vẽ tranh đoán chữ Tiết tự học đêm hè, ngoại trừ nóng ra, vấn đề lớn nhất là muỗi và thiêu thân bay khắp chốn.
Xung quanh khu dạy học có rất nhiều hoa cỏ cây cối, bởi thế mà muỗi cũng nhiều vô kể, chưa kể thiêu thân cũng là khách quen. Tối đến bật đèn, khu dạy học chính là công trình sáng nhất, chỉ cần hé cửa là có rất nhiều thiêu thân bay vào từ bên ngoài, đáp lên đèn ống trên tường, đôi khi còn đáp lên người, bên dưới nhìn rất giống hai con sâu lông trứng trứng.
Trì Đường đặc biệt không thích loại thiêu thân vỗ cánh phành phạch này, lần nào nhìn đến cũng nổi da gà da vịt cả người.
Tiết tự học buổi tối nếu có thiêu thân bay vào, cánh vỗ phành phạch, Trì Đường chỉ cần nghe thấy loại âm thanh đập cánh này khẳng định lập tức cảnh giác, thời thời khắc khắc chú ý kiểm tra có con nào đậu lên mình hay không, vô cùng khẩn trương.
Nguỵ Hành Hành vốn không phát hiện việc này, đến tiết tự học buổi tối cô nhìn thấy Du Dư đứng dậy dùng chổi đuổi thiêu thân đi, việc như thế đã tận mấy lần, cô còn nghĩ rằng Du Dư sợ thiêu thân.
Một đêm nọ, Du Dư đi văn phòng giúp giáo viên sửa bài thi, cô thấy một con thiêu thân đậu trên áo khoác của Trì Đường, thuận miệng cười đùa với Trì Đường một câu, bèn thấy Trì Đường nhịn không được bật thốt lên một tiếng sợ hãi.
Trước nay nàng chưa từng nghe Trì Đường phát ra loại thanh âm kinh hách đủ đường này, thấy Trì Đường nhanh chóng cởi áo khoác ra, suýt nữa vứt luôn khỏi cửa sổ, nàng mới hiểu ra sao lại thế này.
"Cậu sợ thiêu thân hả?"
Mặt Trì Đường sầm xuống dần.
Nguỵ Hành Hành: "Ha ha ha ha mình còn tưởng là Du Dư sợ thiêu thân chứ, hoá ra là cậu à?"
Trì Đường hoàn toàn không muốn chạm vào áo khoác mình vừa ném sang một bên, không biết con thiêu thân kia có còn ở đây không, ngồi tại chỗ ấn trán, cũng không muốn nói chuyện với lớp trưởng.
Nàng sợ thiêu thân, người biết được cũng không nhiều. Ở lớp hai lúc trước không có ai biết, Du Dư lại phát hiện từ rất sớm. Mùa hè năm ngoái tự học buổi tối, cũng có rất nhiều thiêu thân bay vào phòng học, Trì Đường nhịn không nổi trốn học hai lần, bị thầy nhắc nhở cũng không thay đổi. Sau này Du Dư biết được nguyên nhân, ngồi kề bên nàng đuổi thiêu thân đi cho nàng.
Nhưng hiện tại, rất nhiều người trong lớp ba đều biết rồi, nói cho cùng thì một tiếng kêu sợ hãi kia tuy không phải đặc biệt lớn tiếng, nhưng cũng khiến người ta chú ý.
Có lớp trưởng thích tổ chức hoạt động lớp như Nguỵ Hành Hành, không khí của lớp ba thực sự rất tốt, hoà thuận đến mức Trì Đường có chút không quen. Vì ngay sau đó không lâu, lại có một con thiêu thân bay vào trong phòng, Trì Đường còn chưa kịp phản ứng, một bạn nam đã lập tức quơ quơ chổi đuổi thiêu thân đi rồi.
Trì Đường thậm chí còn không quen bạn nam kia, nhưng cậu ta hiển nhiên là đang giúp nàng. Bạn nam ấy đuổi thiêu thân xong, bị một bạn nam khác chọc om sòm, chỉ thấy cậu ta cười toe toét bảo ờ ờ ờ, Nguỵ Hành Hành quay lại nói: "Ồn cái gì không biết nha Vương Tiểu Nhị! Lớp ba tụi mình phải đoàn kết hoà thuận yêu thương nhau hiểu không, lát nữa có thiêu thân nữa giao cho cậu đấy!"
