Thanh Hoàn thất hồn lạc phách rời đi. Ba năm này, trước nàng luôn là người ngồi ở bên cạnh hắn. Bây giờ nàng là tần phi thứ bao nhiêu trong lòng của hắn. Nhưng trên đời này, nhiều người như vậy nhưng có ai có thể yêu hắn không lời nào tạt được hơn nàng.

Lúc trở lại, lộ ra vẻ mặt, Nhữ Văn cũng biết chuyện chưa thành công, vội vàng cười hì hì lôi kéo nàng: “Không sao á..., dù sao về sau người ở cùng với ta là được rồi.”

“Nhữ Văn, hoàng thượng đã từng thích ta sao?”

Nhữ Văn sững sờ, cười ha ha đứng lên: “Tiểu thư, người vào cung ba năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng hỏi cái vấn đề này.”

Nàng sững người, nhẹ giọng nói:“Chưa từng hỏi sao?”

Nhữ Văn lắc đầu một cái: “Chưa từng hỏi, nếu trước khi vào cung người hỏi một chút nói không chừng bây giờ không ở trong cung này đâu.”

Thanh Hoàn khóe miệng cười cười: “Có vẻ hắn có người trong lòng rồi.”

“Người nói là Vệ quý nhân.”

Nàng ngạc nhiên hỏi: “Ngươi biết sao?”

“Ta dù ngày ngày ở chỗ này cũng biết, chỉ là tiểu thư người cho dù có biết rõ cũng giống như trước kia, coi như gió thoảng bên tai, cuốn bay tất cả. Làm thế nào cũng coi như nghe không thấy.”

“Hoàng thượng tốt với nàng ấy sao? Có tốt với ta không?”

Nhữ Văn cười nói: “Tiểu thư, ta dám khẳng định trước khi vào cung, hoàng thượng khẳng định lừa ngươi. Cái gì mà một năm chỉ gặp mấy lần. Mấy ngày trước, một vị lão ma ma nói hoàng đế Thái tông vừa trị gia vừa sủng phi, mỗi ngày đều gặp nhau, ngày nào cũng nắm tay, cùng ở chung một chỗ, làm gì có chuyện tách người trong lòng ra lâu như vậy. dién;da;nl.equ'ydo/n Ta tách khỏi tiểu thư một ngày đã không muốn, nếu là hai ba tháng không phải nhớ đến chết sao? Vệ quý nhân được sắc phong mười ngày, ngày nào cũng ở cùng hoàng thượng, tiểu thư thấy có tốt hay không?”

Thanh Hoàn khẽ gật đầu một cái, tựa như đã hiểu, đi tới phòng nằm xuống ngủ.

Hai ngày nay nàng thật kỳ quái, vô cùng kỳ quái. Nàng đa sầu đa cảm chưa bao giờ vượt qua hai ngày, đến bây giờ vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt.

Trước khi vào cung, trong phủ tổ chức sinh nhật cho tiểu thư cực kỳ náo nhiệt. Năm ngoái hoàng đế đi tuần tra phương Nam không tổ chức, năm nay có người mới, thể nào cũng lại bị quên thôi.

Không biết bao lâu không gặp Nguyên quý nhân, lần này gặp mặt lại còn giống y lần đầu tiên.

Nàng nằm ở trên cây đọc sách không cẩn thận té xuống.

Nguyên quý nhân vội vàng dìu nàng, Thanh Hoàn tránh tay nàng, lúng túng nói một tiếng cám ơn. Đang muốn rời đi thì nàng kia nói:

“Hoàn đáp ứng cần gì đi vội vã, hiện tại hoàng thượng thích Vệ quý nhân cùng những người mới đến, ta và ngươi không cần phải làm kẻ địch chứ?”

Thanh Hoàn xoay người nhìn nàng. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng xinh đẹp như hoa, rực rỡ động lòng người. Khi đó ước chừng cũng xấp xỉ tuổi nàng hiện tại. Trước kia rực rỡ động lòng người bao nhiêu thì hiện giờ chỉ còn dư lại có đôi mắt sáng ngời ướt lệ.

Nguyên quý nhân cười mà như khóc nói: “Thật ra thì ta rất hâm mộ ngươi... Mặc dù ngươi bị cách chức làm đáp ứng nhưng vẫn có thể sống tiêu diêu tự tại như vậy, tùy lúc có thể khiến hoàng thượng chú ý. Mà ta, lần nào hoàng đế cũng nhìn rất thờ ơ. Trên đời khó có được nhất chính là trái tim của hoàng đế, ngươi đã có được thứ khó có nhất rồi.”

Thanh Hoàn chìm một khắc nói: “Trái tim của hoàng đế không thể chiếm được. Ngươi, ta, hay bất cứ người nào trong cung cũng không chiếm được. Huống chi hoàng đế vẫn anh minh quả quyết một lòng làm đại sự như vậy. Ngươi và hắn đã từng thân mật như vậy ở chung một chỗ, còn chưa hiểu rõ hắn sao?”

