còn ra tay sát hại người của họ.
- Sợ rồi thì biến đi cho bản thiếu gia nghỉ ngơi, còn ồn ào nữa ta xé cái miệng của ngươi ra đó!
Đường Viễn tức giận quát lớn.
Bọn chúng nghe vậy liền sợ hãi kéo nhau đứng dậy rồi rón rén rời đi, không dám hé răng thêm lời nào.
Vụ nổ lớn như vậy, chắc chắn lát nữa đám xác sống sẽ kéo đến rất đông, nếu không mau chóng rời khỏi e rằng sẽ bị chết đói ở trong này mất.
Đám lưu manh rời đi được một lúc lâu, Đường Viễn mới hé cửa nhìn ra ngoài thám thính động tĩnh một chút.
Bên ngoài khói bụi đã dần tan đi, trung tâm vụ nổ tạo thành một cái hố lớn.
Xác của đám người Lâm gia nằm la liệt xung quanh, trông cực kì thê thảm.
Phía xa cũng đã xuất hiện một vài tên xác sống đánh hơi được động tĩnh đang kéo về phía này.
Cũng may là trong thời khắc nguy hiểm cận kề, Đường Viễn vẫn còn giữ lại một chiêu bài tẩy cuối cùng, nếu không e rằng người phải nằm đó chính là hắn rồi.
Chờ thêm một lát cho San San hoàn toàn tỉnh táo trở lại, Đường Viễn mới đặt nàng xuống để đứng dậy thu gom vài món đồ cần thiết rồi bỏ vào ba lô chuẩn bị lên đường.
Nào ngờ đúng lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng cười điên loạn của Lâm Chấn.
Đường Viễn kinh ngạc mở cửa nhìn ra
, bất ngờ thấy Lâm Chấn nhảy từ dưới hố lên.
Quần áo hắn rách nát để lộ ra thân trên đầy rẫy vết thương, bước đi xiêu vẹo như muốn ngã.
Bỗng nhiên hắn quỳ gục xuống, gầm lên một tiếng kinh thiên động địa khiến đám xác sống từ xa không còn dám tiến lại nữa.
Cơ thể Lâm Chấn lúc này bỗng nhiên xuất hiện những biến đổi vô cùng rợn người.
Thân thể hắn từ từ chuyển màu xám rồi phình lớn lên, cơ bắp trở nên vạm vỡ, sống lưng mọc ra những đốt gai nhọn hoắt như mũi kiếm bằng xương.
Khuôn mặt hắn biến dạng như ác quỷ tới từ địa ngục với hai mắt đỏ ngầu và hàm răng sắc nhọn.
Đường Viễn hoàn toàn không tin nổi vào mắt mình, hắn thực sự không ngờ Lâm gia lại có thể bất chấp tới mức độ này.
"Chỉ vì tham muốn quyền lực và địa vị mà các ngươi không màng đến mạng sống của người khác, thậm chí còn tự biến mình thành thứ ghê tởm như vậy".
Đôi mắt hắn bỗng trở nên lạnh lẽo, nhẹ nhàng rút thanh kiếm sau lưng rồi bước ra ngoài:
- San San, đóng chặt cửa vào, ta sẽ xử lý hắn!
Lâm Chấn lúc này đã hoàn tất quá trình biến đổi, nhìn thấy Đường Viễn đang đứng đối diện trước mặt mình, hắn liền cất tiếng cười dài đầy man rợ rồi nói:
- Hahahaha, khá khen cho tên kiến hôi như ngươi lại có vinh dự được là người đầu tiên chết dưới sức mạnh mới của ta.
Ngày hôm nay ta sẽ dùng máu thịt của ngươi để thoả mãn cơn đói khát này.
Giết!!!