Một góc khuất hoa viên trường RoYal, hôm nay chỉ mỗi Angel Nguyên Khang đi học, để giết thời gain trong khi chả có ai để tán chuyện cậu ra đây ngồi ngắm mây trời và suy nghĩ một chút.

Gió lay hàng cây, chim chóc trên cao hót líu lo một bản nhạc trong trẻo nào đó, điều kiện thuận lợi để cậu có cho mình một khoảng lặng, lắng nghe những điều chân thật nhất tận sâu con tim.

Cậu yêu Yun, hoàn toàn đúng, cậu yêu Yun rất rất nhiều, Yun là tình yêu đầu của cậu nên tình cảm đó càng sâu đậm hơn, như những nếp gấp trên một tờ giấy dù có vuốt thế nào cũng chẳng bao giờ thẳng thớm lại được, cậu cũng thế, dù cho Yun có từ chối cậu, hay sẽ yêu một người khác đi chăng nữa, cậu vẫn sẽ ở bên Yun, yêu Yun và thể hiện tình cảm một cách thầm lặng như thế…

Vì cậu yêu Yun vô điều kiện, chẳng cần đáp trả hay bất kì điều gì, có thể người khác sẽ nói cậu ngốc, nhưng cậu chấp nhận ngốc để được yêu Yun, một tình yêu trường tồn với thời gian….

Khi nghĩ về Yun, khoé môi cậu luôn vẽ lên một nụ cười, tim cậu luôn đập nhanh hơn bình thường một chút, nhưng mà việc này diễn ra thường xuyên, vì cậu nhớ Yun 7/ 24 giờ mỗi ngày, và có thể nhiều hơn như thế!

Giây phút bình yên của cậu bị dập tắt khi bóng dáng diễm kiều của Hạ Băng đổ xuống bên cạnh chỗ cậu đang ngồi, nụ cười trên mặt cậu phút chốc tắt ngúm, ánh mắt không nhìn sang bên cạnh mà nhìn về phía những hàng cây.

_Anh không thể nhìn em một chút sao, xem em ra không khí như thế chỉ mỗi anh thôi, và vì thế mà em yêu anh!- Hạ Băng giở giọng trách móc, nhưng rồi lại mơ màng trong tình yêu dẹp đẽ của mình.

_Trong tôi là sự tồn tại của một người khác, cô hãy từ bỏ đi.

_Là con Bảo Ngọc đấy chứ gì hả anh, hưiz, xem ra nó cũng chẳng vừa gì, nam sinh trường này cũng đổ vì cái vẻ thiên thần của nó nhiều lắm, lại còn là tiểu thư cao quý, đáng để làm tình địch của em đấy chứ.- nhỏ cười nửa miệng, ánh mắt nhìn xoáy vào không gian.

_Cô chẳng có gì để so sánh với Bảo Ngọc, hãy chấp nhận rằng tình yêu không phải là thứ để chiếm đoạt hay giành giật.- Nguyên Khang nói đều đều càng làm sự phẫn nộ trong nhỏ được nâng lên.

_Em chẳng-có-gì sao, anh xem thường em quá rồi đấy, nếu em chẳng có gì thì phải làm cho con bé ấy không còn gì để mà còn tranh giành với em chứ nhỉ, hai đối thủ phải ngang tài ngang sức đúng không anh, nếu không là em, cũng sẽ chẳng là nó.- một nụ cười quyến rũ và hiểm độc, chắn chắn Hạ Băng sẽ không dừng lại khi nào có được Nguyên Khang.

_Cô ấy sẽ lại được đổi bằng tôi, hãy cẩn thận.- chẳng ai nói rõ với ai điều gì nhưng bản thân họ đều biết rất rõ, chẳng phải họ đều đang thách thức người còn lại đó sao.

_Anh…anh dám….- Hạ Băng tức nghẹn không nói nên lời, anh vì con nhỏ đó mà đánh đổi bản thân một lần chưa đủ sao.

Nguyên Khang im lặng không nói làm Hạ Băng tức tối bỏ đi, nhỏ hứa hẹn một điều “ đẹp đẽ “ cho Bảo Ngọc ngày nó trở lại.

Hành lang đầy gió, buổi trưa vắng vẻ ít người, Hoàng Quân tranh thủ bỏ tiết đi dạo, cậu muốn tìm hiểu đôi chút về ngôi trường mới, tìm hiểu về môi trường sống của Yun hiện tại. Mới nửa năm trôi qua mà cuộc sống thay đổi quá nhiều.

