Một trận mưa to cả tối.

Kí túc xá Hạ Tang Tử ở, là cải tạo từ nhà trệt bộ đội. Nóc nhà là thiết kế bằng sắt không thấm nước, mưa rơi trên tấm sắt, cứ vang lên tiếng bùm bùm.

Cường độ huấn luyện nhiều, cho dù hoàn cảnh ồn ào, mọi người cũng không chịu ảnh hưởng gì, ban đầu còn có người oán giận, dần dần, chỉ còn lại tiếng thở thôi.

Hạ Tang Tử trằn trọc suốt đêm, nửa mơ nửa tỉnh, nghe thấy đều là tiếng mưa.

Một đêm mưa này, ồn ào nhốn nháo, làm ngừoi không sống được yên ổn.

Ngày thứ hai, tiếng còi rời giường như cũ vang lên.

Mọi người đến sân thể dục tập hợp, mười phút trôi qua, không có giáo quan nào lại đây.

Mọi người bàn luận sôi nổi, cho đến khi loa phát-------

"Huấn luyện hôm nay huỷ bỏ, mọi người trở về kí túc xá dọn dẹp."

Mưa to đã ngừng, huấn luyện lại bị huỷ bỏ.

Hạ Tang Tử đi theo mọi người về kí túc xá, dọc theo đường đi, cũng chưa nói câu nào.

Chu Xảo Tịch cùng mấy bạn học khác, trò chuỵên đến rôm rả, thấy Hạ Tang Tử lạc đội, quay đầu gọi cô, "Tang Tử mau đến đây, phát ngốc gì thế."

Hạ Tang Tử phục hồi tinh thần, lên tiếng đuổi theo, cùng các cậu ấy đi song song.

Nữ sinh đi cùng nhau, chỗ nào cũng không thiếu bát quái.

Một nhóm người đến chỗ im lặng, một nữ sinh nổi lên chuyện, "Ai, các cậu nghe nói chưa, chuyện tối hôm qua đó, hình như hai huấn luyện viên đều bị phạt."

Chu Xảo Tịch nhỏ giọng trả lời, "Cậu nghe ai nói? Chỉ là sáng nay một giáo quan cũng không tới, lại cho chúng ta nghĩ, rõ ràng kì quái."

"Hôm qua đứng gác là đồng hương của tớ, ở gần toà nhà văn phòng. Nghe cậu ta nói, phòng của đại đội trưởng hôm qua vẫn luôn sáng đèn, âm thanh chửi người cũng lớn, dưới lầu cũng đều nghe thấy."

"Không phải chuyện tối qua do Sở Ninh khơi mào sao? Mạnh Hành Chu đối với cô ta lãnh đạm như vậy, không giống có ý, chính cô ta một hai phải làm vậy, một tư thế muốn thông báo cho cả thế giờ. Giờ còn bị náo loạn chê cười, bị Mạnh Hành Chu cự tuyệt đến không còn đường sống, mất mặt chết mất. Tớ nếu là cô ta, tớ chắc muốn đi chết rồi."

"Nói như vậy cũng không sai quá, chỉ là tối qua mấy huấn luyện viên cũng có, ý thức tập thể bộ đội mạnh như vậy, khẳng định là rất bực mình."

"Kia cũng có nặng nhẹ, lần này Sở Ninh với Mạnh Hành Chu, sợ là ăn không hết gói đem đi. Nếu như bị ghi tội thì chỉ có thể thảm. Về sau tốt nghiệp còn có chỗ nào tốt mà đi nữa. thật đáng tiếc hai học bá...."

Chu Xảo Tịch vừa muốn tiếp lời, mắt chú ý tới Hạ Tang Tử đứng bất động tại chỗ, gọi cô: "Tang Tử?"

Hạ Tang Tử thất thần, ngẩng lên nhìn Chu Xảo Tịch, đầu óc cô lộn thành một nùi nhão, tìm cái cớ sứt sẹo: "Các cậu đi trước đi, tớ đội nhiên nhớ có chút việc."

Không chờ Chu Xảo Tịch trả lời, Hạ Tang Tử xoay người chạy xa.

Tối hôm qua cô cùng Chu Xảo Tịch còn chưa kịp đến sân thể dục, đã bị huấn luyện viên quát lớn, chạy về kí túc xá.

Sau khi về kí túc xá, nghe mấy người ở xem ở hiện trường phát sóng trực tiếp nói.

