Nhan Hiểu Thần nghĩ, Trình Trí Viễn dù sao cũng là người lớn, hiện tại mới chỉ hơn 7 giờ, chắc không có vấn đề gì xảy ra, mà cô thật ra còn một vài việc cần làm, nên không hề khách khí nói: “Vậy tôi đi trước.”

“Hẹn gặp lại em sau.”

Nhan Hiểu Thần chưa về ký túc xá mà lên khoa tiếng anh, luyện tập phát âm.

Hiện nay, chỗ làm việc tốt nhất không phải là các doanh nghiệp nhà nước lớn mà là cơ quan chính phủ, nhưng Nhan Hiểu Thần ở Thượng Hải không thân không thích, cũng chẳng có bạn bè, thực sự không thể trông mong chính mình có thể tìm được công việc tốt trong các đơn vị đó, chỉ có thể đặt mục tiêu vào được các doanh nghiệp nước ngoài nổi danh. Rất nhiều doanh nghiệp nước ngoài thông báo tuyển dụng cần phỏng vấn bằng tiếng Anh. Nhan Hiểu Thần tuy rằng thành tích tiếng Anh rất giỏi, nhưng phát âm thì bình thường, trước kia cô không nghĩ tới việc đi du học, nên không chú trọng phát âm lắm, sau này mới biết tìm việc làm nhất định phải phát âm thật chuẩn. Bấy giờ Nhan Hiểu Thần mới dùng thành tích giỏi của mình tìm kiếm du học sinh dạy kèm, cô dạy họ tiếng Hoa, họ sẽ dạy lại cô phát âm Anh ngữ.

Nhan Hiểu Thần luyện tập đến 10 giờ đêm, miệng khô lưỡi khô mới cùng du học sinh chào từ biệt.

Trở lại ký túc xá, đám bạn cùng phòng vừa nhìn thấy Nhan Hiểu Thần, hăng hái tò mò hỏi, “Nghe nói cậu và Thẩm Hầu xảy ra chuyện?”

Xem ra có đứa bạn nào đó cùng lớp chứng kiến hết mấy trò khôi hài ở căng tin rồi, Nhan Hiểu Thần cười nói: “Bây giờ là thời đại thiếu hụt năng lượng, đừng nói trái đất đủ năng lượng sưởi ấm, trong tương lai nhân loại phải đi chinh phục vũ trụ rồi.”

Ngụy Đồng nói: “Đừng có đánh trống lảng!”

Lưu Hân Huy tò mò hỏi: “Các cậu đánh nhau thật à?”

Nhan Hiểu Thần nói: “Không phải mình với Thẩm Hầu mà là mình với một đứa bạn của cậu ta có chút xung đột.”

Cô cầm lấy chậu, khăn mặt, cùng bình nước nóng, chuẩn bị đi rửa mặt.

Ngô Thiến Thiến vội hỏi: “Sau đó thì sao?”

Nhan Hiểu Thần nói: “Mình rất nhanh đã rời khỏi, nên không có sau đó.” Cô đóng cửa toilet lại, để không phải nghe tiếng của mấy cô bạn cùng phòng nữa.

Cùng ký túc xá đã hơn ba năm, bốn cô gái tuy không thể nói là thân mật, thắm thiết, nhưng cũng coi như là bạn tốt, các cô thông cảm cho Hiểu Thần, dù sao cũng bị bạn trai bỏ rơi, cho nên sau đó chỉ bàn đến Thẩm Hầu, không nhắc tới cô nữa.

“Thẩm Hầu đi thi IELTS đó nha!”

“Cậu ta muốn đi nước ngoài à? Hèn gì, chúng ta có áp lực lớn như vậy mà cậu ta nhàn tản như không.”

“Cậu ta thành tích học tập chẳng bằng ai, có trường chịu nhận sao?”

“Chắc xin học trường Anh Quốc! Trường đó chỉ cần tiếng Anh và đóng đủ tiền, không khó xin.”

“Thành tích tiếng Anh của cậu ta hình như không tệ lắm, mình nhớ ra rồi, học kỳ 2 năm thứ 2 đại học, thành tích của cậu ta đã vượt lên 6 cấp.”

“Nhà cậu ta giàu có lắm hả?”

“Đi Anh Quốc học thạc sĩ cỡ mấy trăm ngàn là đủ rồi, không nhất thiết phải giàu có! Thẩm Hầu chi tiêu hào phóng như vậy nhưng khẳng định là nhà cậu ta không giàu có lắm, mình thấy cậu ta cũng mua đồ trong Baleno (1) đó! Phòng ở hiện tại của cậu ta cũng là đi thuê. Giàu có thật sự phải kể đến là Lý Thành và La Khiết. Ba mẹ của La Khiết đã mua cho cậu ấy một phòng đôi ở gần trường để tiện việc đi lại đấy…”

(1) Baleno: một cửa hàng chuyên bán đồ giảm giá ở Hong Kong

Nhan Hiểu Thần mở vòi nước, tiếng nước chảy cuối cùng cũng lấn át hai chữ “Thẩm Hầu…” vang lên ở bên ngoài.

