Trích dẫn: Tại sao... Cho đến cùng nàng đang suy nghĩ điều gì... Trong tim nàng...

Rốt cuộc là ai, người trong tim nàng là ai, là ai, là ai...

Dù nhiều năm đã trôi qua, chàng vẫn cảm thấy trong lòng nàng không có người khác, nhưng giờ phút này suy nghĩ đó lại xuất hiện trong đầu chàng, giống như một con quái thú thoát khỏi sự khống chế đột nhiên xông ra. Mỏi mệt, đắng chát, tức giận, đau đớn... giống như một cái bình chứa nhiều gia vị khác nhau không cẩn thận bị ai đó làm đổ, cảm giác hỗn loạn đáng sợ này trong nháy mắt lấn áp lý trí của chàng.

Càng không biết bắt đầu từ khi nào hoảng sợ và hoang mang thế này.

Hai chân Vân Yên bị Dận Chân mạnh mẽ nắm chặt, nàng hoảng hốt giãy dụa muốn thoát ra thì đùi chàng đã đè lên ——

Chỉ trong nháy mắt, đôi mắt Vân Yên mở to, sợ hãi kêu lên thành từng tiếng, hoảng hốt, hoang mang, yếu đuối... Những âm thanh hỗn độn đan xen vào với nhau, khuôn mặt nàng vừa nóng như lửa đốt lại vừa lạnh buốt như băng, tiếng ù ù vang lên hai bên tai, hô hấp của từng tế bào trên cơ thể đều ngừng lại, dường như chỉ còn lại xúc cảm ở giữa hai đùi.

Cứng rắn, nóng hổi.

Đúng vậy, nàng chưa bao giờ trải qua. Ở thế giới kia chưa từng, ở đây thì càng không, nhưng nàng biết đó là cái gì. Tám năm, sớm chiều bên nhau, cho dù khi da thịt kề nhau, nhưng Dận Chân chưa bao giờ ép buộc nàng phải đối diện với dục vọng của chàng như thế này.

Trong nháy mắt cơ thể nàng giống như bị thiêu đốt, bắt đầu giãy dụa, nhưng ý định này hoàn toàn là điều xa vời. Nàng muốn ngồi lên, muốn xuống giường, muốn chạy trốn, còn chàng chỉ với đôi tay mạnh mẽ đã nhẹ nhàng ôm chặt được vòng eo nhỏ bé mảnh mai của Vân Yên, dễ dàng đè nàng xuống giường, giữ chặt hai chân.

Ánh hoàng hôn còn sót lại hắt vào tấm màn, dưới ánh nến bập bùng, khuôn mặt Dận Chân trở nên mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện. Chỉ có đôi mắt vẫn sáng như sao, nhìn chằm chằm vào Vân Yên, rồi bỗng nhiên tối thẫm lại, cũng đủ khiến cho Vân Yên không cách nào hít thở nổi.

- Không... Tứ gia... Buông nô tỳ ra.

Vân Yên nghẹn ngào nức nở, giãy dụa giống như con phù du (1) bị hoảng sợ, cánh tay và vòng eo nhỏ bé yếu ớt hoàn toàn không thoát khỏi Dận Chân, đôi chân mảnh khảnh vùng vẫy trong vô vọng, ngược lại càng làm chàng thêm say đắm. Giãy dụa đấm đá hết lần này đến lần khác đều bị chàng ấn chặt xuống, hơi thở càng trở nên nặng nề, nhiệt độ ở bên dưới cơ thể chàng càng thêm nóng rực như lửa đốt.

Vân Yên nhận ra được điểm ấy, dòng nước lũ hoảng sợ trong lòng dâng cao như muốn phá vỡ mọi thứ. Trong phút chốc nàng không kịp suy nghĩ bản thân mình nên ngừng giãy dụa lại hay tiếp tục theo bản năng, bỗng mọi chuyện ập đến như trời đất xoay chuyển, nghiêng trời lệch đất.

Nàng còn chưa kịp định thần thì đã bị Dận Chân xoay người đè xuống giường, thân hình cao lớn của chàng chen vào giữa hai chân nàng, vai và lưng hạ thấp xuống hoàn toàn che khuất nửa người Vân Yên, mái tóc dài đen mượt từ sống lưng trượt xuống bên trái bờ eo, tua dài màu vàng rủ xuống, rơi trên bộ quần áo mộc mạc màu vàng trắng của hạ nhân.

Vân Yên không thể hít thở nổi, hơi thở đã bị người bên trên mạnh mẽ nuốt sạch. Đôi môi chàng cắn lên, nhanh như chớp bắt giữ môi nàng làm tù binh, điên cuồng chiếm hữu.

