Bà Hạnh động đậy ngón tay, mắt dần mở ra. Ánh sáng khiến bà hơi nheo mắt lại. Nhìn thấy ông ngồi bên giường nắm tay mình bà mỉm cười nhẹ. Cuộc đời bà hạnh phúc nhất là được lấy một người như ông. Ông sẵn sàng bỏ cả danh dự của mình vì vợ vì con mà không bao giờ ca thán nửa lời.

Ông Tuyên mắt đã rưng rưng "Bà tỉnh rồi sao. Tôi chờ bà nói chuyện đã 5 tháng rồi. Có muốn ăn uống gì không để tôi đi mua"

Bà Hạnh lắc đầu, bà vẫn chưa thể nói được nhiều nhưng tỉnh lại được mà nhìn thấy ông là tốt rồi. Bà nhìn quanh, ánh mắt biểu hiện lo lắng.

"Bà vui lên nhé. Con trai mình đã được minh oan rồi, tối nào nó cũng đến đây thăm bà đó. Giờ nó đang làm tại bệnh viện công này. Hai vợ chồng nó cũng đã ly hôn"

"Ly... h...ôn?" Bà Hạnh cố hết sức để nói từng âm một.

"Ừ, rồi tôi sẽ kể cho bà nghe dần, trong thời gian bà hôn mê đã có rất nhiều chuyện vui xảy đến, bà an tâm phải khỏe mạnh trước đã rồi mọi chuyện tính sau"

***

Hân đẩy Duy đi dưới vườn hoa bệnh viện. Thời tiết Sài Gòn dạo này đổi thay, còn có những cơn gió se lạnh như ở miền Bắc. Cô cẩn thận cầm tấm chăn mỏng đắp ngang người anh. Cô sợ sau phẫu thuật gió lạnh sẽ ảnh hưởng sức khoẻ anh.

Hân mặc một chiếc váy dài suông không tay màu vàng nhạt, khoác chiếc áo len mỏng màu sữa, mái tóc dài nhẹ nhàng buộc lơi sau lưng. Cả người toát lên sự nhẹ nhàng và mềm mại. Bệnh viện này không có cây hoa gì khác ngoài muồng hoàng yến, những chùm hoa vàng nhạt treo lơ lửng trên cao như những chuỗi ngọc sa trần. Khung cảnh xung quanh rất hợp với hai người, yên bình nhẹ nhàng và thanh thoát.

Một người đứng trên tầng ba nhìn xuống, tay nắm chặt lan can, mắt không rời cô ấy. Nhưng tất cả vẻ đẹp kiều diễm của cô giờ đã dành cho một người khác.

Anh vào văn phòng, yên lặng ngồi trong bóng tối, lấy một điếu thuốc ra rít một hơi. Những làn khói toả ra từ khuôn miệng người đàn ông bay lên không trung rồi tản ra mơ hồ những làn khói xám. Nắng hắt nhẹ lên lưng anh tạo thành một vệt dài, hắt thẳng bóng lên tường trắng, cô đơn và lặng lẽ.

Dưới vườn hoa Hân vẫn cần mẫn nhẹ nhàng chăm sóc cho Lục Duy. Cô ngồi trên ghế đá, anh ngồi trên xe lăn, mỉm cười với nhau nói với nhau những câu chuyện xưa vui quên trời đất.

Một đứa trẻ trượt xuống từ tay vú Sáu nhào đến phía Duy. Anh bế Tròn lên cưng nựng như vật sủng trong tay, đứa bé cười khúc khích nghịch nghịch sợi dây bạc khắc chữ trên cổ anh. Bi đứng bên cạnh ôm chân anh mếu máo "Ba Ba bế".

Hân nhìn con ngồi trên chân anh hốt hoảng lo lắng sợ anh bị đau cằn nhằn mấy câu. Anh nói gì đó rồi cả nhà cười hạnh phúc.

***

Hôm nay bà Hạnh ra viện, ông Tuyên đã chuẩn bị hết tất cả tiệc ăn mừng, soạn sửa nhà cửa, tỉa tót cây cối sạch sẽ chờ hai con đưa vợ về. Rồi một lúc sau cổng tự động mở, chiếc xe màu đen lăn bánh đi vào. Triết đỡ mẹ xuống vào nhà. Bà Hạnh nhìn một lượt căn nhà. Mới đó mà bà đã xa ngôi nhà này 6 tháng rồi, có biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra còn ngôi nhà vẫn vậy. Ông Tuyên đi nhanh ra ân cần đỡ lấy vợ.

