Edit: Tiểu Lục

Chúng ta là một bộ cờ đáng thương, ngày ngày bị sắp đặt thành một ván cờ, cho dù “Ai kia” có đi đông đi tây, là bị giết hay được giết, rốt cuộc cũng phải nằm lại vào hộp. — Omar Khayyam (19.1)

(19.1) Omar Khayyám (18/05/1048 – 04/12/1123) là một nhà thiên văn học, toán học, nhà thơ người Iran. Ông sinh tại thành phố Nisapure, gần thủ đô Mashhad, miền Đông Iran.

Thứ Hai, không để ý đến lời phản đối của Trình Trí Viễn, Nhan Hiểu Thần kiên quyết muốn đi làm. Trình Trí Viễn hỏi cô: “Sức khỏe quan trọng hơn hay công việc quan trọng hơn? Em không thể ở nhà nghỉ ngơi một ngày hay sao?”

Nhan Hiểu Thần hỏi lại Trình Trí Viễn: “Nếu anh không phải ông chủ của em, em có thể tùy tiện xin nghỉ phép sao? Hơn nữa, với tình hình hiện tại, mẹ đang nằm bệnh viện, nhất định phải kiếm thật nhiều tiền!”

Trình Trí Viễn ngẫm nghĩ, tuy rằng đến công ty ăn uống không được ngon, nhưng nếu đi làm việc, so với ở nhà nghĩ lung tung có vẻ tốt hơn, nên anh ta đồng ý cho cô đi làm.

Trình Trí Viễn biết Nhan Hiểu Thần không an tâm về mẹ, mười một giờ rưỡi thì gọi điện thoại cho cô xuống lầu ăn cơm trưa, nhưng trước hết không đi đến nhà hàng, mà là đi đến bệnh viện. Nhan Hiểu Thần lại không dám trực tiếp vào phòng bệnh thăm mẹ, chỉ dám đứng ở bên ngoài, lén lút nhìn vào.

Trong phòng bệnh, người làm bạn với bà Nhan là mẹ của Trình Trí Viễn. Bà vừa cùng bà Nhan dùng bữa trưa, vừa nhẹ nhàng mềm mỏng nói chuyện với bà Nhan. Bà Trình xuất thân từ gia đình có lễ giáo và giàu có, là thành phần trí thức cao cấp thuộc thế hệ trước, lại là bác sĩ ngoại khoa về tim mạch, cả đời đã đối mặt với chuyện sinh tử, trên người bà toát ra vẻ dịu dàng nhưng cũng rất mạnh mẽ, có thể khiến cho người không có tự chủ gần gũi tin tưởng. Bà Nhan cùng bà ở gần nhau, tâm trạng đã trở nên bình ổn rất nhiều.

Nhan Hiểu Thần lén lút nhìn vào trong một lát, cô cảm thấy hoàn toàn yên tâm.

Trình Trí Viễn nhỏ giọng nói: “Mẹ của bác sĩ trưởng khoa là học trò của mẹ anh, sáng nay mẹ anh theo chuyên môn, có xem qua bệnh tình của mẹ một chút, mẹ anh nói không có vấn đề gì lớn, về sau chú ý ăn uống và nghỉ ngơi là được rồi, em không cần phải lo lắng cho sức khỏe của mẹ.”

Nhan Hiểu Thần dùng sức gật đầu, cảm kích nói: “Cảm…”

Trình Trí Viễn giơ ngón trỏ, chắn trước môi của cô, ra vẻ hãy im lặng, ngăn lời của cô muốn nói ra. Nhan Hiểu Thần chợt nghĩ đến lời anh ta đã từng nói, đừng bao giờ nói tiếng cảm ơn.

Hai người lên đường trở về công ty, tìm nhà hàng dùng bữa trưa.

Nhan Hiểu Thần biết Trình Trí Viễn luôn lo lắng cho sức khỏe của cô, bởi vì muốn anh ta yên tâm, cô đã cố gắng ăn nhiều hơn một chút.

Trình Trí Viễn thấy cô ăn uống đã khá đủ, liền hỏi: “Anh và em đã bàn chuyện đi nước ngoài được hai ngày rồi, em đã suy nghĩ chưa?”

Nhan Hiểu Thần sửng sốt, nói: “Hiện tại mẹ đang bị như vậy, căn bản không cần phải nghĩ nữa!”