Nụ hôn này của Dận Chân vô cùng mãnh liệt, không ngừng dùng lưỡi xâm chiếm khoang miệng mềm mại của nàng, càng lúc càng sâu. Nước bọt trong hai khoang miệng, sự mềm mại đầy bí ẩn, nụ hôn đầy trằn trọc, tiếng hít thở nặng nề đầy gợi cảm của người đàn ông và tiếng nức nở nghẹn ngào yếu đuối của cô gái giao hòa trong tiếng cắn xé giữa hai môi lưỡi. Xúc giác và thính giác, không, tất cả giác quan trên cơ thể đều mang theo một dòng điện không tên, xâm chiếm từng ngõ ngách, khiến cả cơ thể run rẩy, hơi thở chiếm đoạt từng tấc da tấc thịt, rong ruổi không biết đường về.

Dục vọng của chàng chen giữa hai chân nàng, thậm chí môi lưỡi chàng càng điên cuồng hơn, muốn dùng sức ép nàng đến gần mình, để dục vọng càng đến gần hơn. Nụ hôn giữa môi và răng khiến nàng lơ lửng muốn nổ tung, say mê nồng cháy.

Đây là lúc khi bản năng đàn ông không kiềm chế được, cũng là sự âu yếm vuốt ve đầy khoái cảm không ngừng nghỉ. Chàng mạnh mẽ cường tráng, càng làm nổi bật lên sự bất lực yếu đuối của nàng.

Đầu lưỡi cưỡng ép xâm nhập và cơ thể mạnh mẽ của Dận Chân khiến Vân Yên nằm dưới sợ hãi, nghẹn ngào giãy dụa trong vô vọng

Trời đất trong thế giới của Vân Yên đã bị nhuốm thành một màu đen, huyệt thái dương nhảy điên cuồng, đôi môi bị lưỡi của chàng ép mở ra, bị chặn giữa hai chân là đỉnh dục vọng mỗi lúc một nóng bỏng, cứng rắn và to lớn như muốn làm đau nàng. Càng đến gần càng khiến nàng sợ hãi muốn sụp đổ. Nhưng nàng không có cách nào kêu lên, bởi môi nàng đã bị chặn kín, thậm chí chàng không cho nàng cơ hội để hít thở.

Chất vải thô sơ của chiếc quần hạ nhân đè trên tà áo màu đen tôn quý thêu hoa văn màu vàng, hai loại vải có chất liệu khác nhau quấn quýt với nhau, nhìn hoàn toàn xa lạ, vô cùng gai mắt.

Sẽ không có người phụ nữ bình thường nào thích cảnh giác hoảng sợ và bị một người đàn ông cưỡng ép thế này, cho dù người đàn ông đó là chàng.

Cơn run rẩy giống như lửa rừng lan đến cùng với nhiệt độ nóng bỏng trong môi lưỡi và trên cơ thể của chàng khiến nàng càng chìm sâu vào cơn mê man, nhưng trong tim nàng lại không có lửa, thậm chí còn đang run rẩy.

Đôi tay nhỏ bé mảnh khảnh dần dần trượt khỏi bờ lưng vững chãi của Dận Chân, một chiếc giày tuột khỏi bàn tay bàn chân xinh xẻo dưới ống quần rơi xuống giường, mắt cá chân mảnh dẻ mềm oặt co ro dưới lớp áo bào của chàng, dường như hơi thở của ham muốn tình yêu kín đáo mơ hồ khiến con tim phát cuồng dần được thể hiện rõ ràng.

Hơi thở của Dận Chân tràn ngập hoóc-môn nam tính và sạch sẽ, mê say mà gợi cảm. Chàng vẫn hôn nàng, vần vò nàng không ngừng như vậy, không muốn rời xa nàng dù chỉ một phân, từ bên trái đến bên phải, từ dưới cằm lên đến bên trên, mỗi một tấc da đều giao hòa với đôi môi chàng.

Chàng hơi khép mắt lại, trong đôi mắt dưới hàngmi dài có một tình cảm mãnh liệt không gì sánh được, khiến phụ nữ không thể không chối từ.

Chàng ngắm nhìn Vân Yên dưới thân mình, đôi mắt khép hờ chứa đầy dục vọng bùng cháy trong ánh nến leo lắt, cơ thể không thể kiềm chế được ham muốn vô cùng đau đớn.

Nàng nhỏ bé thanh thoát như vậy, thích hợp nhất là với đôi tay chàng, chỉ một tiếng thở gấp cũng đủ để khiến chàng hồn bay phách lạc.

Còn nàng thì không biết, đầu óc trống rỗng không thể suy nghĩ được gì, từng con sóng trong cơ thể cuộn trào, băng và lửa giao tranh với nhau. Nàng ngập ngừng không biết phải làm sao, cũng không hồi đáp lại, thế nhưng lại làm chàng thêm nổi giận. Dường như tất cả những nụ hôn như muốn đòi lại những năm qua đã phải nhẫn nại kiềm chế.