Khoa kinh tế là một khoa lớn, chia làm 6 ngành, mỗi một khóa có hơn 200 sinh viên. Từ khi năm nhất bắt đầu, cứ mỗi lần ký túc xá tán chuyện, chỉ cần nhắc đến mấy đứa cá biệt thì y như rằng sẽ có tên của Thẩm Hầu, không chỉ do hắn cao ráo, đẹp trai mà còn bởi vì hắn quá khác biệt với các sinh viên năm nhất khác. Trường của bọn họ coi như có chút danh tiếng là trường trọng điểm, khoa kinh tế lại là khoa đứng đầu, điểm số đầu vào rất cao, tất cả các sinh viên đều đã “qua ngũ quan, chém lục tướng” (2) mới chen chân vô được, ai nấy cũng đều là sinh viên giỏi.

(2) Điển tích Quan nhị ca qua 5 thành chém 6 tướng để đi gặp Lưu Bị, ý câu này nói là rất vất vả, khó khăn mới vào được khoa kinh tế.

Vừa lên năm nhất, các sinh viên ít hay nhiều đều giữ lại thói quen thời trung học, học tập rất chăm chỉ, nghiêm túc. Thẩm Hầu ở giữa một đám “sinh viên giỏi”, lại tỏ ra khác biệt, mới vừa khai giảng khóa đầu tiên, bởi vì lo chơi World Of Warcraft (3) nên bắt đầu trốn học. Trong khi mấy đứa năm nhất còn đang giống như học sinh phổ thông, âm thầm so sánh thành tích, thì Thẩm Hầu đã đem một mớ năm nhất khác biến thành năm tư, chỉ lo ăn chơi hưởng thụ.

(3) Một loại trò chơi online 

Dần dần, vô số sinh viên giỏi đứng đầu biến thành sinh viên chỉ-cần-đủ-điểm-qua, rất nhiều người từ cái chảo thành-tích-tốt bị rớt vô cái hũ thoái-hóa. Toàn bộ khoa kinh tế khoảng 200 sinh viên, trừ Nhan Hiểu Thần, đều có ít nhất một lần trốn học. Thẩm Hầu thật ra bản thân không có gì đặc biệt, nhưng hắn luôn là trung tâm bàn tán. Khi Nhan Hiểu Thần rửa mặt xong thì các bạn đều đã ai làm việc nấy, có người thì đọc sách, có người thì lướt net.

Nhan Hiểu Thần bò lên giường, kéo màn lại, vậy là có một không gian riêng nho nhỏ. Cô lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị nạp pin thì nhìn thấy có mấy tin nhắn chưa đọc.

Một tin từ số lạ, ba tin từ Thẩm Hầu.

Nhan Hiểu Thần đọc tin nhắn từ số lạ trước: “Lâu rồi không được ăn cơm căng tin, giống như trở về thời sinh viên vậy, thật sự rất thân quen. Cảm ơn em!”

Là của Trình Trí Viễn.

Nhan Hiểu Thần không lưu lại số của anh ta, bởi vì cô nghĩ sau khi thực hiện lời hứa, có lẽ sẽ không gặp lại nữa, anh ta chỉ là người xa lạ, tên anh ta, số điện thoại của anh ta, con người anh ta, rất nhanh sẽ bị quên đi. Nhưng bây giờ, bởi vì anh ta lần này đến lần khác bỏ qua thể diện vì cô, đã xem hành động giả dối vô lại mời ăn cơm căng tin của cô thành hành động rất ý tứ, anh ta đã không còn xa lạ nữa. Mặt khác, cô đã nói đợi khi có được công việc tốt sẽ mời anh ta ăn cơm một lần nữa. Có lẽ lúc đó anh ta chỉ trả lời cho có, mặc dù cô là thật tâm mời nhưng anh ta căn bản không có thời gian để suy nghĩ, mà dù gì đi nữa cô nhất định sẽ thực hiện.

Xem thời gian nhận tin là 3 tiếng trước, dù sao cũng không biết nói gì, Nhan Hiểu Thần lười hồi âm nên không gởi tin nhắn trả lời.

Nhập tên anh ta vào và lưu. Chỉ một thoáng, tất cả các tin nhắn từ số lạ đều đã có tên “Trình Trí Viễn”. Thật kỳ lạ, chỉ là một bước đơn giản thôi mà lại làm cho màn hình di động xem thư thái hơn rất nhiều. Nhan Hiểu Thần mở tin nhắn của Thẩm Hầu, tin thứ nhất là nhận lúc 8 giờ tối.

“Cậu đang ở đâu vậy? Mình sẽ tìm cậu.”

8 giờ rưỡi là tin nhắn thứ hai.

