Trích dẫn: Đêm lạnh như nước, Vân Yên không quên hôm nay là sinh nhật của mẹ. Nàng quỳ gối xuống thắp ba nén nhang trong một góc sân của Tứ Nghi Đường rộng lớn, thân hình gầy gò nhỏ bé, quỳ dưới gốc cây hoa quế mà Dận Chân đã trồng trong mùa xuân. Gió thu rất lạnh, nén nhang trong đêm tối lóe lên lên ba chấm đỏ nhỏ bé. Vân Yên yên lặng cúi thấp chiếc cổ mảnh khảnh, khom lưng lặng lẽ quỳ trong bóng đêm.

Mẹ, liệu có vòng luân hồi không ạ? Nếu như có, cầu xin Bồ Tát phù hộ để mẹ có thể đầu thai chuyển kiếp vào một gia đình tốt, hưởng một đời bình an không lo nghĩ. Sẽ không còn giống như gia đình ta, vùng vẫy trong nghèo khổ, cửa nát nhà tan.

Cho đến khi nén nhang cháy hết, Vân Yên mới thả lỏng đầu gối đã tê rần, đứng dậy rồi mang lư hương nhỏ mua từ năm ngoái vào trong phòng, bọc kĩ lại cất dưới đáy tủ.

Vân Yên vẫn để lại một ngọn đèn nhỏ trước tháp như trước đây, dựa nửa người vào nhuyễn tháp chờ Dận Chân về. Nàng dùng tay phải đỡ lấy cánh tay trái, cảm giác giống như có gió thổi xuyên qua cả cánh tay, cả cơ thể đều lạnh. Vân Yên mơ mơ màng màng ngồi yên với tư thế này rất lâu, lâu đến mức cho rằng chàng sẽ không trở về, thì cửa thư phòng nhẹ nhàng kêu lên.

Cơ thể Dận Chân hiện lên từng nét một trong đêm tối, một một đôi mắt đen tuyền thâm thúy còn sáng hơn cả ánh đèn leo lắt. Vân Yên tiến lên khẽ giúp chàng đóng cửa, yên lặng cởi cúc áo dưới cổ chàng. Ngọn đèn rất mờ, từng cúc áo được bung ra dưới ngón tay của Vân Yên.

Cuộc đời, lẽ nào không giống những cúc áo được đóng vào vào cởi ra, từng chiếc từng chiếc một trượt dần qua các kẽ ngón tay sao? Có người cởi chiếc cúc áo này ra, thì sẽ có người tới cài vào. Trong dòng thời gian tất cả đều trở thành mơ hồ.

Cởi xong áo ngoài, Vân Yên nhận ra phía sau lưng chiếc áo mặc trong của Dận Chân đã ướt đẫm mồ hôi, đường nét cơ thể ẩn hiện trong đêm tối. Nàng ngừng lại một lúc rồi cúi đầu cởi tiếp chiếc áo lót trong, chuẩn bị thay cho chàng chiếc áo mới.

- Ngươi đau không?

Dưới ánh đèn leo lắt trong bóng tối Dận Chân bỗng nhiên mở miệng, ngón tay Vân Yên đặt trên cúc áo chợt cứng đờ.

Một giây đồng hồ bầu không khí ngưng đọng lại dài tựa như một thế kỉ. Ngươi đau không.

- Tạ ơn Tứ gia quan tâm...Tay nô tài, đã không còn đau nữa ạ.

Vân Yên cúi thấp đầu nhẹ giọng trả lời, giọng nói hơi khàn khàn.

Chàng không nói tiếng nào, ngoài cửa sổ, gió thu thổi qua cành lá hoa quế tạo nên âm thanh xào xạc, mang theo hương vị ngọt ngào thoang thoảng, Tứ Nghi Đường vẫn an tĩnh mà bình yên như vậy.

* * * * *

Dận Chân sau khi trở về thì lại tiếp tục cùng với Đại A Ca Dận Thì, Thập Tam A Ca Dận Tường bận rộn xử lý công việc trị thủy sông Vĩnh Định, mỗi ngày đều bận đến tối mắt tối mũi.

Tay Vân Yên không còn như trước, cũng không thể ôm Hoằng Huy. Nhưng Hoằng Huy bây giờ đã giống hệt ông cụ non, mỗi lần đều giơ bàn tay nhỏ xíu ra chủ động nắm lấy tay Vân Yên, ngẩng cái đầu nhỏ nhắn lên non nớt nói: "Vân Yên, đệ dắt tỷ đi." Vân Yên không nhịn được cười, rốt cuộc là ai dắt ai đi vậy?

Vân Yên cùng thằng bé ở trong thư phòng ôn lại bài vở, thằng nhóc rung đùi đắc ý nói thích nhất là thơ của Lý Bạch. Vân Yên lại lần nữa nhìn thằng bé với đôi mắt khác xưa.

Vân Yên nâng tay phải lên sửa lại bím tóc sau lưng thằng bé, cười nói:

- Thơ của tiên thơ Lý Bạch, tiểu a ca đã biết hết rồi sao?