“Em không cảm thấy, bởi vì mẹ bị như vậy, nên em phải suy nghĩ nghiêm túc một chút hay sao?” Nhan Hiểu Thần không hiểu nhìn Trình Trí Viễn.

“Mẹ không muốn gặp em, em cố gắng ở lại bên cạnh chăm sóc mẹ chỉ là do em áy náy thôi, đối với mẹ thật sự không tốt chút nào. Đến khi đứa bé sinh ra, có thể mẹ sẽ sinh lòng yêu mến, dần dần chấp nhận, cũng có thể sẽ coi như cái gai trong mắt, làm ra những chuyện quá kích động, đến lúc đó, đối với đứa bé, đối với mẹ càng không tốt! Nếu đã như vậy, tại sao không tạm thời đi khỏi đây? Đôi khi, con người cần có một chút tính cách của đà điểu, không nhìn thấy, liền có thể xem như không có, coi như cho mẹ có cơ hội làm đà điểu đi.”Trình Trí Viễn nhìn đến vết thương trên trán của Nhan Hiểu Thần, lại nhìn vết thương trên tay mình, cười khổ nói: “Không cần buộc mẹ phải làm kẻ đối đầu với cuộc sống khốc liệt này!”

Nhan Hiểu Thần im lặng không lên tiếng, cô đã từng cho rằng đi nước ngoài là một đề nghị quá sức tưởng tượng, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy lời nói của Trình Trí Viễn rất có lý, không thể giải quyết mâu thuẫn thì lảng tránh vẫn có thể xem như một loại phương pháp giải quyết. Việc này so với làm cho mâu thuẫn càng thêm gay gắt, hay khiến mọi người đều đổ máu kích động, thì tốt hơn rất nhiều.

Trình Trí Viễn nói: “Về phần mẹ, em thật sự không cần phải lo lắng, ba mẹ anh đang ở thành phố, rất gần nhà em, ba anh còn có rất nhiều bạn bè và người thân, mẹ em đều đã gặp qua ở hôn lễ, bây giờ có thể không quen, về sau khi ở gần nhau, thường xuyên qua lại thăm hỏi một chút, rất nhanh sẽ quen thân. Em còn có dì, anh chị em họ, anh sẽ cố gắng sắp xếp thật tốt, để bọn họ có thể chăm sóc quan tâm đến mẹ.”

Nhan Hiểu Thần chần chừ hỏi: “Chúng ta đi khỏi đây, thật sự có thể sao?”

“Vì sao không thể? Chúng ta chỉ là tạm thời rời khỏi đây, hiện tại phương tiện đi lại đã rất thuận tiện, chỉ cần em muốn về, ngồi máy bay, mất khoảng mười mấy tiếng, là có thể về đến Thượng Hải.”

“Chúng ta đi nước ngoài sẽ làm gì?”

“Làm việc, học tập đều được. Thành tích toán cao cấp của em rất tốt, anh nghiêm túc đề nghị em, có thể suy nghĩ học một khóa lấy học vị thạc sĩ ngành phân tích tài chính, một năm hay một năm rưỡi là có thể học xong, sau khi tốt nghiệp, tiền lương sẽ tăng lên gấp bội. Tính theo thời gian, tháng 9 em nhập học, sau đó sinh con, đợi con lớn hơn một chút, học vị cũng đã lấy được trong tay.”

Nhan Hiểu Thần không nói gì.

Trình Trí Viễn nhẹ nhàng đặt tay của mình lên tay cô, “Về phần em nợ anh, dù sao nợ cũng đã nhiều, trong nhất thời em không thể trả được, anh không nôn nóng muốn em trả, vẫn có nhiều thời gian để chờ, em không cần gấp, có thể dùng cả đời để từ từ trả cho anh.”

Sau khi tổ chức hôn lễ, hai người đều đã mang nhẫn cưới, Nhan Hiểu Thần xem nó như đạo cụ, chưa bao giờ nghiêm túc nhìn qua, nhưng lúc này, hai bàn tay đeo nhẫn đang đặt chồng lên nhau, hai chiếc nhẫn kề sát gần một chỗ, làm cho cô nhịn không được nhìn kỹ chúng, trong lòng sinh ra cảm giác khác thường.

