Sau khi Sở Ninh bị chê cười ở buổi diễn luyện bắn súng, ngày tiếp theo liền rời căn cứ, không tiếp tục dẫn quân huấn nữa.

Đây vốn không phù hợp với quy định, nhưng cũng không ai cảm thấy kì quái. Pháp luật không nằm ngoài nhân tình, huống chi huấn luyện hay không cũng chỉ là một câu chữ thôi.

Sở Ninh đi rồi, khoa điều dưỡng bị chia làm hai đội, thêm vào đội ngũ của mấy huấn luyện viên khác. Một nhóm đi theo khoa Trung Y Dược nhóm hai của Chương Tư Hoán, nhóm khác đi theo khoa Y học lâm sàng nhóm bốn của Mạnh Hành Chu.

Hạ Tang Tử quả thật "may mắn", trước khi kết thúc quân huấn, lại trở thành tên lính quen của Mạnh Hành Chu.

Khoa lâm sàng không thể so với khoa điều dưỡng, thuần một màu đàn ông, quân huấn cũng không còn mấy ngày, đội ngũ lại có thêm một học muội, mấy tên đàn ông con trai mỗi ngày huấn luyện, chỉ hận không thể bỏ ra 200% tinh thần.

Hạ Tang Tử là nữ sinh duy nhất của khoa y học lâm sàng, tất nhiên, chính là đối tượng quan tâm trọng điểm của đám con trai.

Lúc nghỉ ngơi, mấy đám con trai cứ đến đưa nước nườm nượp, đủ cho Hạ Tang Tử mở rạp hàng ngay tại đó.

Giờ cơm giữa trưa, tên này so với tên khác nhanh lẹ hơn, nói là lấy thịt cho liên đội nữ sinh. Chờ đến nhà ăn, Hạ Tang Tử nhìn mấy dĩa đồ ăn trước mặt mình, không biết ăn từ đâu.

Kết thúc huấn luyện buổi tối, một đám con trai không tiếc đi vòng vòng căn cứ, đưa liên đội nữ sinh về kí túc xá, dọc đường còn hỏi han ân cần, thật sự là chiến hữu tình cảm động trời đất.

Chiến hữu tình bên này ngày càng nồng cháy, còn mặt của Mạnh Hành Chu lại ngày càng thối.

Chỉ là anh là người công tư phân minh, gia tăng quân huấn cũng chỉ làm trên người nam sinh, tuyệt không khó xử nữ sinh. Vài ngày sau, vừa đến giờ, nữ sinh đúng giờ giải tán, một đám nam sinh lại ở lại tiếp tục huấn luyện.

Nghe mấy người nói, mỗi tối, có thể nghe tiếng mấy tiếng kêu của nam sinh y học lâm sàng, còn có huấn luyện viên Mạnh thiết diện nói mấy câu——

"Mấy cậu ban ngày tiêm máu gà, xem sức mạnh của nữ sinh là cho chó ăn?"

"Không phải thích huấn luyện sao? Tôi sẽ thoả mãn cho các cậu."

"Không được ngừng, không tập đến phế thì cũng đừng nghĩ trở về ngủ."

Nam sinh y học lâm sàng kêu khổ không ngừng, rốt cuộc cũng chịu đựng đến ngày huấn luyện dã ngoại.

Ngày cuối cùng của quân huấn là nghi thức duyệt binh, được tổ chức trước hai ngày dựa theo lệ thường, tiến hành huấn luyện dã ngoại hai ngày một đêm.

Ban ngày đi bộ, ăn bánh quy, buổi tối hạ trại dã ngoại, ngủ trong lều trại, có thể trải nghiệm chân thật sinh hoạt của hành quân.

Huấn luyện dã ngoài, bầu không khí so với huấn luyện ngày thường xem như nhẹ nhàng rất nhiều, ở trong doanh địa mà chim không thèm ỉa một tháng, bây giờ có cơ hội thông khí như vậy, tất cả mọi người hưng phấn như là đi ăn tết.

Hạ Tang Tử một chút cũng không thấy hưng phấn. Ông trời đúng là chơi cô, kinh nguyệt của cô chậm một tuần, trúng đâu không trúng, đúng ngay đêm trước huấn luyện dã ngoại, lại khoan thai đến muộn.