Trì Đường: "..."
Nàng che mặt, xấu hổ đến mức không nỡ ngẩng đầu, tay kéo áo của Nguỵ Hành Hành không ngừng giật giật, ý nói nàng đừng nói đến vụ thiêu thân này nữa.
Nguỵ Hành Hành nhìn nàng, "Không sao không sao, mình giảng đạo cho tên tiểu tử kia."
Trì Đường mặt lạnh tanh thấp giọng: "Đổi thành trước đây ở lớp hai, người ngồi trước đã mắng mình là bệnh công chúa rồi, đòi nhiều người như thế giúp mình đuổi thiêu thân."
Nguỵ Hành Hành kinh ngạc: "Cậu ta lớn tới tuổi này còn chưa được ai giúp đỡ, cũng không nghĩ tới việc giúp đỡ người khác sao? Chuyện này có gì đâu mà cười nhạo." Mỗi người đều sợ hãi điều gì đó, vừa rồi Trì Đường sợ tái cả mặt, cô còn nhìn thấy da gà da vịt nổi đầy trên cánh tay của Trì Đường vô cùng rõ ràng, nàng ấy lại sĩ diện như thế, nếu không phải thực sự sợ hãi thì làm sao dám la lên trong cái tình huống ấy chứ.
Nguỵ Hành Hành: "Kẻ cười nhạo nỗi sợ của người khác, đều là lũ tệ hại, biết hông."
Nam sinh có biệt danh Vương Tiểu Nhị kia bị Nguỵ Hành Hành nói cho hai câu, có chút xấu hổ, nhưng Nguỵ Hành Hành giáo huấn xong không để ý cậu nữa, còn nói giỡn với họ, Vương Tiểu Nhị thế là lại tự giác, nhìn thấy một con thiêu thân đang ở cửa lớp, bèn tiến lên bắt lấy nó. Quay đầu lại thấy không ai để ý, cậu lại không muốn cứ thế mà thả nó đi.
Nhìn thấy bạn nữ ngồi trước quay đầu qua nhìn, cậu ta không chút suy nghĩ đem con thiêu thân lại gần hù doạ một chút, "Hù! Sâu nè!"
"A ——"
Ngụy Hành Hành: "Vương! Tiểu! Nhị!"
Con thiêu thân đáng thương kia cuối cùng bay vào thùng rác, Nguỵ Hành Hành cùng mọi người trong phòng ngủ oán giận: "Nam sinh sao ai cũng ấu trĩ như thế chứ, hù doạ bạn nữ vui lắm à?"
Trì Đường: "Bị hù thì phải doạ ngược lại."
Trương Mông: "Nói thì nói thế, nhưng tụi mình dùng cái gì hù lại họ chứ?"
Người bị thầy cô bắt đi làm việc rốt cuộc đã trở lại, Du Dư nghe thấy các nàng bàn bạc, nghi hoặc hỏi: "Các cậu đang nói về chuyện gì thế?"
Hạ Viên Viên nhỏ giọng: "Đang bàn làm sao hù lại mấy tên kia đó."
Du Dư vẫn là nghi hoặc: "Hù họ làm gì?"
Nguỵ Hành Hành: "Còn không phải tại tụi nó lấy thiêu thân doạ người khác." Trì Đường nhanh chóng đá Nguỵ Hành Hành một cái dưới bàn, không cho cô kể lại cảnh tượng xấu hổ khi nãy.
Nghe đến hai chữ thiêu thân, Du Dư theo bản năng nhìn sang Trì Đường, thấy áo khoác của nàng đặt lên cửa sổ, bên trên còn chút bụi đất, lập tức đoán ra mọi chuyện.
Một nữ sinh cột đuôi ngựa trong phòng, tên Lộ Chi, đề nghị ngay: "Mấy thứ như thế chắc chắn doạ không được mấy bạn nam da dày thịt béo kia rồi, chẳng lẽ tụi mình phải bắt rắn doạ họ sao? Nhưng mà mình cũng sợ rắn nữa, chẳng lẽ dùng rắn đồ chơi?"
