Triết nhốt mình trong văn phòng không nói một lời. Từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ, anh ngờ rằng mình đã bị gài vào một cái bẫy, nhưng đoán mãi không ra là người tạo ra cái bẫy này với mục đích gì. Theo phán đoán của anh thì duy nhất chỉ có ông Sang mới có đủ năng lực đứng sau chuyện này. Tuy nhiên, cũng chưa hẳn bởi vì ông ta cũng là người vụ lợi và đầy toan tính, nếu như ông ta thiết kế cái bẫy thì cũng đồng thời sẽ hủy hoại danh tiếng gây dựng bao đời của bệnh viện. Và còn con gái của ông ta nữa, sẽ chịu đựng bị ảnh hưởng danh tiếng với một người chồng hờ sao?

Sương cầm cặp lồng cơm vào bệnh viện, nhìn Triết mà xót cả lòng. Chỉ qua hai ngày mà anh đã gầy đi rất nhiều.

"Anh ăn bát cháo cho ấm bụng, em hầm cháo gà hạt sen"

"Tôi không cần đâu, cô mang sang cho bố cô ăn đi"

"Ba có rồi, hay anh ăn yến nhé, em có mang theo ở đây"

"Tôi đã bảo không ăn rồi, cô bị điếc hả? Cút ra ngoài cho tôi"

Hạ Sương im lặng đặt cặp lồng cháo ở trên bàn, mở cửa ra ngoài. Chưa kịp mở thì ở ngoài có người đẩy cửa một lực mạnh. Ba bốn người bước vào.

Một người trong đó trình thẻ và đọc quyết định tạm giam, hai người đi đến chỗ Triết kéo anh đứng dậy. Còng số 8 khóa vào tay cái cạch nghe lạnh lẽo đến rợn người. Triết vẫn im lặng không nói câu nào, lầm lũi đi theo công an không hề phản kháng.

Bệnh viện rất đông, có cả cánh phóng viên báo chí chớp đèn lia lịa. Những người tập trung ở sảnh nhìn anh bị đưa lên xe bọc thép, có người xót xa cho cái số đen đủi của anh, nhưng cũng có người hồ hởi và thỏa mãn lòng ghen ghét đố kị.

Hạ Sương nhìn theo bóng anh khuất dạng sau thùng xe bọc thép. Nước mắt bắt đầu lăn dài, thấy trái tim mình bị đè nén xiên qua xiên lại đau đớn khó chịu. Cô đi nước cờ này liệu có đúng không?

***

Bốn người ngồi xung quanh bàn, tất cả đều có tâm trạng lo lắng như nhau.

“Phong, cậu không bịt miệng được cánh báo chí truyền thông sao?”

“Vụ này lớn quá, tôi đã cố nhưng không thể can thiệp được, ra giá bao nhiêu các báo cũng không hạ bài. Tôi đã chạy toà án trại giam các kiểu, thậm chí còn không thể can thiệp được buồng giam. Cậu ấy đang bị nhốt chung với tội phạm xã hội. Có vẻ, nhân vật đằng sau rất lớn”

“Mẹ nó chứ, có chết người đâu mà căng vậy, cắt rồi thì kiếm một quả thận chó nối lại là xong” Tú đứng ngồi không yên, nhìn Triết như vậy thật sự chỉ muốn phá ngục để đưa nó ra.

“Bên người nhà bệnh nhân hai ngày trước đòi 300 triệu đồng giờ lại đòi lên 500 triệu đồng tiền bồi thường sức khỏe sau khi ghép thận trở lại” Minh tiếp lời.

“Tiền bạc thì không thành vấn đề, có điều anh Triết ở trong kia sẽ khó lòng chịu đựng được. Hôm trước em vào thì đã thấy anh ấy bị đám phạm nhân đánh chỉ chừa mỗi cái mặt. Rồi còn danh dự của một bác sĩ nữa. Anh ấy là người rất trọng chữ tín”

Nhạn Phương thở dài, không hiểu sao sự việc lại đến mức này. Mẹ cô ngất lên ngất xuống khi nghe tin. Bố cô cả đời y đức thanh liêm cũng không chịu được cú sốc này.