Vân Yên như đang lạc vào mộng cảnh sâu thẳm tĩnh mịch, vô số đoạn ngắn và ký ức vụn vặt trong đầu trong phút chốc lao qua vùn vụt rồi biến mất, kiếp trước kiếp này, sức lực chẳng còn gì.

Tương tự, nhưng lại không giống nhau.

Thật ra, cũng chưa có điều gì thay đổi.

Nếu như trong cuộc đời vẫn giữ vững được tôn nghiêm và những điều tốt đẹp vốn có, thì những thứ đó rồi cũng sẽ ra vỡ tan tành mà thôi. Chỉ là chàng vẫn chưa hiểu ra điều đó.

Có lẽ, cuối cùng sẽ chẳng ai hiểu.

Cơ thể Vân Yên ngày càng nóng, nhưng tim ngày càng lạnh. Không thể khống chế, chống cự lại sự ép buộc của chàng trong vô vọng.

Bàn tay chàng giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, tựa hồ muốn dày vò hóa nàng thành một vũng nước.

Ngón tay chàng nâng tấm lưng gầy gò của nàng lên, giống như chỉ cần hơi dùng sức cũng có thể bóp vỡ nàng.

Chàng theo bản năng di chuyển hai tay mình, chạm tới cúc áo trên vạt áo nàng, toàn thân nàng bỗng run lên.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau trong gang tấc dưới ánh nến bập bùng, có thể nhìn thấy rõ ràng hàng lông mi của người ấy, còn có thể nhìn thấy cả bóng dáng chính mình trong đôi mắt của người đối diện ——

Đôi môi Vân Yên hơi mở ra, nỉ non không thành tiếng, hình như là hai tiếng “Tứ gia”, nước mắt tràn mi, cơ thế nhỏ bé gầy gò run rẩy co rúm lại, khóc không ra tiếng.

Dận Chân dừng lại, thời gian trôi qua lâu tựa như một thế kỉ. Chàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve hai bên tóc mai nàng, nhìn cô gái đang co người nghẹn ngào khóc khiến tâm phế chàng đau xót.

Tại sao lại là nàng? Nhỏ bé, gầy gò, bình thường, tĩnh lặng như vậy nhưng lại khiến chàng bất cứ lúc nào cũng có thể điên cuồng vì nàng, bất cứ lúc nào cũng có thể đau đớn cho nàng.

- Ta nên làm gì với nàng đây...

Dận Chân nhắm mắt lại thở dài một hơi, hơi nhổm người dậy để không đè lên nàng. Như đang hỏi nàng cũng như đang hỏi chính mình. Phải làm sao đây. Chàng đối với cô gái này, không còn cách nào khác.

- Vân Yên... Nàng muốn gì... Rốt cuộc thì nàng muốn gì... Nói cho ta biết đi...

Đường cong cương nghị của chiếc cằm dưới ánh nến càng khiến Dận Chân thêm gợi cảm, khiến người khác phải nín thở, gò má chàng dán lên khuôn mặt đẫm nước của nàng, giống như đang dỗ dành, lại giống như đang mê sảng.

Vân Yên tựa như con thú nhỏ bơ vơ yếu đuối, cuộn tròn trong khuỷu tay chàng, lắc đầu không nói gì, nước mặt thấm đẫm vạt áo chàng.

Dận Chân cắn chặt răng trầm mặc, rồi nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu mềm mại của nàng, chậm rãi nói, đừng sợ.

Vân Yên cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại. Hàng mi cụp xuống hơi run lên, như có như không quét qua khuôn mặt càng, nàng lại im lặng như trước, nước mắt nơi khóe mắt như có thể khiến con người điên cuồng tĩnh lặng trở lại. Có một thứ gì đó ngấm vào, khiến suy nghĩ Dận Chân rối loạn, giữ không được, nắm không nổi.

Những hình ảnh trong đầu lúc ẩn lúc hiện như trong sương mù, nhìn không thấy rõ ràng lại bắt đầu quanh quanh quẩn quẩn, trong lòng mơ hồ muốn giữ chặt, nhưng khi mở bàn tay ra lại phát hiện nó đã chạy trốn qua các kẽ ngón tay tự bao giờ.

- HẾT CHƯƠNG 84 -

(1) Con phù du: thuộc bộ cánh phù du. Phù du là nhóm côn trùng tương đối nguyên thủy, xuất hiện từ hơn 300 triệu năm trước, thể hiện một số đặc điểm của cố xưa có lẽ đã hiện diện ở những côn trùng bay đầu tiên.