Nguỵ Hành Hành xua tay: "Cậu tin không, lúc đó không doạ được mấy tên kia thì thôi, họ thể nào cũng dùng ngay món đó đi hù mấy bạn nữ khác mất."
Du Dư lúc này mở miệng: "Không bằng nhờ cô Kha, đến giờ học gọi họ đứng lên trả lời nhiều vào, với bọn họ thì việc này hẳn là rất đáng sợ rồi."
Nàng nghiêm trang: "Cả ngày lo hù doạ người khác, nhất định là vì bình thường nhàn quá rồi, vậy càng có thể làm bài."
Trì Đường: "..."
Mấy người khác hai mặt nhìn nhau, yên lặng tản ra.
Vương Tiểu Nhị ngồi ở mặt sau của lớp, phát ra tiếng cười ngây thơ sung sướng, hưởng thụ cảnh các bạn nữ khác thẹn quá thành giận mắng.
Tiết tự học buổi tối chỉ cần không có giáo viên, đều khó tránh cảnh ầm ĩ, có vài lớp trưởng thật sự tương đối nghe lời, quản lớp rất nghiêm, ai lên tiếng cũng quane, hy vọng phòng học có thể đạt tới cảnh giới lạnh ngắt như tờ.
Nhưng Nguỵ Hành Hành thì không quản nghiêm tới thế, nhỏ giọng nói chuyện cô có thể mặc kể, chỉ khi ầm ĩ lớn tiếng cô mới lâu lâu ngăn lại một chút —— còn phải cảm tạ lớp các nàng được trời độ, ưu ái có thiên thời địa lợi, cách phòng giáo viên khá xa, các thầy cô không thường xuyên đảo qua canh lớp.
Mọi người gan càng ngày càng to, tiết tự học buổi tối bắt đầu chơi chút trò đa dạng. Đặc biệt khi thầy cô không giao bài tập về, để mọi người tự học, lớp lại ồn tới mức ngăn không nổi, Nguỵ Hành Hành nghĩ mọi người đều không tâm trí nào học hành như thế, vậy dứt khoát chơi tới luôn.
Nàng dẫn đầu, cả lớp cùng nhau chơi đuổi hình bắt chữ.
Tìm một câu thành ngữ trong sách giáo khoa, sau đó cho một bạn xem, để người đó vẽ lên bảng đen, sau đó các bạn khác ở dưới đoán, cả lớp vừa vặn chia thành bốn tổ, mỗi tổ đoán một phần, góc bảng đen ghi lại kết quả hết.
"Chời! Có đứa gian lận, đoán không ra bèn lật sách tìm từ đối chiếu kìa!" Họ chọn câu đều là từ sách giáo khoa mà ra.
Nguỵ Hành Hành vô cùng dễ thương dễ nhịn: "Chơi luôn, lần sau chọn từ trong sách toán vẽ."
Vốn dĩ chỉ là trò chơi trong lúc tâm huyết dâng trào, sau này lại thành một trò chơi cả lớp chuẩn bị trước. Du Dư cũng bị Nguỵ Hành Hành mạnh mẽ đẩy lên bục giảng vẽ một lần, nàng chọn chính là một định lý nào đó trong sách toán.
Nhưng mà, cả lớp yên lặng nhìn nàng vẽ hình trên bảng xong, đều im bặt. Người ta chơi đuổi hình bắt chữ, vẽ lung ta lung tung, còn nàng thì sao, nàng rõ ràng là đang làm bài! Hình tròn kia, tiếp tuyến kia, trừ bỏ không phải viết chữ, có chỗ nào không giống cảnh bị thầy cô kêu lên bảng làm bài không???
Tiết tự học buổi tối đuổi hình bắt chữ của lớp ba, lần đầu tiên đụng phải trận chiến Waterloo, vô cùng an tĩnh, không ai thử đoán đáp án luôn.
Trì Đường thẳng thắn giơ tay: "Đổi người, nàng không được."
Du Dư còn đang vẽ: "..." lập tức cảm thấy viên phấn trong tay nặng tựa ngàn cân.
Người dẫn chương trình kiêm lớp trưởng Nguỵ Hành Hành: "... Khụ, mọi người không cần không nể mặt nhau như vậy, vẫn nên thử đoán đi, như vầy đi, mình biết đáp án, mình gợi ý cho mọi người một chút được không?"