Thái độ Sở Ninh mạnh mẽ, bắt buộc Mạnh Hành Chu phải có đáp án. Vốn dĩ Mạnh Hành Chu không muốn phản ứng, kết quả bị Sở Ninh bắt tay, mạnh mẽ kéo lại.

Sắc mặt Mạnh Hành Chu cũng thay đổi, nói: "Tôi đối với cô không có hứng thú, đừng tới phiền tôi.", để Sở Ninh đứng đó mà quay đầu đi.

Mặc kệ Sở Ninh đứng khóc thành dạng gì, cũng không quay đầu lại.

Vốn dĩ cho rằng sẽ thành một đôi giai ngẫu, không nghĩ tới lại thành chê cười.

Nếu thổ lộ riêng bị cự tuyệt còn không sao, cố tình không lâu trước đây, Sở Ninh mới bị Mạnh Hành Chu làm mất mặt, một trước một sau này, cô ta xem như đem cho không hai chữ chứng thực.

Cơn mưa đêm qua, nước trên mặt đất còn chưa rút hết, đi đến chỗ ngập nước, một chân dẫm xuống, nước bùn bắn lên ống quần và giày cao su của Hạ Tang Tử.

Cô bước chân không nhẹ, ngược lại dẫm càng mặt càng nhanh, cuối cùng gần như chạy chậm, hướng đến toàn nhà văn phòng.

Tâm tình Hạ Tang Tử rất phức tạp.

Cô hôm qua còn nghe thấy Sở Ninh thổ lộ với Mạnh Hành Chu, trong nháy mắt, cô thiếu chút nữa đã tin, lý do Mạnh Hành Chu cách xa cô, nói không chừng là có người thích.

Cô không thể so với Mạnh Hành Du, là em gái ruột, là người thân, là thành viên gia đình không thể thiếu.

Từ trước tới giờ, bọn họ cùng chơi, là bạn bè.

Hạ Tang Tử vẫn rất rõ ràng điểm này, cũng không phải không nghĩ tới, nếu ngày nào đó Mạnh Hành Chu thích người khác, bằng thân phận bạn bè của cô, có lẽ cũng không tồn tại.

Thanh mai trúc mã, khi còn nhỏ thì là vui đùa, lớn lên chút, không có tình yêu, chỉ với cảm tình hai người, như một cây gai, không ai biết, khi nào sẽ đâm vào ngực ai.

Nhưng cô không phải không có thời điểm may mắn.

Tính tình Mạnh Hành Chu người này kém, bạn bè không nhiều lắm, lúc mới quen anh, có thể nói cực kì quái gỡ.

Một người như vậy, để đi vào lòng anh có biết bao nhiêu khó.

Cô dùng 6 năm thời gian cũng không làm được, mà những ngừoi khác, như thế nào sẽ dễ dàng được.

Một đường miên man suy nghĩ, khi đến dưới lầu, Hạ Tang Tử mới kịp phản ứng, chính mình cũng không có lập trường gì mà tới đây cầu tình dùm Mạnh Hành Chu.

Cô chỉ là một sinh viên bình thường, cái gì cũng làm không được.

Hơi thở Hạ Tang Tử không đều, gương mặt phiếm hồng, ngước mắt lên nhìn toà nhà đã có niên đại rất lâu. Nó đứng sừng sững trong gió, chẳng sợ bị năm tháng phong hoá, cũng vẫn nguy nga như vậy, làm người ta cảm thấy kính nể.

Nơi này là quân đội, không phải chỗ bọn họ lớn lên, cô đều giống với mọi người, chỉ là màu xanh lá bình thờng, chỉ là một phần tử nhỏ bé mà thôi.

Hạ Tang Tử nhụt chí gục đầu xuống, xoay người rời đi.

Đi được vài bước, cô nghe thấy tiếng nói chuyện phía sau, thân thể với tâm lý phản ứng lại, cô nhìn bốn phía, lựa chọn đứng phía sau thân cây.

Thanh âm hai người kia, hình như là cán bộ lớn tuổi.

"... Sở Ninh chuyện đó, kiềm chế một chút, mặt trên có người phân phó, đừng quá mức."

"Còn cần ông nhắc sao? Tôi mà yên lòng, vừa rồi phụ trọng việt dã 10km, đã không tống cổ tên tiểu tử thúi Mạnh Hành Chu kia."