Hoằng Huy kiêu ngạo nâng cằm nằm bò bên cạnh cánh tay phải của Vân Yên, nịnh nọt:

- Ngũ hoa mã, thiên kim cừu... Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu, dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu. (Ngựa năm bớt, áo ngàn vàng. Trẻ đâu! Cho đổi rượu ngon tất, ta cạn muôn đời sầu thế gian!) (1)

Vân Yên nghe xong, thằng nhóc này đúng là rất có trình độ thưởng thức, câu này rất hay, rất có khí phách. Chỉ là, khí chất của văn nhân xem nhẹ tiền tài như thứ bỏ đi, không giống như khí chất của con cháu quý tộc hào môn quyền quý. Ngẫm lại, thằng nhóc thích câu thơ này có lẽ vì trong câu thơ có động vật, lặng yên, nhóc này từ nhỏ đã thích nhất là các câu thơ có xuất hiện các con vật nhỏ.

Vân Yên mỉm cười nhéo nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang nằm sấp của thằng bé:

- Muốn giữ lại ngựa nhỏ thì đừng đổi lấy rượu ngon, tiểu a ca uống ít rượu thôi.

Khuôn mặt bụ bẫm của Hoằng Huy bị Vân Yên nhéo đến hồng hồng, nói đến ngựa nhỏ và rượu ngon, thì thằng nhóc lại còn ngượng ngùng, nháy mắt với Vân Yên ngồi bên cạnh.

Mùa thu rất ngắn, giống như một một thời kì chuyển tiếp giao thoa giữa mùa hè và mùa đông.

Thời tiết ở thành Bắc Kinh nhanh chóng chuyển lạnh, tay Vân Yên từ từ hồi phục lại, có thể chậm rãi giặt giũ quần áo, đổi toàn bộ chăn nệm của Dận Chân sang bộ dày hơn. Quần áo giày dép cũng vậy.

Khi thu dọn cả tủ quần áo, nàng phát hiện ra bộ da cáo đỏ quý hiếm mà Dận Tường tặng ở lần đi săn đó bảo nàng làm thứ gì đó cho Dận Chân, ngược lại Dận Chân không để ý tới, bởi vì tay Vân Yên bị gãy nên cũng quên luôn chuyện này, hiện tại thời tiết đã trở lạnh, cũng nên làm rồi.

Về sau mỗi lần Dận Chân không về, Vân Yên lại đến chính phòng chỗ Đông Mai học thêu thùa may vá, rồi ngạc nhiên khen các nàng thông minh khéo tay. Đông Mai cười nói, quen tay hay việc, chỉ cần luyện tập nhiều là làm đẹp thôi, chỉ là đa số thời gian Vân Yên đều hầu hạ trong thư phòng, không giống như các nàng thường phải may vá thêu thùa cho đích phúc tấn. Vân Yên quay lại Tứ Nghi Đường ngắm tấm da cáo định tự mình thử làm, dù sao khâu cũng đơn giản hơn so với thêu thùa. Thời gian trôi nhanh như nước chảy, cuộc sống mỗi ngày được sắp xếp bình thường nhưng phong phú.

Một ngày Dận Chân trở về sớm, nhìn thấy Vân Yên đang ngồi trên nhuyễn tháp chăm chú khâu tấm da cáo đỏ rực. Tấm lông nhung đỏ như lửa càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt của nàng, nét mặt nàng vẫn luôn trầm tĩnh như vậy, tựa như không hề liên quan tới thế giới này.

Ngày hôm sau làm xong tấm da cáo, bầu trời lơ lửng những bông tuyết, lại qua một năm nữa.

Vân Yên nhìn những bông tuyết tung bay, cảm thấy may mắn mình đã làm kịp. Công việc của Dận Chân càng ngày càng bận rộn, nếu không phải ra ngoài làm việc, thì chính là ngồi trước bàn phê duyệt công văn. Mỗi lần như vậy Vân Yên đều lo lắng đầu gối chàng sẽ bị lạnh. Tuy rất quẫn bách nhưng nàng phải thừa nhận tài nghệ của mình không cao, không tiếc tay phung phí của trời dùng da cáo làm một cái bao đầu gối, nhưng cũng coi như là có ích đi.

Sau buổi trưa Dận Chân lại bắt đầu ngồi vào bàn phê duyệt công văn chưa làm xong, Vân Yên lấy đôi bao đầu gối làm bằng da cáo quỳ dưới chân chàng, nhẹ nhàng xốc vạt áo chàng lên, cẩn thận đeo vào đầu gối chàng, tỉ mỉ buộc lại không lỏng không chặt. Rồi tiếp tục buộc cái còn lại.

Dận Chân nhẹ nhàng cụp mắt xuống nhìn khuôn mặt mềm mại của nàng, lông cáo màu đỏ rực ở đầu gối phản chiếu lại khiến khuôn mặt nàng ửng đỏ, đôi mắt trong veo vừa chăm chú lại vừa nghiêm túc. Chàng nhẹ chàng đưa chân ra để nàng buộc cái còn lại vào

Mùa đông năm Khang Hi thứ ba mươi chín, tuyết tung bay ngoài cửa sổ, đôi bao đầu gối này, thật ấm áp.

– HẾT CHƯƠNG 42 –

(1) Trích từ bài thơ “Tương tiến tửu” (Sắp mời rượu) của Lý Bạch. Bản dịch của Khương Hữu Dụng.