“Tao không thể tin được thằng Triết nó lại mổ nhầm thận. Nó trông vậy thôi nhưng rất là kỹ tính, đến chọn gái nó còn nhìn được đâu là rau sạch cơ mà”, Tú nói.

“Trời ơi mày có thể tập trung được không hả Tú” Minh đã gắt lên.

“Tao đang lo cho nó đây, có bán nhà cứu bạn tao ra tao cũng làm, tao thề” Tú giơ tay lên đầu.

“Chơi với nó bao nhiêu năm trời còn không tin được thì người ngoài có tin được không? Tôi vào trại giam gặp Triết rồi. Cậu ấy kể, đêm đó sau khi rời chỗ chúng ta về bệnh viện thì ông Sang rủ đi uống rượu. Sau đó ông ta lại điều cậu ấy vào phòng phẫu thuật ngay. Mổ phanh chứ không phải nội soi nên cậu ấy thấy rõ thận của bệnh nhân không có vấn đề gì cho nên đã phản ánh lại với ông Sang, nhưng ông ta vẫn muốn phẫu thuật. Sau đó ông ta điều cậu ấy ra ngoài để một tay bác sĩ khác cầm dao mổ” Minh nói.

“Theo như phán đoán thì ông Sang đang có mục đích rất lớn, nhưng tôi chịu không đoán ra mục đích này là gì” Phong là người kinh doanh, anh tin ông Sang có chủ đích.

“Ông ta thật sự quá liều lĩnh, dù gì anh trai em cũng là con rể của ông ta. Thật là cha con có gen trội máu chó giống nhau. Không hiểu sao anh trai em lại cưới được cái loại đó”

Phong nhìn Nhạn Phương, con bé hình như không biết gì về ân oán giữa hai gia đình.

“Nếu như vậy thì rất đơn giản, chỉ cần chiết xuất hình ảnh camera vào thời điểm đó thôi” Tú thốt lên.

“Triết đã đòi xem hình ảnh camera nhưng kỹ thuật báo ngày hôm đó hỏng ngay chính phòng mổ”

“Mẹ, nói cho chó nghe hay sao?” Tú đã bực bội đứng dậy muốn đi giết người.

“Ai cũng biết điều đó cậu ấm ạ”

Minh cau mày suy nghĩ, camera ở bệnh viện thường không thể lắp đơn mà lắp theo nguồn tổng. Nếu hỏng thì cả bệnh viện sẽ hỏng chứ khó có trường hợp hỏng 1 phòng. Chắc chắn đã bị xóa vào thời điểm đó.

“Nếu như bị xoá thì tôi có thể hack lại được. Tôi cần một nội gián trong AnLux để click vào link đường truyền dữ liệu”

“Tú, cậu tiếp sức cho Minh đi, làm quen với gái là sở trường, đến lúc dùng rồi đấy”

“Ơ, mấy con em dịch vụ chăm sóc khách hàng ở cái viện đấy xấu như ma mút, sao xứng với tôi”

“Cậu muốn thằng Triết nó mặc áo Juventus cả đời thì cứ việc”

“... Được rồi, tôi làm. Cũng chả ham hố gì đâu, ghét nhất là trai trường lái gái trường y”

Tú ngẩng lên bắt gặp ánh mắt giết người của Phương vội vàng rụt cổ. “Ừ thì đâu cũng có người tốt người xấu, em Phương vẹn toàn đây chẳng hạn”

(Đọc tại facebook Lam Lam)

***

Quản trại mở cửa “Có người nhà muốn gặp” ánh mắt Triết sáng lên, đêm nào cũng mơ, mơ được thấy một bóng hình nào đó. Nhưng khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy ông Sang nỗi thất vọng và bực dọc tùy ý mà dâng lên. Anh cười mỉa nhìn vào mắt ông ta.

“Ông bày ra cái trò này có mục đích gì thì nói đi”

“Con cứ bình tĩnh, ba đã cho tiền trưởng trại rồi, cứ yên tâm ăn uống đầy đủ sẽ sớm ra thôi”

“Điều kiện?” Ánh mắt Triết đỏ rực nhìn ông ta.