"Bà ngồi xe có mệt không. Tôi định đi đón mà hai đứa nhỏ nó không cho"

"Tôi khoẻ rồi, không có vấn đề gì cả. Ông ơi hôm nay cháu mình qua đúng không?"

Bà Hạnh chưa kịp ngồi đã sốt sắng hỏi.

"Được rồi, bà cứ bình tĩnh vào nghỉ ngơi. Con bé Hân bảo lát nữa sẽ đưa cháu qua"

Trống ngực Triết đập dữ dội, cô ấy sẽ qua sao. Anh cứ đứng bần thần ở cửa, khoé môi vô thức mà cong lên. Bà Hạnh nhìn biểu hiện của con trai mà xót xa. Chúng nó có duyên mà không có nợ. Cả nhà mỗi người một tâm trạng, nhưng ánh mắt đều đặt ở cổng chờ mẹ con Hân.

Một chiếc taxi màu trắng đỗ sát cổng, hai ông bà và Triết đi nhanh ra đón cháu. Hân bế hai con đặt xuống rồi tay xách nách mang một đống đồ. Triết vội vàng chạy lại lấy túi đồ trên tay cô. Hai bàn tay chạm vào nhau, dòng điện truyền qua rung lắc dữ dội, má Hân đỏ bừng lan sang tận mang tai. Cô loay hoay nhìn đi chỗ khác không dám trực diện với ánh mắt da diết của anh. Hít sâu một hơi đi vào nhà, cô định bụng sẽ thả hai con ở cổng đi về, nhưng dù gì bà Hạnh cũng mới ra viện, có lẽ cô nên vào thăm hỏi một chút cho phải phép.

Cô đi trước, Triết lặng lẽ đi sau. Cô ngồi xuống ghế, anh đi nhanh vào nhà bếp. Rất nhanh đã đưa ra một ly sữa nghệ đặt lên bàn.

“Em uống đi. Có nóng không anh giảm điều hòa”

“Không cần đâu, như thế này là được” Cô cầm ly sữa nghệ lên miệng nhấp, vị ngọt mát quen thuộc. Từ sau khi gặp lại, ngày nào anh cũng chuẩn bị cho cô một ly sữa nghệ thế này. Anh nói cô bị bệnh dạ dày, mỗi ngày phải uống một cốc. Bẵng đi cả tháng nay, cô quên mất điều đó. Uống xong, hai tay cô lại đan vào nhau không biết làm gì, ngồi nhìn hai cục cưng quấn quýt bên ông bà.

Bà Hạnh ôm Bi, ông Tuyên ôm Tròn. Hai đứa trẻ này sao lại đáng yêu vậy chứ, cái miệng còn thật ngọt. Đã gặp ông mấy lần không nói làm gì, nhưng đây là lần đầu tiên gặp bà nội mà đã ôm cứng lấy bà thơm chùn chụt vào má. Bà Hạnh cười rạng rỡ, cháu của bà dễ thương đáng yêu như thế này mà bao năm ông bà để cháu sống một cuộc sống khổ sở như vậy. Bà lặng lẽ nén tiếng thở dài nhìn sang Hân, con bé khác xưa nhiều quá, đằm thắm, có sự sắc sảo mặn mà của một người mẹ. Bà không biết làm thế nào để có thể bình thường hóa mối quan hệ này. Khi bà còn đang lưỡng lự chọn từ ngữ thì Hân mỉm cười cất giọng.

“Bác đã khỏe hẳn chưa? Sao bác không nằm thêm một thời gian cho khỏe hẳn. Dù sao cũng có anh Triết làm trong viện”

Bà không nghĩ Hân lại mở lời trước với mình như vậy, bất động trong giây lát rồi nước mắt trào ra, nghẹn ngào ở cổ không nói được tiếng nào. Bi thấy bà khóc tròn mắt nhìn rồi bé đưa tay lên má bà sờ sờ. Bà Hạnh nhìn đứa trẻ lại càng xót lòng hơn, thật sự bà không còn mặt mũi nào nhìn mẹ đứa bé. Bà đã nghe con trai kể lại quá trình Hân nuôi con vất vả thế nào, đã phải bán máu để cứu mạng sống của con ra sao.