"Ông nói tiểu tử này, ánh mắt còn rất cao. Sở Ninh này gia đình có bối cảnh gì, Quốc Phòng Đại nam sinh nhiều ít, muốn làm con rể Sở gia còn không được.

"Hai người trong nhà cũng không phải đèn cạn dầu, đã hiếu rồi, sớm hay muộn cũng chết cháy. Ông xem xem, xương cốt tên tiểu tử này cứng rắn, Sở gia chắc chắn không tha cho vị tôn đại Phật này."

......

Hạ Tang Tử vẫn luôn trốn sau cây đại thụ, đợi đến khi không nghe rõ thanh âm của hai cán bộ lớn tuổi kia mới đi ra.

Cô thấy, dãy núi phía xa kia, bao phủ bởi mây mù sau cơn mưa, như được đắp lên một mảnh lụa trắng.

Mây mù di chuyện trái phải, nhưng dãy núi vẫn đứng đó.

——

Chạy bộ sớm muộn gì, ở huấn luyện bình thường, cũng giống như chuyện hằng ngày.

Hạ Tang Tử về kí túc xa, lấy bình nước của mình lấy nước, sau đó chạy bộ đến đồi núi nhỏ thường đến.

Hạ Tang Tử không xác định, Mạnh Hành Chu có phải chạy phụ trong ở bên này không, dựa vào vận khí may mắn, đến chỗ giữa chờ anh.

Bốn mươi phút trôi qua, Hạ Tang Tử loáng thoáng, nhìn thấy một mảnh quân lục, chạy qua sườn núi cuối cùng kia.

Cô đi đến phía trước vài bước, đứng ở chỗ cao, nín thở chờ đợi.

Nửa phút sau, Mạnh Hành Chu chạy đến chân núi, chỉ cách Hạ Tang Tử chỉ cách một cái dốc núi, ánh mắt hai người giao nhau.

Mạnh Hành Chu dừng bước, không để ý mồ hôi trên trán, đón ánh nắng, đánh giá một chút, xác nhận phía trước là Hạ Tang Tử, mới chạy đến, tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy.

Hạ Tang Tử cảm giác, Mạnh Hành Chu chạy đến trước mặt cô, chính là công phu trong chớp mắt.

Phụ trọng việt dã 10km, loại này đối với anh, thần kinh vận động tốt đến không bị ai nói, cũng coi như không hơn trừng phạt, chỉ như làm nóng người hằng ngày mà thôi.

Ở quân đội này, được thiên vị, không chỉ mỗi Sở Ninh, còn có ba tuổi của cô.

Hạ Tang Tử đột nhiên thở dài nhẹ nhõm.

Mạnh Hành Chu lưu loát tháo trang bị xuống, cả người như bị vớt ra từ nước, cả người tản ra nhiệt sau khi vận động, nhưng vẫn mang theo mùi bạc hà nhẹ như cũ.

Hạ Tang Tử nhoẻn miệng cười, đưa ly nước tới trước mặt Mạnh Hành Chu, ngữ khí như ngày thường, không khác biệt nói, "Uống nước."

Mạnh Hành Chu đưa tay lấy, vặn nắp bình ra, hầu kết di chuyển cực nhanh, mấy ngụm đã hết sạch.

"Em nghe nói."

Hạ Tang Tử đến bên người ai, bước đi hai người nhẹ nhàng, giống như tản bộ lúc 12 giờ.

Nghe Mạnh Hành Chu nói, Hạ Tang Tử sửng sốt vài giây, sau phản ứng lại, cười hào phóng, "Đúng rồi, tối hôm qua huấn luyện viên Mạnh diễm phúc không cạn, toàn trường đều biết nha."

"Hạ Tang."

"Em còn biết, huấn luyện viên Mạnh không tiếc phúc, lạnh nhạt cự tuyệt giai nhân, làm giai nhân rơi lệ."

Hạ Tang Tử trêu ghẹo xong, thấy anh không nói chuyện, xoay người che trước mặt anh, đôi tay đặt sau người, cô không đi nữa, anh cũng dừng lại theo.

Trong núi bay tới không biết bao nhiêu mùi hoa, thanh tham đạm đạm. Khu nhà ăn quân đội đã lượn lờ khói bếp, dâng lên không trung, bị gió núi thổi, bay đi rất xa.

Thanh âm Hạ Tang Tử cũng trở nên rất nhẹ, cô nghiêng đầu nhìn Mạnh Hành Chu, vài phần nghiêm túc, vài phần trêu ghẹo, không phân biệt được cái nào đúng.