Bở vì dã ngoại yêu cầu hạ trại, đồ vật trong túi hành quân của mỗi người so với huấn luyện ngày thường nặng không ít, chủ yếu là lương khô, nước và túi ngủ.

Từ nhỏ Hạ Tang Tử đã thích vận động hơn so với lứa bạn cùng tuổi.

Tuy rằng sống trong nhung lụa, nhưng lại không có tính tiểu thư, nếu ở ngày thường, lộ trình và phụ trọng, đối với cô chỉ như bữa sáng.

Nhưng kì nghỉ lễ này, lại làm Hạ Tang cứ như trước trận đánh giải phóng, nhu nhược như Lâm Đại Ngọc (*) thời hiện đại vậy.

(*) Lâm Đại Ngọc: 1 nhân vật trong "Hồng Lâu Mộng", được miêu tả vô cùng nhạy cảm như một sợi tơ đàn mảnh mai, bất kể một giọt mưa thu hay tơ liễu bay đều âm vang một điều bi thương đứt ruột,

Sáng sớm, mọi người tập trung trước cửa căn cứ, Hạ Tang Tử đau bụng kinh khó chịu, ở kí túc xá lăn lộn chốc lát, Chu Xảo Tịch ở cùng cô để giúp đỡ, lúc hai người chạy tới đội ngũ, ước chừng chậm năm phút.

Mấy đội ngũ khác đã muốn xuất phát, chỉ có lớp y học lâm sàng vẫn còn đứng chờ.

Nội tâm Hạ Tang Tử băn khoản, đứng ra khỏi hàng, lớn tiếng nói: "Báo cáo huấn luyện viên, tôi đến muộn năm phút, tình nguyện chịu phạt."

Mạnh Hành Chu rũ mắt nhìn cô, sắc mặt không thay đổi, trợn mắt nói dối: "Không muộn, là đồng hồ em chạy nhanh năm phút."

Mọi người: "....."

Huấn luyện viên cũng đừng bất công như vậy a!!!

Trong lòng Hạ Tang Tử không quá tự tại, còn muốn nói cái gì, Mạnh Hành Chu cũng không cho cô cơ hội, ra lệnh "Về hàng", tống cổ cô đi.

Điểm danh xong, Mạnh Hành Chu kiểm tra đủ sỉ số, đem danh sách giao cho binh lính phụ trách hậu cần, mũ chỉ huy đội trên đầu, đưa còi lên miệng thổi, lạnh lùng nói: "Nghe mệnh lệnh của tôi, lớp bốn lâm sàng đã có mặt, chạy bộ, chạy."

Hạ Tang Tử theo thể năng không theo kịp cả đội ngũ, chạy không xa liền dừng ở cuối, thời tiết nóng bức, cái trán cô một tầng mồ hội, sắc mặt thì trắng bệch.

Mạnh Hành Chu chạy theo đội ngũ một đoạn, Chương Tư Hoán đuổi theo phía trước, đang mệnh lệnh mọi người bước đều.

Quay đầu lại không phát hiện bóng dáng Hạ Tang Tử, ấn đường của anh nhăn lại, đi lên nhờ Chương Tư Hoán giúp anh trông mọi người, còn mình chạy trở lại.

Tốc độ chạy bộ của anh rất nhanh, không đến vài phút, đã thấy Hạ Tang Tử lạc đội.

Mạnh Hành Chu đuổi theo, chạy đến bên cô dừng lại, cau mày hỏi, "Thân thể không thoải mái sao?"

Lúc này, Hạ Tang Tử cũng không quên mình đang cùng anh giận dỗi, thua người không thua trận, cô mới không thèm cúi đầu sớm vậy.

Vì thế, Hạ Tang Tử cường chống tinh thần, đứng thẳng eo, đưa ra ánh mắt hung dữ, trừng mắt liếc Mạnh Hành Chu một cái, sau đó, phát ra tiềng "hừ" từ xoang mũi, bước chân nhanh hơn, đi qua bên người anh.

Mạnh Hành Chu: "...."

Uy phong cũng chỉ được ba giây.

Bụng Hạ Tang Tử đau nhức, cô rốt cuộc không đi nhanh được, bước chân dần dần chậm lại, trong lòng không thể nói được cảm giác gì.

Đi không sai biệt lắm 500m, thể lực Hạ Tang Tử chống đỡ không nổi, che bụng, gập người ngồi xổm tại chỗ.

