Mối tình đầu không được trọn vẹn.
Cuộc tình sau lại lần nữa dở dang.
Nếu lần này cô lại chọn sai thêm lần nữa, thì cô sẽ chẳng bao giờ mở lòng thêm một lần nào nữa đâu.
Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, giọng nói ấm áp trả lời.
"Được! Anh hứa."
Cô mỉm cười nép đầu vào lòng anh, hai người đứng dựa vào nhau cùng nhìn ngắm cảnh đêm yên ả.
Thế nhưng mà mấy ai biết được, bầu trời bình yên ấy, chỉ là một khởi đầu cho những ngày giông bão tiếp theo.
Trở về nhà khi đêm đã muộn, Tâm Di thẫn thờ đứng bên ô cửa sổ.
Cô im lặng nhìn những giọt mưa tí tách đang rơi xuống mái hiên nhà.
Thời tiết gần đây thật lạ, rõ ràng là vừa nãy còn trăng thanh gió mát, vậy mà bây giờ lại mưa gió tả tơi.
Thật không thể nào hiểu nổi.
Điện thoại trên bàn rung lên báo tin nhắn.
Cô lấy điện thoại mở ra xem.
Dòng tin nhắn gửi đến từ một dãy số quen thuộc, dãy số mà dù có nhắm mắt cô cũng có thể đọc ra.
Tin nhắn đó, tin nhắn của người mà cô từng yêu hơn cả bản thân mình.
Lương Khải Phong.
[Tâm Di! Anh về rồi.
Chúng ta gặp nhau có được không? Anh nhớ em lắm.]
Nhìn dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại, trái tim cô bỗng chốc lặng đi.
Một cảm giác nhói đau xuất hiện, chẳng hiểu tại sao cô lại rơi nước mắt.
Anh ấy về rồi, người cô yêu năm đó đã về rồi...
"Em sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?"
Tống An Hạo từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy biểu cảm của cô thì liền lo lắng hỏi.
Đôi chân vững vàng đi thật nhanh về phía cô.
Tâm Di vội nhét điện thoại vào túi, cô dang tay ôm chặt lấy anh.
Vùi mặt vào lòng anh, cô nhắm mắt, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi ra.
Đưa tay lên vỗ về cô, anh nhỏ giọng hỏi.
"Em có chuyện gì sao?"
Cô lắc lắc đầu, hai cánh tay siết chặt lấy anh.
Nhìn thấy biểu cảm khác thường của cô, anh không chút chần chừ mà nhẹ nhàng kéo cô ra.
Đôi mắt âm trầm dịu dàng nhìn cô, bàn tay to lớn đưa lên, khẽ lau đi nước mắt trên gương mặt ngỏ nhắn ấy.
"Ngoan! Có chuyện gì thì nói với anh..
Không được khóc."
"Không có gì cả, chỉ muốn ôm anh thôi."
"Thật không có chuyện gì sao?"
"Ừm!!! Chỉ là lúc nãy nghe được một đoạn nhạc buồn nên tự thấy đau lòng mà khóc thôi."
Anh mỉm cười, bàn tay to lớn áp vào má cô.
"Không khóc nữa! Chúng ta đi ngủ thôi."
"Vâng!"
Hai người lên giường ngủ, anh với tay tắt đèn.
Nằm gối đầu lên tay anh, cô đặt bàn tay mềm mại của mình lên lồ ng ngực rắn chắc ấy, cảm nhận rõ từng nhịp tim của anh.
Bên ngoài trời mưa rơi tầm tã.
Cô im lặng nhìn vào khoảng không mông lung vô cực.
Đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia đau lòng, trái tim nhỏ cũng thấy đau.
Trước cổng nhà cô, có một người đàn ông trẻ tuổi đứng đó, tay cầm chiếc ô, đôi mắt u sầu nhìn lên khung cửa nhỏ.
Bao nhiêu năm xa cách, anh vẫn luôn nhớ về cô.
Còn cô, liệu có bao giờ nhớ đến anh dù chỉ là một giây một phút hay không?
Lương Khải Phong nhìn thêm một lúc lâu rồi mới lặng lẽ rời đi.
Bao nhiêu kỉ niệm ngọt ngào đều ùa về theo cơn mưa lạnh giá.
Anh chậm rãi bước đi, mỗi một bước đi đều là những mũi kim nhọn đâm nhẹ vào tim anh.
Ngày hai người bắt đầu yêu nhau là một ngày nắng đẹp.
Ngày hai người xa nhau cũng là một ngày mưa tầm tã.
Năm tháng đó, anh không thể bảo vệ cô, hôm nay trở về, liệu có quá muộn màng hay không...
Tống An Hạo đưa tay kéo chăn đắp cho cô.
Anh mỉm cười nhìn người trong lòng đang chìm vào giấc ngủ say mà cảm thấy bình yên đến lạ.
Điện thoại trong túi cô rơi ra, anh đưa tay nhặt lên thì thấy hai cuộc gọi nhỡ.
Nhìn dãy số lạ ấy, anh tò mò mở điện thoại ra xem.
Gương mặt điển trai bỗng dưng trở nên trầm mặc.
Nhìn dòng tin nhắn hiện trên màn hình điện thoại mà trong lòng lại thấy có chút không vui.
Anh nhìn cô, ánh mắt vẫn cứ dịu dàng như cũ.
Bàn tay chạm vào dãy số lạ, nửa muốn gọi nửa lại không.
Cuối cùng thì anh lại chỉ có thể thở dài, nhẹ nhàng đặt điện thoại lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường.
"Tâm Di! Đừng để anh thất vọng có được không?
Cánh tay rắn chắc kéo cô ôm vào lòng mình.
Anh nhắm mắt, tựa đầu vào cô mà dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đêm mưa gió qua đi, mặt trời lại bắt đầu hửng nắng.
Những tia nắng tinh nghịch nhảy nhót bên ô cửa sổ, dịu dàng trêu đùa lên gương mặt xinh đẹp của cô.
Tâm Di nhíu mày, đưa tay lên che mặt.
Quay sang tìm kiếm, người bên cạnh đã đi đâu mất rồi.
Cựa mình ngồi dậy, cô đi chân trần xuống giường, từng bước chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Căn nhà nhỏ tĩnh lặng đến lạ.
Cô chẳng thấy bóng dáng quen thuộc của anh đâu.
Nhìn bàn thức ăn trên đó, cô vui vẻ mà mỉm cười.
"Cảm ơn anh!"
Trước con hẻm nhỏ, Tống An Hạo im lặng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về một hướng khác.
Đối diện với ánh là ba của mình, vậy mà tại sao anh lại chẳng có chút cảm giác nào.
Tống Gia Minh thở dài, giọng nói cũng dịu đi.
"An Hạo! Con không thể đối xử với ba bình thường một chút sao?"
Anh nhếch môi cười, giọng nói lạnh lùng trả lời ông.
"Tôi tưởng năm đó ông bỏ tôi ở bến xe thì ông đã nghĩ đến chuyện này rồi mới đúng chứ."
"Con..."
"Bắt đầu từ ngày hôm đó, tôi và ông đã không còn quan hệ gì nữa rồi.".