Thời gian cứ vùn vụt trôi đi chẳng chờ đợi ai cả, thời gian vùi lấp nỗi đau rồi lại vực chúng dậy, nghiệt ngã, ôi thời gian, những vòng quay bất tận của kim đồng hồ, bao giờ….sẽ thôi làm tim đau…

Yun ngày xưa và Yun bây giờ chả có gì khác nhau cả, chỉ là tổn thương nhiều hơn nên cũng biết cách giả vờ hơn, à không, có khác ấy chứ nhỉ, Yun ngày xưa là của cậu còn hiện tại thì không, cậu đã đánh mất và đang muốn tìm lại.

“ Aaaaa”

Cậu đang đủng định cho tay vào túi quần thong dong dạo chơi thì nghe tiếng hét thất thanh của một cô gái. Chạy theo tiếng hét ra một góc sân, cậu nhìn thấy một cô bạn học sinh lớp 11, mái tóc uốn xoăn ấn tượng đang ngồi bệt xuống đất với đôi chân rỉ máu.

_Cô bị làm sao vậy, chảy máu kìa, cần tôi giúp không?!- cậu nhanh chóng tiến lại, nâng đôi chân trắng nõn lên xem xét.

_Không, không cần, tự đấy tôi làm được.- Hạ Băng gạt phắt lòng tốt của Hoàng Quân sang bên, mặt nhỏ khó chịu.

Cậu nhanh chóng rụt tay lại, cho vào túi rồi chuẩn bị quay đi, trước khi đi không quên dặn lại cô nàng đỏng đảnh kia một câu.

_Đừng bất lịch sự thế cô bạn, không cần tôi giúp thì đừng hối hận, chân cô có làm sao thì đừng đổ cho tôi là ok, đi đây.- rồi cậu quay người, cố bước chầm chậm xem cô ta có nhờ mình giúp hay không.

Hạ Băng lẩm nhẩm gì đó trong miệng, nhỏ đưa tay sờ vào chỗ chảy máu, rồi lại rít lên vì xốn, nhỏ không dám rút mảnh thuỷ tinh vỡ ấy ra, biết thế để cậu ta giúp đi là rảnh nợ, làm thế nào đây nhỉ, kêu đám bạn lại mất công bọn nó lại chí choé, thôi thì đành vậy.

_Anh gì đó, giúp tôi một chút đi!- nhỏ gọi với theo Hoàng Quân, nhưng cậu vẫn giả vờ không nghe thấy.

“Tên này quá đáng mà “ – nỏ nghĩ thầm_ Nhờ anh đấy, quay lại giúp tôi với.- giọng điệu có phần van nài.

_Gọi tôi sao?- Hoàng Quân quay đầu lại, tỏ vẻ ngây thơ.

_Ừ, giúp tôi lấy nó ra đi- Hạ Băng vẫn giữ thái độ đó nhưng trong lòng đang tức sôi lên.

_Không giúp không công đâu, làm hướng dẫn viên cho tôi tham quan trường, được chứ.- chuẩn bị lấy mảnh thuỷ tinh ra cậu lại ngừng và ngước lên nói.

_Ừ, ừ, anh làm nhanh nhanh lên cái.- gì chứ nhỏ sợ nhất là bị đau, tiểu thư vốn không động chạm thứ gì, ăn sung mặc sướng từ bé mà.

Hoàng Quân cười cười, lấy tay quệt máu sang bên, nhìn vào lòng bàn chân nhỏ một lúc rồi đưa tay nắn nắn vết xước, hồi sau rút ra một mảnh thuỷ tinh, Hạ Băng chỉ kịp “ á “ một tiếng thì mọi chuyện đã xong xui, cậu rút chiếc khăn trong túi ra, quấn chân nhỏ lại rồi đứng dậy.

_Xong! Bây giờ thì thực hiện lời hứa cho tôi đi!

Hạ Băng nhổm người đứng lên, nhích nhích vài bước.

_Anh hành hạ người khác trong tình trạng này, hay nhỉ, xem như tôi trả nợ, xong rồi thì đừng phiền.

_Ừ, tôi cũng chả mong gì.- Hoàng Quân xuề xoà qua loa, nếu tìm được người giúp cậu đã chả phải dạo sân trường với cô nàng kiêu căng này.

Khắc Minh gõ cửa phòng Lý Phong với một gương mặt lạnh như hàn băng, một ý nghĩ thôi thúc cậu phải làm việc này càng sớm càng tốt.

_Con trai, nhiệm vụ ta giao con đã làm xong rồi à.

_Chưa!- ngắn gọn, cậu làm ông ta ngạc nhiên cực độ, vậy là điều ông ta nghi ngờ hoàn toàn xác đáng.