Mạnh Hành Chu nhịn không được, biết cô vẫn còn giận, không muốn nói chuyện với anh, suy nghĩ một lát, anh tháo túi hành quân trên vai xuống, đeo ở trước ngực. Chân dài đi vài bước đã đến trước mặt Hạ Tang Tử một chữ cũng không nói, nắm chân của cô, lưu loát cõng cô lên.

Hạ Tang Tử cảm thấy trời đất quay cuồng, sau khi phục hồi tinh thần, người đã ở trên lưng của Mạnh Hành Chu.

Cô cộng với túi hành quân của anh cũng ít nhiều 50kg, Mạnh Hành Chu lại giống như không cố sức chút nào, lưng đeo trọng lượng này đó, đi còn nhanh hơn ngày thường.

"Ai kêu anh cõng em? Thả em xuống, Mạnh Hành Chu."

Hạ Tang Tử giãy giụa vài cái không có kết quả, chỉ cảm thấy sức nặng trên đùi lại thêm vài phần, cô không thể nói là tức giận nhưng vẫn bất đắc dĩ, bàn tay chống lên lưng của anh, thân thể không thoải mái, chửi người cũng mất vài phần khí thế: "Anh nhớ rõ thân phận bây giờ của anh sao? Anh là huấn luyện viên, bây giờ cõng em là thế nào? Thả em xuống, cả đội ngũ đã đi xa rồi."

Mạnh Hành Chu ngậm miệng không nói, bước chân nhưng cũng không ngừng, đi hướng ngược lại của cả đội, khoảng cách càng ngày càng xa.

"Mạnh Hành Chu, anh có nghe thấy em nói không? Em bảo anh dừng lại."

"Anh muốn đi đâu, về căn cứ thì mọi người đều biết chúng ta không tập huấn đấy."

"Em mới không muốn bị phạt cùng anh, em hôm nay không chạy nổi phụ trọng việt dã 10km đâu?"

Giọng nói Hạ Tang Tử đều rất mệt mỏi, người dưới thân này cứ như đầu gỗ, không rên một tiếng, cô từ bỏ giãy giụa, thay đổi phương thức giao lưu với anh, "Mạnh Hành Chu, anh muốn đưa em về căn cứ?"

Mạnh Hành Chu trầm mặc vài giây, cuối cùng đầu lắc hai bên, xem như là phủ nhận.

Hạ Tang Tử: "...."

"Em không cho anh nói một dấu chấm câu, anh thật sự không nói?"

Mạnh ba tuổi trên dưới đong đưa, gật đầu cam chịu.

Hạ Tang Tử thiếu chút tức đến cười, chờ cô ổn định cảm xúc, tiếp tục nói: "Ngày thường sao không thấy anh nghe lời như vậy? Anh lúc trước không phải không chịu liên lạc với em nửa năm sao, cái kiêu ngạo đó đâu rồi?"

Vấn đề này lắc đầu hay gật đầu cũng không trả lời được, Mạnh Hành Chu quyết định làm người câm.

Chưa từng thấy người khó trị như vậy.

Hạ Tang Tử dùng khuỷ tay ôm cổ Mạnh Hành Chu, cúi người nói bên tai anh, "Từ giờ trở đi, cho phép anh nói với em năm câu, huấn luyện viên anh có thể bắt đầu rồi."

Đáy lòng của Mạnh Hành Chu dâng lên một cổ xúc động, anh không được tự nhiên mà quay đầu, nói đúng trọng tâm, "Không về căn cứ sẽ không bị phạt."

"Chúng ta đi đâu?"

"Làm chiếc xe đi tắt, không chậm trễ huấn luyện dã ngoại."

Hạ Tang Tử lười để ý đến quá trình, chỗ này Mạnh Hành Chu quen thuộc hơn cô gấp trăm lần, anh đã chủ ý, cô nguyện tin tưởng anh.

"Huấn luyện viên lợi hạ như vậy, ngoại trừ xe, có thể làm gì khác nữa không?"

Mạnh Hành Chu hỏi, "Em muốn gì?"

Hạ Tang Tử cố ý đùa anh, ra vấn đề không ít khó, "Nước đường đỏ với gừng."