“Hân, bác… bác... xin lỗi, xin lỗi con. Bác quả thật không xứng làm bà nội của hai đứa trẻ”

Hân cắn chặt môi, mắt đã hồng lên, cô cụp mắt xoay xoay cốc nước “Cháu không còn để bụng nữa. Chuyện xưa, cũng không phải hoàn toàn là lỗi của hai bác, nguồn cơn đầu tiên là ba cháu, tiếp theo là ông Sang. Còn hai bác… cháu… cháu nghĩ là mẹ cháu cũng sẽ không oán giận như vậy?”

Bà Hạnh lau nước mắt, lòng thầm cảm tạ Hân. Con gái bạn thân của bà có lòng từ bi vô độ. Chỉ tiếc là bà không làm được gì có thể mang lại hạnh phúc cho con bé. Bà nắm tay cô, nước mắt không ngừng chảy.

“Bác, bác thật sự cảm ơn con đã thông cảm và tha thứ cho bác”

Hân để bàn tay trong tay bà, đôi tay bà hơi nham nhám vì những vết chai và nếp nhăn của tuổi già. Trong đầu cô chợt có suy nghĩ, giá mà bà Hạnh là mẹ của cô thì cô sẽ hạnh phúc lắm. Bà thật sự là một người hiền lành và dễ chịu. Nhưng rồi cô cũng rút tay ra nhìn hai đứa trẻ nói.

“Cháu gửi Bi Tròn ở đây với ông bà 1 tuần. Hai bé ăn uống rất dễ và cũng không quấn mẹ cho nên sẽ không đòi mẹ đâu”

Cô ngẩng đầu lên, giọng nói hơi run một chút “Cháu chuẩn bị kết hôn nên hơi bận tuần này, nhờ hai bác và ba Bi Tròn chăm sóc hai bé”.

Tin tức cô kết hôn làm cho cả ba người chấn động. Ông Tuyên bà Hạnh kín đáo nhìn sang con trai, thấy sắc mặt anh đã xanh mét. Ông Tuyên vội vàng đánh tan không khí bi thương này.

“Được rồi, chuyện tốt vậy phải chúc mừng cháu rồi. Bi Tròn ở lại với ông bà thì vui quá. Ngày đó, nhớ gửi thiệp cho hai bác”

“Hân, khi nào cử hành hôn lễ thì báo cho anh biết. Anh rất muốn nhìn em mặc áo cưới. Tuy rằng em không phải cô dâu của anh nhưng em yên tâm anh sẽ không xuất hiện trong hôn lễ của em. Anh chỉ cần ở đằng xa nhìn là tốt rồi” Triết cười nhẹ hít sâu một hơi rồi nói.

Hân vội vàng đứng lên xin phép ra về. Bước chân cô đi như chạy, không dám nhìn anh một chút nào nữa. Cô sợ, nhìn thấy anh cô sẽ không đủ can đảm để bước vào cuộc đời của anh Duy.

Triết lặng lẽ lê bước chân nặng nề lên cầu thang. Bà Hạnh định nói gì đó nhưng ông đã ngăn lại. Ông bà thở dài bế cháu ra vườn.

Nước mắt tường vi - Chương 59 - End: Từ bỏ

Ra khỏi nhà anh, Hân đi bộ dọc vỉa hè, khu này taxi không được vào cho nên phải đi ra cổng lớn. Cô bắt một chiếc taxi đi về nhà mình. Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa kính dòng xe chạy đi chạy lại nhưng cũng không thấy gì, tất cả cảnh vật đều nhòe đi trước mắt.

Cô về nhà, thấy ba đang tưới hoa trong vườn. Sức khoẻ của ông dạo này tiến triển khá tốt, nhờ những bác sĩ mà Triết giới thiệu ông đã có thể đi lại không cần nạng nữa. Thấy con gái về ông thả vòi bơm xuống.

“Con về rồi sao. Con vào đây ba bàn cái này”

Ông Long ngồi bên bàn trà lấy tập hồ sơ ra “Đây là tất cả các giấy tờ và con dấu của JW. Luật sư đang làm thủ tục sang tên và đổi con dấu. Con cưới xong thì lên làm chủ tịch hội đồng quản trị. Thật ra công ty của gia đình mình không lớn lắm cho nên quản lý cũng không quá phức tạp. Ban đầu con không cần làm gì cả chỉ đứng tên ba và trợ lý sẽ hỗ trợ. Sau quen rồi hai vợ chồng con sẽ làm được thôi”

Ông Long nhìn con gái như người mất hồn, thở dài thu gọn hồ sơ đi rồi nói.

“Hân, nếu con không muốn kết hôn thì vẫn còn kịp. Sẽ phải chung sống với nhau cả đời”

“Không, con sẽ lấy anh Duy. Ngày mai bọn con đi đặt thiệp”

“Con ổn chứ Hân?”