"Ba tuổi, về sau gặp người anh thích, cũng không thể như vậy, sẽ doạ cô ấy chạy mất."

Ánh mắt Mạnh Hành Chu thâm ý, liếc mắt mà giống như có thể nhìn thấy đáy lòng của Hạ Tang Tử. Anh trầm mặt chỉ trong chớp mắt, thấp giọng hỏi: "Vậy phải làm thế nào?"

Trong lòng Hạ Tang Tử nhúc nhích, do dự vài giây, vươn tay ra, nhón chân sờ đầu anh, cách anh càng gần hơn, như nỉ non bên tai.

"Anh phải như vậy, ôn như nhìn cô ấy, sờ đầu cô ấy, nói với cô ấy, anh rất thích cô ấy."

Mạnh Hành Chu nắm lấy cổ tay Hạ Tang Tử, lướt qua cô đi về phía trước, phảng phất như không nghe thấy mấy lời này.

Hạ Tang Tử cũng không vội, thảnh thơi đuổi theo, nói không ngừng bên tai anh.

"Ba tuổi, anh có nghe không?"

"Nhất định phải nhớ kĩ những lời này."

"Anh xem anh, tính tình kém, tính cách lại lạnh nhạt, cho nên miệng phải ngọt một chút."

"Ba tuổi nha ba tuổi."

......

Mạnh Hành Chu chợt dừng lại, quay người, duỗi tay đè lại đầu Hạ Tang Tử, ngữ khí ác liệt, biểu tình cũng hung dữ, nhưng ngoài miệng mềm không ít, "Em nói thật nhiều."

Hạ Tang Tử không giãy giụa, cứ chịu như vậy, trên mặt che giấu ý cười, "Cho nên anh nhớ kĩ sao?"

"....Nhớ kĩ."

Mạnh Hành Chu đem quân mũ trên ba lô gỡ xuống, thô lỗ đội lên cho Hạ Tang Tử, không được tự nhiên nói, "Đội vào, đều đen như than rồi."

Hạ Tang Tử trả lời, đội mũ vào, cùng anh về căn cứ, ý cười không giảm.

Mạnh Hành Chu đưa Hạ Tang Tử đến kí túc xa, nhìn cô vào cửa, mới xoay người rời đi, về kí túc xá huấn luyện viên.

Trên đường gặp phải bạn cùng phòng Chương Tư Hoán, cậu ta từ nhà ăn đi ra, thấy Mạnh Hành Chu một thân trang bị, cũng đoán được đại khái, đuổi theo hỏi anh: "Bị phạt 10km?"

Mạnh Hành Chu liếc mắt, lãnh đạm "Ừ" một tiếng.

Anh vĩnh viễn đều như vậy, giống như không có gì làm anh để trong lòng, cái gì cũng không sao cả.

Chương Tư Hoán tập mãi thành quen, còn muốn hỏi nhiều hai câu, lại chú ý tới lỗ tai Mạnh Hành Chu từ gốc tới rễ đều đỏ bừng, tò mò hỏi: "Lỗ tai cậu sao thế? Bị ong mật cắn sao?"

Ánh mắt Mạnh Hành Chu gợn song, giơ tay sờ vành tai, vừa hồi tưởng Hạ Tang Tử nói qua, cười khẽ một tiếng.

Bộ dáng Chương Tư Hoán như gặp quỷ, "Mẹ nói, cậu cười cái gì, làm sau lưng ông đây đều lạnh toát."

Mạnh Hành Chu thu hồi tay, nhấp môi dưới, nói: "Không phải ong mật."

"Vậy là gì? Cắn đúng là độc, nhìn vết cắn của cậu đều đỏ cả lên. Không biết còn tưởng rằng cậu lôi kéo cô gái nhỏ nào đi vào rừng đánh nhau."

"Là cây dâu tằm."

"A?"

Cảnh tượng Hạ Tang Tử sờ đầu anh, ở bên tai nói nhỏ câu "Tớ rất thích cậu" một lần nữa tái hiện trước mắt Mạnh Hành CHu.

Vóc dáng cô ở trung học không tính lùn, nhưng sờ đầy anh, cũng phải nhón chân.

Mạnh Hành Chu không biết trong lòng bị chạm thứ gì, hào hứng nâng tay lên, bàn tay xoè ra, đặt ngay bả vai mình, khoa tay múa chân, khó khi được nhiều lời: "Cây dâu tằm cao từng này."