“Ta không phải là không hiểu rõ, là không muốn hiểu rõ, nhưng lại không thể không hiểu rõ. Từ lúc vào cung đến bây giờ, từng bước, từng bước rất tự nhiên nhưng lại khiến cho lòng mình chán nản. Ta cũng từng ảo tưởng muốn độc sủng, đời này hắn chỉ yêu một mình ta.” Nàng nhẹ nhàng nói, cười tự giễu một tiếng, “Hiện tại cảm thấy ngày trước thật quá buồn cười quá đơn thuần. Hoàng thượng là người nhẫn tâm nhất thiên hạ. Thời điểm đối đãi ngươi tốt thì cho ngươi cảm thấy tất cả mọi thứ trên thế gian cũng có thể cho ngươi, đối với ngươi hờ hững thì chỉ ở trong một ý niệm, giống như mọi lời nói lúc trước đều là lời nói dối, đều là một giấc mơ.”

Nàng lại ngẩng đầu nhìn Thanh Hoàn: “Từ nhỏ ta đã cho là ta là đặc biệt, tất cả mọi người đều thích ta, hoàng thượng khi đó sủng ái ta, cho là thực lòng yêu ta. Hiện tại mới phát hiện, tất cả đều thật buồn cười làm sao, buồn cười đến mức, ta không biết nên cảm tạ ngươi hay hận ngươi.”

Thanh Hoàn quan sát nữ nhân nước mắt lẫn lộn trước mặt, nữ nhân kia vẫn còn muốn nói.

“Ngươi không tin tưởng đúng không, lần đầu tiên hắn ôm ta, lại gọi ta là Hoàn nhi, Hoàn nhi. Đặt tên cho ta là Lục Các. Lục Nhi, Thanh nhi, thật là giống nhau a. Ta lại vẫn ngây ngốc tin tưởng hắn thật tâm với ta. Đến cuối cùng mỗi lần hoàng thượng lúc rời đi ta còn lấy chuyện phụ thân ngươi uy hiếp hắn, để cho hắn lưu lại. Một hoàng đế cứ như vậy làm theo, giữa chúng ta không chịu nổi như vậy, hắn làm sao có thể yêu thích ta. Lúc nào thì ta biến thành bộ dáng này, ta cũng không tin. Còn có đứa bé của ta, đứa bé của ta a, đứa bé! Ta thấy hắn vui mừng, đáy lòng cũng vui mừng theo, thật giống như ta mang chính là đứa bé của ngươi vậy. Nhưng hi vọng cuối cùng ấy cũng bị phá vỡ, bị Vân tần giết chết. Ta biết rõ ta không còn cơ hội, chỉ có đứa bé này cho ta ở hy vọng cuối cùng trong cung. Nhưng tất cả đều kết thúc.”

Nguyên quý nhân nước mắt không kềm chế được. Nữ tử này ưu nhã biết bao, ngay cả khóc lóc kể lể cũng xinh đẹp như thế.

Thanh Hoàn không biết an ủi nàng ấy như thế nào, nàng chưa từng có ai nói tâm sự: “Ngươi đừng trách hắn. Nếu hắn là Diệp công tử, nhất định có thể làm người chồng tốt, giống như các công tử khác biết ngâm thơ, làm câu đối, du ngoạn khắp núi sông rộng lớn, yêu thương thê tử của mình. Nhưng hắn là hoàng đế, ta đã thấy lúc hắn không làm hoàng đế tốt bao nhiêu, cho nên không thèm để ý lúc hắn làm hoàng đế có không tốt và bất đắc dĩ như thế nào. die.nda'nl'eq.uydo/n Cha ta là tướng quân, từ lúc ta còn nhỏ hắn liền bắt đầu cùng người đoạt lợi, giết hại lẫn nhau để dành quyền lực. Hoàng thượng cũng là khi còn bé liền bắt đầu làm những chuyện này, lưng hắn mang thứ không phải tình cảm có khả năng thao túng được. Vào cung thời gian rất lâu nhưng ta không chú ý hắn có bao nhiêu phi tử bao nhiêu giai lệ, nhiều người như vậy, phía trước, phía sau, bên trái, bên phải đủ cả đều gắn lên người hắn, không thể gặp mặt là bình thường. Hắn có thể rất lâu không gặp ta, có thể cùng ta gây gổ, nhưng là chỉ cần hắn xoay người tìm ta, ta đều sẽ quay đầu.”

Nguyên quý nhân nhìn người trước mắt, cười khẽ một tiếng: “Ta chỉ là một nữ nhân bình thường, xuất thân bình thường, không có tình cảm sâu đậm, cao thượng như vậy.”

Nàng nở nụ cười: “Thật ra thì hoàng thượng đối xử với ngươi cũng tốt. Năm ngoái đi tuần tra phương Nam cũng mang ngươi theo, trong cung nhiều người như vậy cũng không có cơ hội đấy.”

“Ha ha ha ha” Nguyên quý nhân cười, nụ cười mang theo nước mắt lại trở lại một lần nữa, nghẹn ngào nói: “Vì sao hoàng thượng để cho ta đi cùng? Cũng chỉ là không muốn cho ta ở lại trong cung hại ngươi, còn có Định phi, Bình phi. Cái gì hắn cũng biết rõ nhưng cái gì cũng không muốn nói rõ.”