“Con ổn mà ba”

Có tiếng gõ cửa dồn dập, rồi sau đó có bước chân chạy vào.

Hạ Sương hớt hải đi vào nhà, bước chân loắn quắn vào nhau. Vừa nhìn thấy Hân cô ta đã quỳ sụp xuống.

“Tôi xin cô, tôi xin cô tôi sẽ không bao giờ hại đến cô nữa”

“Xin cô, xin cô nói anh Triết rút hết đơn xuống, cả clip đó nữa. Các người bắt tôi làm gì cũng được”

Hân nhíu mày, cô ta nói cái gì vậy. Cái gì mà đơn cái gì mà clip?

Ông Long ngồi bên cạnh, cười khẩy nhìn Hạ Sương chật vật quỳ dưới đất.

“Gia tộc họ Mai (mẹ Sương) chẳng phải là có vai vế lắm hay sao? Nói một câu chủ tịch thành phố còn phải nghe cơ mà”

“Bác, con xin bác nói giúp cho ba con, ba mẹ con đang giận nhau, mẹ con nói sẽ không giúp”

Hân vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì. Ông Long quay sang con gái.

“Ông Sang bị quay clip nhận tiền của bệnh nhân. Sở thuế cũng đang điều tra về việc Anlux trốn thuế những năm qua”

Bấy giờ Hân mới hiểu những lời cô ta vừa nói là gì. Cô nhìn Hạ Sương chăm chú một lúc, cô ta giờ như con chuột cống giãy chết, trông vô cùng thảm hại.

“Nghĩ sao đến đây cầu xin tôi? Loại người như cô, đến một đứa trẻ chưa chào đời còn muốn triệt tiêu, thì có triệt cả họ nhà cô tôi cũng không động lòng”

“Hân, cô… tôi không làm”

“Câm cái mồm chó lại, lăn ra khỏi nhà tôi”

“Tôi xin…”

“Dì Tư vú Sáu đâu rồi, lôi cái thứ cặn bã bẩn thỉu này ra ngoài. Lau nhà thật sạch cho con, xịt nước thơm khử hết không khí ô nhiễm đi”

“Tú Hân, con người cô thật vô tình quá đáng”

Hân đưa tay lên, một cái tát xuống má Hạ Sương, nhanh chóng lằn trên má 5 bàn tay đỏ rực.

“Á! Con tiện nhân này, mày cậy nhà mày”. Hạ Sương đứng lên chồm về phía Hân.

Cô cười mỉa một cái, đẩy mạnh, Hạ Sương ngã sóng xoài dưới sàn. Cô đứng trên cao nhìn xuống người phụ nữ đang chật vật bên dưới.

“Cái tát này tôi trả lại cho con tôi, cô dám mưu sát nó. Đến giờ mà cô còn chưa nhận ra những gì mình làm sao? Tôi quá đáng? Tôi vô tình? Điểm nào? Cô có bao giờ tự hỏi vì sao anh ấy không yêu cô chưa?”

“Vì cô chen ngang vào giữa” Hạ Sương đã nghẹn đến tận họng.

“Vì máu của cô quá lạnh. Loại đàn bà tự tay đưa chồng vào tù như cô mà còn có mặt mũi xúc xỉa người khác sao? Loại người như cô, có tu mấy kiếp cũng không kiếm được một người chồng tốt”.

Nói xong cô đi lên nhà, để mặc Hạ Sương ngồi giữa phòng khách uất hận nước mắt như mưa. Một lúc sau cô ta đứng lên, đờ đẫn đi ra khỏi nhà đi sang nhà ông bà ngoại.

“Mẹ à, mẹ không thể giúp ba được sao mẹ?”

Bà Ngọc nhìn con gái, sao nó lại ngốc nghếch yêu thằng kia đến mê muội để rồi bị thằng kia nó đưa ông Tuyên vào tròng như vậy chứ. Con bé này nó không hề giống tính nết của bà một chút nào cả.

“Sau những gì ông ấy làm với mẹ, con nghĩ là mẹ có thể giúp được?”

“Mẹ, dù sao ba cũng là chồng của mẹ. Bao năm qua chẳng lẽ mẹ không có một chút tình cảm nào ư?”

