_ Đ..an à, Đan…! – Linh lẩm bẩm tên Đan, giọng nói đứt quãng vì thổn thức. Lồng ngực nghẹn thắt khiến Linh không nói nổi điều gì, chỉ để mặc Thiên ôm chặt lấy mình, để mặc những dòng nước mặn mòi nhuộm ướt áo anh. – Không thể nào, không thể… đây không phải là sự thật, không thể nào là sự thật… - Những từ ngữ không được sắp xếp cứ thế tuôn ra, hoảng loạn như chính tâm trạng Linh lúc này. 

Thiên chẳng thể làm gì ngoài việc ôm chặt lấy vợ mình. Ngay chính anh cũng không ngờ mọi chuyện lại trở nên thế này. Mọi thứ đến quá nhanh khiến không một ai có thể trở tay kịp. Còn nhớ khi mới nhận được tin, Linh đã khóc suốt một đêm, ướt cả chăn, cả gối khiến anh luống cuống cả chân tay. Việc này với phụ nữ có thai là cực kì, cực kì nguy hiểm. Tuy lo cho sức khỏe của Linh nhưng Thiên vẫn phải chấp nhận việc để cô sang Thụy Sỹ, vì Đan và vì cả Huy nữa… 

_ Vẫn đen không đường như trước chứ? – Thiên đưa cốc coffee cho Huy, hỏi cho có lệ 

_ Ừ! – Huy bâng quơ – Linh đâu? 

_ Cô ấy muốn ở một mình với Đan. – Thiên thở dài – Mày… vẫn ổn chứ? – Nói xong Thiên tự thấy mình thật ngu ngốc. Làm sao mà Huy có thể ổn được vào lúc này. Đôi khi với đàn ông, an ủi nhau cũng là cả một vấn đề khó khăn. 

_ Ổn? – Huy cười tự giễu, những đốt ngón tay trắng bệch khi bị anh siết mạnh vào lan can. – Có thể sao? 

Không gian lại rơi vào trầm mặc, chẳng một ai lên tiếng, chỉ nghe tiếng gió vút qua sắc lạnh. Thu nơi xứ người lạnh đến tái tê… 

_ Mày… - Thiên quay sang, chưa kịp hoàn tất câu nói thì đã thấy Huy đứng thẳng người dậy, ly coffee rơi xuống nhuộm đen một mảng gạch trắng. – Sao thế? 

Huy vụt chạy vào bên trong bỏ lại Thiên với nỗi hoài nghi không người giải đáp. Đến lúc Thiên vào phòng bệnh, chỉ thấy Linh đang đứng nép sang một bên, vẻ mặt tái đi vì sợ hãi. 

_Sao thế em? – Thiên ôm lấy vợ 

_ Đan lại lên cơn sốt, rồi còn mê sảng nữa. – Linh trả lời như một cái máy, sự thất thần, bàng hoàng đong đầy cả trong giọng nói. 

Thiên đưa mắt về phía bên kia phòng, cảm nhận rõ sự bất lực và đau đớn trong từng hành động của thằng bạn thân. Huy thành thục cầm lấy bàn tay Đan, tay kia khẽ vỗ về trên má cô rồi nhẹ nhàng lau đi những vệt mồ hôi lạnh ướt dài trên trán. Trong không gian lặng yên ấy, có thể nghe rõ hơi thở nặng nề mệt nhọc của Đan xen lẫn tiếng thở gấp gáp, lo lắng đến thắt lòng của Huy. Trong cơn mê mệt nhoài, làn môi Đan khẽ mấp máy, bật ra những âm thanh rời rạc. 

Hình như… cô đang gọi tên Huy. Rốt cuộc thì Thiên cũng đã hiểu, vì sao Huy lại hốt hoảng như thế. Nhưng điều anh băn khoăn là lúc đó chẳng phải Huy đang ở ban công cùng anh hay sao. Làm sao Huy có thể nghe được? Chẳng lẽ, sợi dây vô hình liên kết giữa hai trái tim là có thật? 

_ Ngoan nào Đan! Đừng sợ, anh vẫn bên em mà. – Huy trấn an cô, bàn tay vẫn không ngừng vỗ về cho đến khi Đan thôi nức nở. 

_ Cứ như thế này mãi sao? – Linh thì thào, nấc nghẹn 

Huy yên lặng như một sự đồng ý. Ban đầu, những lần như thế khiến anh sợ đến điếng người. Có lần nửa đêm, Đan bỗng dưng bật dậy rồi khóc nức nở, bơ vơ như một đứa trẻ lạc mẹ khiến Huy không biết nên làm thế nào cho phải. Những lần như thế, Huy chỉ biết ôm chặt lấy cô cho đến khi Đan lại chìm vào giấc ngủ đầy mộng mị. Huy không biết mình còn có thể chịu đựng như thế này đến bao giờ. Nhìn Đan một mình chống chọi với mọi thứ mà chẳng thể giúp được gì khiến Huy gần như điên lên. Khoảng thời gian này, anh không dám rời cô lấy nửa bước. Huy thừa nhận, anh sợ, rất sợ là đằng khác. Từng dây thần kinh trong anh tựa như những sợi dây đàn đã căng hết cỡ, chỉ cần một cú chạm nhẹ cũng có thể khiến nó đứt rời. 

Huy biết, tận trong sâu thẳm, Đan vẫn luôn nghe anh, vẫn biết anh luôn ở bên cạnh cô. Đó là khi cô khóc khi nghe anh bảo rằng: “ Anh xin em, tỉnh lại với anh được không? Đừng khiến anh phải hận em, đừng khiến anh phải làm việc đó. Nhưng, nếu em cứ như thế này mà bỏ anh ở lại, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em, không bao giờ. Cả đời này và mãi mãi, anh sẽ hận em.”. 

Khi ấy, từng giọt nước mắt trong suốt cứ trào ra khỏi khóe mi nhắm nghiền của Đan, thấm ướt cả mảng vải trắng của chiếc gối mềm. Chỉ là, ngay giờ phút này đây, cô vẫn chưa sẵn sàng để tỉnh lại, để đối mặt với mọi thứ khốc liệt đến đớn đau. 

_ Không cần gọi bác sĩ sao? – Thiên thấp giọng hỏi 

Huy lắc đầu, thực ra có gọi cũng chẳng giúp được gì. Đã một tuần qua rồi, ngaỳ nào cũng như ngày đó cả thôi. Cứ hết sốt cao thì lại run rẩy trong từng cơn buốt lạnh, hết lửa rồi đến băng thi nhau hành hạ Đan. 

_ Mày đưa Linh về nghỉ ngơi đi! – Huy không nhanh không chậm nói, ánh mắt phức tạp, u uẩn hướng ra cánh cửa sổ phía xa. 

Vừa lúc ấy, một cơn gió mạnh lướt qua khiến vài chiếc lá vàng rung dữ dội rồi lìa khỏi cành, chao nhẹ trong làn gió heo hắt, lửng lơ trong không trung một lúc thật lâu rồi mới đáp hẳn xuống đất. Trên cành cây trơ xương, khẳng khiu ban nãy, chỉ còn lại một chiếc lá úa tàn duy nhất. Gió không đủ mạnh để khiến tất cả lá rơi, nhưng một chiếc lá mỏng có thể tồn tại được bao lâu giữa những ngọn gió đang dần góp lại thành bão?