Bước chân Mạnh Hành Chu dừng một chút, mất mấy giây sau đó tỏ vẻ đã hiểu, nguyên nhân hôm nay thể lực Hạ Tang Tử không tốt là do đâu.

Hạ Tang Tử thấy anh không nói lời nào, cứ nghĩ chuyện mình yêu cầu hơi chút quá phận, không đành lòng nói, "Đùa anh thôi, anh đã nói ba câu rồi, còn lại hai cậu, làm ơn nắm chắc cơ hội."

Mạnh Hành Chu quả thật không nói nữa, một đường cõng cô, đi đến góc nhỏ cổng sau căn cứ, thả Hạ Tang Tử xuống, lại dỡ trang bị của chính mình, khiêng hai ba cái đến bức tường.

Vài giây sau, góc cửa sắt bị Mạnh Hành Chu mở ra, không biết anh từ đâu đẩy ra một chiếc xe máy, nhìn qua có chút cũ.

Hạ Tang Tử kinh ngạc trừng lớn, đi qua nhìn xe, ngẩng đầu hỏi anh, "Anh lấy từ đâu thế?"

Chỉ còn hai câu.

Mạnh Hành Chu do dự một chút, giơ tay nhìn đồng hồ, thời gian còn đủ, anh không trả lời vấn đề của Hạ Tang Tử, chỉ phân phó, "Ở đây chờ anh, đừng đi đâu hết."

Hạ Tang Tử không hiểu ra sao, hạ giọng nói, "Anh đi đâu?"

Mạnh Hành Chu đã đi xa, nghe thấy cô hỏi, giơ ngón tay lên, dựng thẳng ngón trỏ thành số 1.

"Cái gì thế..."

Hạ Tang Tử ngẩn ra, thấy người chạy đến chỗ rẽ không thấy bóng dáng, lúc sau mới hiểu ra, số 1 kia ý anh là chỉ còn thừa một câu thôi.

Trong nháy mắt, cô đứng tại chỗ bật cười.

Đúng là đầu gỗ.

Năm phút trôi qua, Hạ Tang Tử ngồi trên xe máy, thấy trên tay Mạnh Hành Chu cầm vật gì đó, ba bước quay đầu một lần, lén lút chạy tới.

Khi anh đến gần, Hạ Tang Tử mới thấy rõ, anh đang cầm chính là ly nước do quân đội phát.

Hạ Tang Tử chỉ vào ba lô anh đặt trên mặt đất, khó hiểu hỏi, "Ly nước của anh không phải trong túi sao?"

Mạnh Hành Chu vặn ly ra, đặt ly trên tay Hạ Tang Tử.

Còn chưa đặt vào, Hạ Tang Tử đã ngửi được mùi vị nồng của gừng.

Cô cúi đầu nhìn cái ly. Nước còn nóng, hơi nóng bốc lên mắt cô, có cảm giác ướt át.

Nước nóng trôi lập lờ bên trong, còn có vài nhánh gừng nhỏ mới được bẻ, nhìn kĩ, đáy ly còn có khối nhỏ đường đỏ chưa kịp hoà tan.

Nước đường đỏ pha gừng phiên bản siêu cấp đơn giản.

Liên tưởng với bộ dáng kì quái mới vừa về của Mạnh Hành Chu, Hạ Tang Tử đại khái đoán được, mấy thứ này không chừng anh trộm ở nhà bếp.

Làm khó anh một thân quân trang, đường đường là sinh viên cao quý Quốc Phòng Đại, thế nhưng lại đến nhà bếp quân đội trộm đường đỏ với gừng.

Hạ Tang Tử nói không nên lời, đôi mắt nhìn chằm chằm ly đến xuất thần, không biết có phải do hơi nước hay không, hốc mắt có chút hồng.

Mạnh Hành Chu cứ quay đầu lại nhìn, xác định không bị phát hiện mới yên tâm, quay đầu nhìn Hạ Tang Tử.

Ngày hè nóng bức, bọn họ đứng trong góc, một tia gió nhẹ cũng thổi không tới, chỉ có cây ve ở phía sau, bị mặt trời chói chang chiếu rọi, kêu không ngừng.

Mạnh Hành Chu quét một vòng thân cây, cuối cùng ánh mắt trở lại trên người Hạ Tang Tử, thấy cô chưa động, đem câu nói còn lại duy nhất nói ra.

"Thổi rồi uống, nước nóng lắm."