“Tình cảm? Ông ấy có dành cho mẹ chút tình cảm nào không? Bao nhiêu năm ông ấy lăng nhăng bên ngoài, lại còn có con riêng sao không dành cho mẹ một chút tình cảm. Mẹ đã đưa ông ấy từ một thằng sinh viên nghèo khố rách áo ôm lên hàng đại gia ai cũng nể mặt ông ấy có biết ơn không? Thằng Triết mới chỉ như vậy thôi mà con còn không chịu được, liên hợp với ông ấy tống nó vào tù thì mẹ phải giết ông ta mới thỏa lòng”

“Mẹ, sao mẹ cũng nói như vậy? Con làm tất cả vì yêu”

“Con giống ông ấy quá mà. Tình yêu không phải chiếm đoạt và sở hữu, tỉnh lại đi con. Không đến được với người này con sẽ có người khác phù hợp. Tại sao con lại có suy nghĩ tiêu cực như vậy?”

“Mẹ không giúp được ông ấy. Con nên nhớ gia đình ông ngoại làm chính trị, không thể ra mặt được. Mẹ cũng đã gửi đơn lên tòa án rồi. Từ giờ mẹ với ông ta không còn gì, rước con đàn bà cáo già kia về mà nuôi”.

Hạ Sương khóc lóc, mẹ nói đúng rồi sao? Tất cả những chuyện này là do cô quá nóng lòng kiểm soát và chiếm hữu sao? Sự đau xót xộc từ trái tim lên cánh mũi, cô làm tất cả vì anh nhưng không hề biết mình sai ở điểm nào. Tình yêu đã làm cho cô mù quáng mất rồi. Liệu bây giờ cô hối hận có kịp nữa không?

(Đọc tại facebook Lam Lam)

***

Triết mở máy tính ra đọc tin tức một chút, đôi đồng tử nhíu lại, môi mím chặt rồi cười nhẹ. Trên màn hình máy tính tràn ngập tin tức vụ xét xử vụ án trốn thuế của bệnh viện Anlux, không ít đồng nghiệp cũ đứng trước vành móng ngựa. Hình ảnh ông Sang tiều tụy đi trông thấy trên trang nhất các tờ báo. Vậy là cuối cùng bố con ông ta cũng bị trả giá. Phải bán cả Anlux may ra mới có thể nộp được hết thuế cho nhà nước.

Vô thức vào facebook của Hân, một tấm thiệp màu tím nhạt đập vào mắt. Một tuần nữa, cô ấy sẽ lên xe hoa cùng Lục Duy. Tấm thiệp chọc vào mắt anh bỏng rát. Chưa bao giờ anh nghĩ có ngày mình lại rơi vào hoàn cảnh giống như phim truyền hình thế này.

Anh đứng dậy, rút một điếu thuốc ra đến bên cửa sổ chung cư nhìn xuống dưới, ánh đèn đường phố giao nhau rực rỡ nhưng không có một nét vui tươi nào mà lại trông thật nhức mắt. Những ngày tháng Sài Gòn có cô chỉ vẻn vẹn có 5 tháng nhưng lại chất chồng thêm những kỷ niệm của ba năm về trước. Từ lúc cô ấy đi, cũng là lúc mang cả thế giới của anh đi theo. Trái tim anh, cũng chết theo cô ấy, thế giới của anh giờ đây...thực sự chỉ có bóng tối, không có chút ánh sáng nào.

Anh mở tủ, ngăn đồ của cô trống trơn, không còn chút nào cả. Đôi dép đi trong nhà, bàn chải đánh răng cũng không còn. Chỉ có chậu tường vi bonsai vẫn ở trên bàn, gió từ cửa sổ chung cư thổi vào những cánh hoa mỏng như tờ giấy lay nhẹ kéo theo trái tim anh khẽ run lên. Cảm giác rất đỗi thân thiết và quen thuộc, phảng phất như cô đang ngồi bên bàn trà, tỉa tót từng chiếc lá. Thế nhưng thực tế, khoảng cách giữa của họ là cả một đường chân trời không thể vượt qua.

Chiếc nhẫn của cô để lại trên bàn trà vẫn đó, anh đã không nỡ vất đi, anh cầm lên vuốt ve một chút, đặt vào lòng bàn tay nắm lại, cạnh sắc của mặt đá đâm vào lòng bàn tay đau nhói. Anh thở dài, ngày mai cô ấy đính hôn, anh mở bàn tay ra, chiếc nhẫn rơi xuống sàn gỗ lạnh ngắt rồi lăn vào góc. Ngày mai cô ấy kết hôn rồi. Anh bỏ cuộc. Hân, chúc em hạnh phúc và bình an!

End!