Nắng mai nhàn nhạt tràn vào căn phòng rộng lớn, sưởi ấm tất cả những gì nắng ôm lấy. Chút lạnh giá đêm qua dần trôi đi, không gian ngan ngát mùi hương dễ chịu… 

Huy tỉnh dậy khỏi giấc nồng, tay theo thói quen đưa sang vuốt ve mái tóc người bên cạnh. 

Giật mình… 

Chẳng có một ai cả. Anh hoảng hốt bật dậy khỏi giường. Chỗ bên cạnh anh đã không còn chút hơi ấm, chứng tỏ Đan đã rời giường từ rất lâu. Cô ấy đi đâu? 

Huy lao ra khỏi phòng, theo quán tính chạy về phía cửa, nhưng rồi bất chợt khựng lại. Trong một khắc, Huy cứ ngỡ mình vẫn đang mơ… 

Gió tràn vào, vờn khẽ chân váy trắng khiến nó chập chờn như mộng như ảo. Đan cẩn thận lấy cây nạng sát bên cạnh, bậm môi cố gắng đứng lên. Nếu gia vị không để cao quá thì cô đâu phải khổ thế này. Thật là, nhìn cách bài trí cũng như sắp đặt mọi thứ cho người thuận tay trái, hốc mắt cô lại cay cay. Anh thuận tay phải kia mà… 

Đặt cây nạng tựa vào kệ bếp, Đan với tay lên lấy hũ hạt nêm. Được rồi, Đan phấn khởi mỉm cười, nhưng không may, cùng lúc đó cây nạng bên cạnh lại ngã xuống đất. 

Làm sao để lấy đây? Khoảng cánh xa như thế… Nếu khom người xuống thì đau chân lắm… Đan bĩu bĩu môi… 

Huy ngẩn ngơ. Đã bao lâu rồi anh chưa được thấy khuôn mặt phụng phịu, trẻ con ấy. Đã bao lâu rồi anh không thấy sức sống tràn ngập trong dáng vẻ thanh tú kia. Có phải vì quá nhớ Đan mà anh sinh ra hoang tưởng không? 

Huy bấm mạnh vào lòng bàn tay mình. Rất đau! Vậy đây không phải là một giấc mơ. Và cô gái đứng kia, chính là vợ anh, là người anh yêu hơn chính bản thân mình. Rốt cục, em cũng chịu trở về rồi sao… 

Lúc này, Huy như bừng tỉnh. Anh nhanh chóng tiến đến, một tay đỡ lấy eo cô, một tay vươn tới nhặt lên cây nạng vừa mới rơi. Đan hoảng hốt quay lại nhìn Huy, đôi mắt bất chợt ngập nước. Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt người yêu thương. Anh quả thật đã gầy đi rất nhiều. Tất cả chỉ vì cô… 

_Em xin lỗi! – Đan nấc lên, tay vẫn từ từ men theo cánh mũi anh rồi tiến đến làn môi mỏng. Cô thật tệ hại, rất rất tệ hại. Là một người vợ nhưng những gì cô mang đến cho anh chỉ là đau thương. Đan cố gắng gạt đi dòng nước khiến mắt mình mờ đi để có thể nhìn anh rõ hơn. 

Giờ thì cô đã nhớ, vì sao mình có thể tỉnh lại. Trong giấc mơ ngày hôm ấy, hướng mà cô chọn bước về chính là anh. Nếu không thể xa anh, vậy thì chỉ còn cách bước đến, cùng anh san sẻ sự đau đớn. 

_ Đừng khóc! – Huy trầm giọng, bế Đan đặt lên bàn ăn. Cho đến lúc này đây, anh vẫn chưa thể nào tin được đây là sự thật. 

_ Vâng, không khóc nữa! – Đan ngoan ngoãn gật đầu, đôi môi nhỏ hé nở nụ cười. 

Đẹp quá! Huy ngẩn người một lúc lâu rồi không hề báo trước, cúi xuống ngấu nghiến đôi môi nhỏ nhắn mê người kia. Anh khát cô đến điên lên. Nhớ nhung, tuyệt vọng, hân hoan, mãn nguyện… tất cả quyện lại với nhau tạo nên một dòng cảm xúc kì lạ, len lỏi qua tim, thiêu cháy tất cả. Ngọn lửa âm ỉ bao ngày qua bùng lên dữ dội, sức nóng lan tỏa khắp nơi, lan tỏa trong bao khao khát không thể nào kìm chế. Dòng nước mắt của hai người quyện vào nhau, rơi xuống làn môi đang quấn lấy nhau. Kì lạ thay, lần đầu tiên trong đời, họ cảm thấy nước mắt có vị ngọt… 

Hai người triền miên một lúc lâu, Huy mới chấp nhận “buông tha” cho Đan. 

_ Nói cho anh, đây không phải là mơ! 

_ Không phải là mơ, chắc chắn không phải! Em xin lỗi, đã để anh đợi quá lâu như thế. – Đan vòng tay quanh cổ Huy, đặt nụ hôn lên cổ anh rồi áp thật chặt má vào đấy. 

Cảm ơn anh, vì tất cả. Những năm tháng ấy, nếu không có anh chắc chắn em đã không thể vượt qua. Và cả giọt nước mắt ấy nữa, giọt nước mắt đã khiến ý thức em bừng tỉnh. Chính anh là người đã xua đi nỗi đau bị bỏ rơi trong em, chính anh là người luôn kiên trì cùng em trò chuyện, mặc dù biết được, đáp lại mình chỉ là khoảng không yên lặng, chính anh, người đã cười cùng niềm vui của em và khóc khi nhìn thấy em rơi dần trong lặng vắng của đau thương. Anh biết không, người duy nhất, quan trọng nhất để níu giữ em lại với thế giới này chính là anh. 

Bao lời nói trong giây phút ấy đều trở nên vô nghĩa. Chỉ ôm lấy nhau, ôm thật chặt nhau mới có thể cảm nhận được vẹn tròn hơi ấm. Cảnh trùng phùng này Huy chỉ dám nghĩ trong mơ, không ngờ hôm nay lại trở thành sự thật ngọt ngào như thế. 

Không hẹn mà gặp, cả hai cùng hướng cái nhìn ra cửa lớn. Cơn mưa rào ban sáng chợt đến rồi chợt đi, để lại nền trời trong vắt như vừa được gột rửa. Nơi dãy núi phía xa, một áng cầu vồng thong dong hiện rõ. 

Ngày mới, nắng tràn, sóng vỗ, hạnh phúc lan tỏa, niềm vui mãi mãi nhân đôi…