Trình Trí Viễn cảm nhận được ánh mắt của cô, nhanh chóng rút tay lại, “Nếu em đồng ý, anh sẽ lập tức đi chuẩn bị hồ sơ, giúp em xin thị thực.”

Nhan Hiểu Thần gật đầu, “Được!”

Trình Trí Viễn dường như có chút gì đó trút bỏ được gánh nặng, mỉm cười.

Hai người quay về công ty, thang máy dừng lại ở tầng làm việc của Nhan Hiểu Thần, vừa bước ra khỏi thang máy, Trình Trí Viễn nắm tay cô, nhẹ giọng nói: “Cười lên nào, đã ba ngày em không cười rồi.”

“Vậy sao?” Nhan Hiểu Thần cố gắng gượng cười, đã muốn rời khỏi.

“Anh đang nghiêm túc, hãy nghĩ đến chuyện vui một chút, cố gắng cười tươi một chút. Nếu không, anh không cho em đi!”

Trình Trí Viễn dùng tay chống đỡ thang máy, dùng ánh mắt ra ý với Nhan Hiểu Thần, ánh mắt tò mò của đồng nghiệp xung quanh đã bắt đầu hoạt động, để ý đến tình hình của sếp Trình tổng đang ở cửa thang máy.

Nhan Hiểu Thần không thể chần chừ, chỉ có thể gắng gượng một chút cảm xúc, nghiêm túc cười một cái.

Trình Trí Viễn lắc đầu, “Không đúng!”

Nhan Hiểu Thần cười thêm một cái.

Trình Trí Viễn tiếp tục lắc đầu.

Đã có đồng nghiệp cố ý làm đổ cà phê, rõ ràng đang bưng cái tách chỉ còn lại phân nửa, vẫn từ từ bước đến gần xem trò hay. Nhan Hiểu Thần ngượng ngùng nói: “Anh thích chuyện xấu hổ ở văn phòng sao? Buông em ra!”

“Em không phối hợp, anh còn cách nào? Anh là chủ nợ của em, yêu cầu đơn giản như vậy, em còn không thật lòng muốn làm?” Trình Trí Viễn dùng tay còn lại che đi ánh mắt của Nhan Hiểu Thần, “Tạm thời quên đi mọi chuyện, nghĩ đến chuyện làm em vui vẻ, nghĩ một chút…”

Bàn tay ấm áp che khất đi ánh mắt, Nhan Hiểu Thần nghĩ tới, một ngày mùa đông của miền nam ngoài hiên nhà, Thẩm Hầu bịt mắt cô, bảo cô đoán hắn là ai; hắn nắm tay cô, bởi vì tay của cô lạnh, hắn nhét tay cô vào trong cổ ấm áp của hắn; cùng bình nước nóng, ngồi cạnh bồn giặt quần áo, châm nước ấm cho cô… Cô hơi hơi nở nụ cười.

Trình Trí Viễn buông tay cô ra, thản nhiên nói: “Tuy rằng nụ cười của em không liên quan gì đến anh, nhưng ít ra trong một phút vừa rồi, em đã thật sự vui vẻ!”

Nhan Hiểu Thần sững sờ, Trình Trí Viễn đã không còn dùng thân thể chống đỡ thang máy nữa, anh ta lùi vào trong, cười nói: “Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, dù có làm ra chuyện gì, cũng không phải là chuyện xấu hổ, mà là tình cảm ân ái!” Cửa thang máy khép lại, anh ta biến mất, lời nói văng vẳng ra bên ngoài thang máy, khiến cho mấy kẻ nghe lén nhịn không được nhỏ giọng cười trộm.

Trong tiếng cười lén lút hâm mộ của mấy đồng nghiệp, Nhan Hiểu Thần đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống.

Có lẽ vừa mới thật tâm mỉm cười, cũng có lẽ bởi vì có thể tạm thời trốn thoát viễn cảnh trước mắt, Nhan Hiểu Thần cảm thấy dường như tâm trạng đã dễ chịu hơn một chút. Cô sờ bụng, thấp giọng hỏi: “Bảo bối của mẹ, con có muốn ra ngoài tham quan thế giới mới không?”

