Trở về nhìn Đan mơ màng chìm trong giấc ngủ, Huy trở ra ban công hút thuốc… Đã lâu rồi, Huy không sử dụng thuốc hút như một công cụ giúp mình tỉnh táo, vậy mà giờ đây, anh đã hút hơn nửa. Vậy mà, anh vẫn chưa thể nào tìm ra được điều đúng đắn nhất phải làm lúc này. 

Đan nhẹ áp má vào lưng Huy từ phía sau… Lưng anh, ấm thật… 

_ Đan! – Huy khẽ gọi tên cô rồi xoay người lại – Không phải em ngủ rồi sao? 

_ Uhm, nhưng vì khói thuốc lá nên tỉnh giấc. – Đan nửa đùa nửa thật nói 

_ Xin lỗi, làm em tỉnh giấc rồi. – Huy ôm chặt cô khi một cơn gió bất chợt ùa tới. 

Đan nhẹ lắc đầu… 

_ Ngày mai, đi ăn trưa cùng anh nhé. – Huy ngập ngừng hồi lâu mới lên tiếng 

_ Không phải ngày nào em cũng ăn cùng anh sao? - Đan nhìn Huy thắc mắc 

_ Ừ, nhưng đó là ở văn phòng, ngày mai chúng ta ra ngoài ăn đi. Dạo này em gầy quá! – Huy tựa cằm lên mái đầu nhỏ của Đan thì thầm. 

_ Vậy cũng được, nhưng mai là ngày nghỉ của em, vì thế em sẽ tự lái xe tới… 

_ Uhm, anh biết rồi… - Hãy tha lỗi cho anh, khi đây là cách duy nhất để khiến em đối mặt với tất cả. Huy biết mình đang đặt cược trong một ván bài mà không biết rõ thẳng bại sẽ ra sao. Chỉ mong, quyết định này của anh sẽ không quá sai lầm… 

“ Vâng! Ngày mai tại nhà hàng X, đường Y, lúc 11h trưa, cô ấy sẽ đến” 

Cúp máy, ánh mắt Huy mông lung hướng ra màn đêm đen kịt, cái nhìn xa xăm hơn cả biển khơi. 

Đan bước vào nhà hàng nơi Huy đã đặt sẵn. Người phục vụ đon đả chào mời… 

_ Quý khách đã đặt chỗ trước rồi chứ ạ? 

_ Vâng. 

_ Vậy mời theo tôi. – Người phục vụ dẫn đường cho Đan khi xác nhận việc đặt chỗ trước là đúng. 

Cánh cửa bật mở, người bên trong vội đứng lên… 

Đan bước vào… 

Ánh mắt giao nhau… Chiếc túi trên tay Đan rơi xuống đất… 

Chẳng phải đây là nơi Huy đặt trước hay sao? Vậy… sao người phụ nữ ấy lại ở đây? 

Huy? Bước chân Đan loạng choạng. Ngay cả anh cũng nỡ đối xử với em như thế sao? Đan siết chặt bàn tay, từng chiếc móng đâm vào lòng bàn tay đau điếng 

Tại sao, lại không cho em biết cuộc hẹn này, tại sao lại để em một mình đối mặt với người phụ nữ ấy? Anh… sao có thể nhẫn tâm với em như thế? Sao lại khiến em càng thêm hoang mang như thế này? 

Đan nhặt lấy túi xách rồi vụt chạy ra khỏi nơi ấy… 

_ Đan… Đan à, nghe mẹ nói đi con. Chỉ một lần này thôi, nghe mẹ đi con. – Bà Minh Ngọc đuổi theo con gái nhưng Đan chẳng hề dừng bước… - Đan à… 

Huy nắm được tay Đan tại nơi đỗ xe… Nhìn dáng vẻ của cô, anh biết lần đặt cược này anh đã thất bại rất thảm hại… 

_ Nghe anh nói đi Đan! – Huy khẩn thiết 

_ Buông tay em ra đi! Em không muốn làm tổn thương đến anh trong lúc mất bình tĩnh như thế này. Vì thế, hãy để em yên. – Đan níu giữ chút lại chút bình tĩnh cuối cùng để nói với Huy 

_ Đừng như thế mà em. 

Đan rút tay mình ra khỏi bàn tay Huy khiến tay anh chới với buông thõng…