“Cậu không thấy tin nhắn của mình hay là vẫn không muốn trả lời mình? Không phải đã nói, chia tay rồi vẫn là bạn bè như cũ hay sao? Nếu cậu không muốn quan tâm đến mình thì nói một tiếng, mình cam đoan sẽ biến mất hoàn toàn.”

9 giờ 25 phút là tin nhắn thứ 3.

“Thấy tin nhắn này, lập tức trả lời mình.”

Nhan Hiểu Thần lập tức nhắn tin hồi âm: “Xin lỗi, vừa mới thấy tin nhắn của cậu. Tìm mình có việc gì?”

Chỉ một lúc sau, tin nhắn của Thẩm Hầu đã đến: “Không có việc gì thì không tìm cậu được à?”

“Cậu không phải là nói mình chán cậu hay sao? Không có việc gì tìm mình, không phải là càng chán?”

“Đúng là phụ nữ đang dỗi! Sao hôm nay cậu xúc động quá vậy? Triệu Vũ Hoàn miệng rất đáng đánh, nhưng nếu nó làm tới, cậu đánh lại nó hay sao?”

“Đánh không lại cũng phải đánh! Nếu có thua, cậu ta cũng sẽ biết rõ rằng, mình không phải là đứa dễ trêu chọc. Lần sau gặp mình, cậu ta khẳng định sẽ khiêm tốn một chút.”

“Nhận không ra nha! Cậu còn có mặt hung dữ nữa kìa! Lâu nay xem cậu là kẻ trầm tính, không nghĩ cậu là động vật ăn thịt ngụy trang thành động vật ăn cỏ!”

Nhan Hiểu Thần nhịn không được cười rộ lên, không biết hồi âm thế nào, nhưng lại luyến tiếc không buông điện thoại. Ký túc xá đang tắt đèn, cô nằm xuống thì nhận thấy điện thoại đang rung lên trong tay.

“Cậu cả buổi tối làm gì? Mình nhắn 3 tin mà đều không thấy hồi âm.”

“Mình luyện phát âm tiếng Anh cùng một du học sinh, di động lại để trong túi xách, không nghe thấy.”

“Cả buổi tối đều là cố gắng học hành?”

“Trước đó có đến khoa tiếng Anh nói chuyện với người khác vài câu, sau đó thì phụ đạo du học sinh một giờ tiếng Hoa, cậu ta phụ đạo mình một giờ tiếng Anh.”

“Cậu muốn đi nước ngoài à?”

“Là vì tìm việc làm.”

“Người ăn tối cùng với cậu ở căng tin là ai vậy?”

Nhan Hiểu Thần cầm di động, không biết trả lời thế nào, bạn bè? Hiển nhiên ko phải. Người xa lạ? không quen mà lại đi ăn tối cùng nhau. Hay là nói bữa cơm này trị giá 1000 đồng? Tin nhắn của Thẩm Hầu lại đến: “Không phải là bạn trai mới chứ? Tốc độ của cậu đúng là dọa người! Hai chúng ta vừa mới chia tay!”

Nhan Hiểu Thần nhìn chằm chằm tin nhắn sau cùng trong chốc lát, tâm trạng có chút vui vẻ, ít nhất nó có nghĩa là Thẩm Hầu vẫn chưa có bạn gái mới. “Không phải, chỉ là tùy tiện cùng nhau ăn bữa cơm.”

“Cậu không viết nhầm đấy chứ? Mình là bạn trai cậu muốn hẹn cậu đi xem phim, không thể tùy tiện đi đó hay sao? Nếu không tối mai chúng ta tùy tiện ra ngoài đi chơi nhé?”

“Ngày mai mình phải đi làm thêm rồi.”

“Cùng người khác ăn cơm thì là tùy tiện. Cùng mình đi xem phim, không vì đi làm thêm thì cũng vì ở nhà học bài.” Nhan Hiểu Thần bất đắc dĩ cười khổ, người này nói ra giống như là oan ức mấy năm vậy, thực tế hắn hẹn cô có 2 lần, một lần đúng lúc cô phải đi làm thêm, một lần đúng lúc ngày thứ hai phải làm đề tài báo cáo thường niên, mọi người đã lập nhóm và tối đó phải luyện tập. “Mình và cậu đã chia tay, tùy tiện hay không tùy tiện có còn quan trọng không?

Sau một lúc lâu, tin nhắn của Thẩm Hầu đến, “Không quan trọng! Bất quá cậu tốt xấu gì cũng chừa cho mình một chút thể diện, không cần nhanh như vậy mà đã move on (4), mình chưa có bạn gái mới, cậu cũng đừng có bạn trai mới, được không?

(4) Nghĩa là nhanh vứt bỏ tình xưa, tìm tình mới

Nhan Hiểu Thần dùng tốc độ ốc sên nhắn tin trả lời: “Có thể.”

Thẩm Hầu không trả lời lại, Nhan Hiểu Thần vẫn không buông điện thoại, giống như tình cảm của cô đối với hắn vậy, mặc kệ hắn có biết hay không, có để ý đến cô hay không, cô vẫn sẽ không buông.