Đứa bé này dường như cũng biết tình cảnh của mình đang nguy hiểm, vẫn hoàn toàn im lặng, bác sĩ nói bốn tháng đã có thể cảm nhận được thai máy, nhưng cô vẫn chưa cảm nhận được gì. Nếu không phải lúc siêu âm đã tận mắt nhìn thấy, có lẽ Nhan Hiểu Thần vẫn hoài nghi sự hiện hữu của nó.

Nhan Hiểu Thần cầm di động lên.

Sau khi đổi sang di động mới, cô không có cài blog, nhưng thẻ SIM hẳn vẫn còn lưu số điện thoại của Thẩm Hầu, cô mở danh sách liên lạc, quả nhiên nhìn thấy tên của hắn.

Nhan Hiểu Thần nhìn chằm chằm tên Thẩm Hầu trong một thoáng, sau đó bỏ di động xuống. Cô không hỏi Trình Trí Viễn là bọn họ sẽ đi đâu, vì vừa tin tưởng anh ta sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, lại vừa thật sự không muốn biết, nếu như ngay cả cô cũng không biết mình đi đâu, thì Thẩm Hầu khẳng định cũng không thể biết. Từ nay về sau, xa cách chân trời góc bể, không còn gặp lại nhau, như vậy đối với cả hai đều rất tốt!

Có lẽ, đợi đến khi rời khỏi Thượng Hải, lúc lên máy bay trước khi cất cánh một chút, cô sẽ nhắn tin cho hắn biết, cô đi rồi, mãi mãi rời khỏi đây, xin hắn hãy quên đi tất cả mà làm lại từ đầu.

Lý Chủy mang một xấp văn kiện đặt lên bàn trước mặt Nhan Hiểu Thần, chỉ chỉ lên lầu, “Cô đưa lên đi.”

Tuy rằng anh ta chưa nói ai, nhưng mọi người đều hiểu là ai, Nhan Hiểu Thần không tình nguyện hỏi: “Tại sao là tôi?”

Lý Chủy cợt nhả nói: “Phụ nữ mang thai không nên ngồi, vận động nhiều một chút.”

Nhan Hiểu Thần cầm xấp văn kiện, đi bằng lối cầu thang hướng lên lầu, đến văn phòng của Trình Trí Viễn, Tân Lỵ cười nói: “Trình tổng không có ở văn phòng, hình như hai mươi phút trước đã ra ngoài.”

Nhan Hiểu Thần đưa văn kiện cho cô ta, thận miệng nói: “Anh ấy đi gặp khách hàng sao?”

“Trình tổng không có nói.”

Nhan Hiểu Thần chần chừ nhìn vào văn phòng của Trình Trí Viễn, Tân Lỵ thiện ý hỏi: “Cô muốn vào không?” Vừa nói, vừa đứng dậy đi mở cửa phòng.”

“Không cần đâu!” Nhan Hiểu Thần cười cười, quay người rời khỏi.

Cô đi xuống bằng đường cầu thang, đến tầng làm việc của mình thì lại không đi vào, mà tiếp tục đi xuống tầng dưới, định mua một ít thức ăn. Bởi vì mang thai rất mau đói bụng, bình thường cô đều mang theo một ít bánh quy, quả hạch, hay một số đồ ăn vặt có dinh dưỡng khác, nhưng mấy hôm nay xảy ra chuyện của mẹ, đầu óc mụ mị hẳn, nên nhất thời quên mang theo.

Phía dưới công ty chỉ có cửa hàng tiện lợi, mặc dù có bánh quy và một số đồ ăn vặt, nhưng đều là thứ không tốt cho sức khỏe, Nhan Hiểu Thần quyết định đi xa một chút, đến siêu thị gần đó, vừa đúng lúc hai ngày nay không có rèn luyện sức khỏe, coi như tản bộ bù cho thời gian tập thể dục vào buổi tối, công việc thì quyết định mang về nhà làm.

Nhan Hiểu Thần bước nhanh về hướng siêu thị, lúc lơ đãng, trong biển người tấp nập cô nhìn thấy Thẩm Hầu. Vốn cho rằng hắn đi theo cô, nhưng lại phát hiện hắn căn bản không nhìn thấy cô. Hắn hình như vừa tìm chỗ đậu xe xong, một bên sải bước đi tới, một bên cất chìa khóa xe vào túi quần, tay còn lại cầm một túi văn kiện.