“Nếu con đã nghĩ ra được vậy thì ba cũng nói luôn. Ba cũng chỉ muốn hai đứa sống hạnh phúc, mà con lại sống lỗi với con Sương quá. Ba thèm cháu ngoại, sau khi ra khỏi đây, hai đứa sinh cho ba một đứa cháu đi”

Nói như vậy là ông ta đã thừa nhận việc mình làm. Triết nắm chặt tay ghì hai tay đang bị còng số 8 trên bàn, ngay lúc này anh muốn bóp cổ ông ta. Thật đáng sợ, cả cha và con.

“Xin lỗi tôi làm cha con ông phiền. Tôi thà chết trong tù còn hơn sống với loại người như ông và con ông. Đơn ly hôn sẽ được luật sư của tôi chuyển đến, ký sớm đi”

Nói xong anh đứng dậy dứt khoát đi vào trong. Ánh mắt đã dâng tràn lửa hận muốn đốt cháy người trước mặt.

“Được, mày muốn sống trong tù tao cho trong tù. Bệnh viện sẽ quy hết trách nhiệm cho mày, không đền bù một đồng một cắc nào cho gia đình bệnh nhân”

Ông Sang nói với theo đằng sau. Nó kiêu căng tự phụ à, xem thử chịu đựng được đám tù xã hội được bao lâu.

Ra khỏi cổng trại, Hạ Sương vội vàng chạy đến “Ba, ba sao rồi ba ơi, chồng con có khỏe không? Anh ấy có ăn uống được không ba?” Nước mắt đã tràn khuôn mặt cô.

“Con đừng hỏi cái thằng mất dạy đó nữa. Về nhà, về nhà ly hôn ngay”

“Ba, ba sao lại thế?”

“Sao cái gì mà sao, thằng mất dạy đó, nó không xứng với tình yêu của con”

Hạ Sương nhìn ông Sang, đoán được câu trả lời từ Triết. Trong lồng ngực như bị rút hết dưỡng khí không thở nổi. Người chồng cô ta đã sống trong hơn 2 năm trời, dứt khoát đòi ly hôn đến không cần mạng sống. Nước cờ này của cô và ba có lẽ đã sai, sai thật rồi, nhưng bây giờ có đường để quay lại không?

Triết về lại phòng giam, anh ngồi sau song sắt, ánh mắt đỏ đục tối sầm lại. Anh không làm gì trái với lương tâm, anh không hổ thẹn với ai cả. Ngoài kia, chắc hẳn mọi người đang nháo nhào tìm cách cứu anh ra. Nhưng ra rồi thì sự nghiệp bác sĩ của anh sẽ thế nào? Nếu mọi thứ không được làm sáng tỏ thì sẽ là vết nhơ suốt cuộc đời. Anh không sợ bị tù tội, chỉ lo bố mẹ và em gái ở nhà sẽ không sống nổi với tin tức này. Nếu như đồng ý với ông Sang thì cả đời anh sẽ phải sống trong cái ổ nhền nhện, mình có thể sập bẫy bất cứ lúc nào không thể thoát ra được. Anh không thể sinh con với người phụ nữ rắn độc đó, tiếc thay trước đây đã có lúc anh trao một đoạn tình cho cô ta.

Nghĩ về Hân, ánh mắt anh dịu lại trong đau đớn. Cô ấy chắc đã biết được tin tức rồi, chắc sẽ kinh tởm và khinh thường anh lắm. Ánh mắt nhàn nhạt của cô ấy nhìn anh hôm đó, chắc khi biết tin anh ngồi tù sẽ mang theo thất vọng cùng cực hay là thống soái?

Cuộc đời này thật là khó đoán, cuộc sống của mình, cuộc đời của mình nhưng lại để người ta lợi dụng từ đầu đến cuối, cầm con tạo mà xoay ngược xoay ngang. Có phải tình yêu của anh không đủ lớn, chưa thử vượt rào đã nhụt chí cho nên cả cuộc đời về sau phải gánh chịu hay không? Anh cười khổ lấy tấm ảnh nhỏ trong túi ra ngắm. Từ ngày vào đây, tấm ảnh này là vật duy nhất bất ly thân của anh. Cả ngày ngồi sau song sắt chỉ nhìn cô ấy.

Một bàn tay trắng xanh giật tấm ảnh trong tay anh, ngay sau đó là tiếng cười hô hố của đám phạm nhân cùng phòng.