Không khí dần dần náo nhiệt lên, thầy tổng giám thị đột nhiên xuất hiện, thấy cả căn phòng đang ồn ào yên tĩnh lại trong nháy mắt, vừa định mở miệng răn đe bọn học trò, kết quả vừa nhìn lên, lại thấy hai học sinh đang đứng trên bảng, bảng lại rõ rành rành là đề toán.
Thì ra là đang thảo luận bài học sao, không khí học hành của lớp này cũng không tệ lắm. Thầy tổng giám thị gật gật đầu, mặt thả lỏng, "Vẽ không tệ, các em tiếp tục học đi."
Nguỵ Hành Hành: "..." tiếp cái gì trời, cụ tổng có phải là không nhận ra tụi mình đang làm gì không?
Sợ bóng sợ gió một hồi, chờ thầy tổng giám thị rời đi, mọi người không biết vì cái gì, đều đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, đồng loạt cười vang, sắp điên cả lũ.
Trì Đường cũng cười, đánh tay Du Dư một chút, "Thực sự là nhờ cậu."
Du Dư: "... mình cái gì cũng không có làm." Nàng còn có chút không cam lòng, "Thật là đoán không được sao?"
Trì Đường: "Rồi, lần sau cậu đừng chọn công thức định lý gì trong sách toán là được."
Du Dư: "Chọn vật lý được không?"
Trì Đường: "... Lần sau cậu nhìn được là được."
Trong phòng ngủ của các nàng, cao thủ nhất chính là Trương Mông, vị lớp phó văn thể mỹ này thật sự am hiểu vẽ vời, hai tấm bảng nhỏ báo bài treo sau lớp chính là địa bàn của cô, giờ đây, tấm bảng đen to tướng treo trên kia cũng thành giang sơn dưới chân cô đánh hạ.
Trương Mông vẽ cái gì ra cái đó, là tuyển thủ được mọi người hoan nghênh nhất, bởi vì thật sự rất dễ đoán. Tuyệt nhất chính là một ngày nọ, nàng chơi đuổi hình bắt chữ, vẽ một câu thơ trong
Tỳ bà hành - "Mời mọc mãi thấy người bỡ ngỡ, tay ôm đàn che nửa mặt hoa." Nữ tử ôm tỳ bà trên thuyền, thân ảnh mỹ lệ lả lướt.
Mọi người đều đoán ra, nhưng vì hình ảnh đẹp quá đi, ai cũng không nỡ xoá đi mất, cứ mãi lưu lại nơi ấy. Hôm sau đi học, thầy ngữ văn vừa nhìn thấy cảnh này, vui vẻ, "Vị đại thần nào vẽ minh hoạ cho bài học của chúng ta thế nào? Đẹp thật đó."
Thầy viết bảng, không lau đi cô nương ôm tỳ bà che nửa khuôn mặt ấy đi.
Tiếp theo là tiết toán của cô Kha, nàng nhìn thấy hình ảnh này, không chút nương tay giơ lên định lau đi mất, các bạn học ngồi dưới gào lên thảm thiết, làm nàng giật cả mình.
"Các em làm gì đó?"
"Cô ơi, đẹp như vậy, đừng lau ạ!"
"Đúng đó cô ơi, lưu lại nó đi mà!"
Cô Kha nhướng mày, "Muốn giáo viên nghe theo mấy đứa không có dễ như vậy đâu. Giờ cô gọi một bạn bất kỳ, trả lời được câu hỏi thì giữ lại hình, không được thì bắt bạn này lau bảng."
Các bạn học trăm miệng một lời: "Gọi Du Dư!"
Ai cũng la "Gọi Du Dư!" ầm ầm, không biết còn tưởng đang ở quán nướng gọi món ăn.
Cô Kha nghiêm mặt nhìn quanh lớp một vòng, mới theo như nguyện vọng của các nàng gọi Du Dư, cuối cùng bình an để lại bức hoạ này, rất rất lâu sau mới bị xoá đi.
Lời tác giả: Cuộc sống dần đều sẽ tốt lên, kết thúc mưa dầm, chính là trời nắng. Lời editor: Bản dịch của Phan Huy Thực.