_Vậy con đến tìm ta làm gì, để xin tội sao con trai.- giọng điệu ngọt ngào của ông ta làm cậu tức tối, nực cười, ông ta đáng để cậu xin tội sao, đừng hòng.

_Tôi muốn được làm việc ở công ti.

_Lý do gì khiến con có ý định này.

_Đánh đổ tập đoàn Dương Hoàng.- ánh mắt cậu kiên nghị, cậu biết ông ta đang đò xét điều đó.

Lý Phong cười nửa miệng, con thâm hiểm lắm con trai, chắc là tình cảm hai đứa rạn nứt sau vụ việc con muốn giết nó nên con dùng cách này để trả thù chứ gì, không hổ danh là truyền nhân của ta mà.

_Nhưng còn vị trí sát thủ cho ta, ta sẽ thiệt thòi nếu con làm việc cho công ti, ta không cho phép ai được quyền, kể cả con.

_Sẽ làm cả hai.

Đến lúc này thì ông ta hoàn toàn tin tưởng ý định của Khắc Minh, cậu muốn làm hai việc cùng lúc vì thù riêng, được, rất được là khác, có một trợ thủ như Khắc Minh là lợi chứ chẳng hại vào đâu được.

_Vậy thì con làm trợ lí cho ta, công việc dạo này bừa bộn quá, tuần sau vào việc nhé con trai, ta tin tưởng ở con đấy.

Khắc Minh gật nhẹ đầu rồi ra khỏi phòng, làm gì cậu cũng mặc, miễn là cậu đạt được đích cuối cùng của mình. Khắc Minh sau đó cũng ra khỏi nhà, bóng cậu trong chiếc ô tô lướt đi, nhẹ tênh…

Kỳ Lâm ghé qua shop hoa trước khi trở về nhà, cậu vừa đi mua thức ăn cho bữa tối, mấy hôm nay Yun chỉ toàn ăn cháo cậu nấu chắc ngán lắm, nghĩ thế nên hôm nay cậu sẽ cho nó đổi khẩu vị một chút.

_Cô lấy cho tôi bó hoa bi kia nhé, gói thật đẹp vào.- Kỳ Lâm vui vẻ nhìn cô chủ shop.

_Anh tặng bạn gái ạ!- cô chủ cũng niềm nở chào hỏi.

_À không, tôi tặng vợ.- cái cảm giác mong muốn Yun là gia đình cậu vẫn chả tài nào từ bỏ được, vì câu nói đó của cậu mà các nhân viên nữ trong shop cứ rụng rời cả ra, trẻ thế mà có vợ rồi kia á, vợ lại còn được cưng thế kia, lòng cô nào cũng ao ước “ giá mà mình được như cô ấy “….

Kỳ Lâm chẳng màng đến sự có mặc của ai ở đây cả, cậu chỉ nhìn thấy bó hoa trắng xinh xinh kia và cô “ vợ “ của cậu ở nhà, lòng cứ rộn ràng từng phút.

Về đến nhà, Kỳ Lâm vụt thẳng lên lầu, giấu bó hoa bi mà cậu đã dặn chủ shop hàng chục lần là phải gói cho thật khéo, vì đây là bó hoa đầu tiên cậu tặng “vợ” cơ mà.

_Yun!

_Dạ- Yun bất ngờ quay lại.

_Tặng vợ, à quên tặng em, nhanh lành vết thương em nhá!- cậu chìa bó hoa ra trước mặt với tâm trạng vui sướng, tay còn lại gãi gãi đầu vì suýt nữa đã để lộ “thiên cơ”.

Lần đầu tiên được nhận hoa, Yun vui vô cùng, nếu không muốn nói là mặt nó đang ửng lên vì hạnh phúc.

Yun bước tới gần cậu hơn một chút, nó kiễng chân đặt lên má cậu một cái hôn rất nhẹ rồi lại nhìn vào bó hoa mỉm cười, nụ cười toả nắng cả trong đêm.

_Cảm ơn anh nhé!

Khỏi phải nói thì mọi người cũng biết nhỉ, Kỳ Lâm giờ tâm trạng đang ở tận chín tầng mây, cậu chỉ thấy tiếc là chưa hét lên vì vui mừng.

Cậu quàng tay ôm lấy nó, mỉm cười dịu dàng, thủ thỉ.

_Chắc là mỗi ngày anh sẽ phải tặng em vài bó hoa mất thôi.

Yun và cậu cùng cười, hoàng hôn ấm cũng đang mỉm cười, nếu khoảnh khắc này là mơ cậu sẽ nguyện ngủ mãi và mong đừng ai đánh thức cậu dậy, còn nếu đây là thật thì thời gian kia xin hãy ngừng trôi, để anh được hạnh phúc khi có em…