Thanh Hoàn hơi sững sờ.

Nguyên quý nhân giống như điên chạy chung quanh.

“Ta còn phải cảm tạ hắn, ít nhất đời này ta không cần sống ở Bố Y phòng làm cung nữ. Ta không giống ngươi thật lòng yêu hắn, có lẽ tính sai rồi. Có lẽ hai năm nay ta chưa từng thích hắn, chỉ là muốn thỏa mãn chút tâm hư vinh mà thôi.” Nói xong Nguyên quý nhân quay đầu nhìn nàng: “Hoàn đáp ứng, có thể người nam nhân kia cũng không thích ngươi. Hoàng thượng nói từ nhỏ biết ngươi, nhưng ba năm trước đây lúc gặp ngươi lại giả vờ cái gì cũng không biết. Trong cung này nữ nhân nào không phải dùng để lợi dụng? Ngươi chẳng qua chỉ để ngăn một con cờ trong triều, nếu không trong thời gian mưa móc nhiều như vậy, ngay cả một cái thai cũng không có. Hoàng thượng thường ngày ít gặp ngươi chẳng qua chỉ là không muốn ngươi giao lưu cùng những người khác nên cố ý không gặp thôi.”

Những lời này giống như sấm sét giữa trời quang, đánh cho Thanh Hoàn đầu óc tê dại, tứ chi vô lực, không kịp suy nghĩ tại sao nàng ta biết được những chuyện này, chẳng lẽ hoàng thượng làm.

Nàng sống ở trong cung ba năm, cam tâm tình nguyện ba năm, chính là vì nhất kiến chung tình với người con trai này, tơ tình vương vít, không thể nào quên.

Nếu ngay từ khi bắt đầu đã là sai lầm, vậy giờ đây có thể cứu vớt cái gì?

Nếu như tất cả ngay từ khi bắt đầu là đã định trước, như vậy ba năm nay tình yêu mà mình hiểu rõ có phải là tự mình đa tình hay không. Hoặc là vốn từ lúc bắt đầu, đã bị từng bước một an bài. Mình từ đầu đến cuối cũng chỉ là một tiểu sửu, lúc thích thì đùa giỡn một phen, không thích thì rất nhiều ngày cũng chả gặp một lần.

Nàng không còn giống lúc mười sáu tuổi, khi thấy hắn hào quang bốn phía, lớn gan theo đuổi hắn. Ở trong cung lâu như vậy, mình dần dần bị mài nong đến ngay cả mình cũng không biết. Có thể Nhữ Văn nói nhiều, hay hỏi nàng hắn đã từng thích nàng sao?

Mấy năm này hắn chưa bao giờ trả lời, không nói cho nàng biết làm như vậy có đúng không, làm như vậy có thích hợp hay không, có nên quấn hắn thích hắn như vậy hay không.

Thanh Hoàn thất hồn lạc phách rời đi, thậm chí nàng không biết mình trở về như thế nào, lòng bàn chân nhẹ bẫng.

Lúc Ôn quý phi gọi nàng, nàng cũng không nghe thấy.

Lôi kéo nàng một mực nói chuyện. Nàng chỉ nhìn thấy Ôn quý phi nhưng không biết nói những thứ gì.

Ôn quý phi nhìn bộ dáng này của nàng, sợ có chuyện gì xảy ra, mang theo nàng đi gặp hoàng thượng.

Huyền Diệp đang nói giỡn với Vệ quý nhân, nhìn thấy Ôn quý phi tới đây còn mang theo nữ tử có ánh mắt tiêu điều.

Bất cứ lúc nào, chỉ cần có nàng, tất cả lực chú ý đều dồn toàn bộ trên thân người này, một khắc không dời.

Vệ quý nhân cúi chào Ôn quý phi xong, nhìn về phía Thanh Hoàn.

“Ôn quý phi, Hoàn đáp ứng sao vậy, thấy hoàng thượng cũng không hành lễ.”

Thanh Hoàn nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Hắn đi tới hỏi Ôn quý phi: “Chuyện này là sao?”

“Nô tì không biết, lúc tới đây đã nhìn thấy như thế, sợ là nhớ nhung hoàng thượng, trong lòng khó chịu liền mang đến nơi này.”

Huyền Diệp đưa tay lau nước mắt của nàng: “Khóc cái gì?”

“Ngươi yêu ta không?”

Một nữ nhân nước mắt đẫm lệ lại trực tiếp hỏi hắn vấn đề như vậy, hắn hoàn toàn không có bất kỳ ý muốn nói chuyện.

“Lại giận dỗi cái gì?”

Nàng cúi đầu khóc nức nở, có lẽ gần đây Huyền Diệp rất phiền lòng nên cũng không ra vẻ kiên nhẫn với nàng.

Trong lòng đột nhiên có phiền não không thể hiểu, đưa tay hướng Vệ quý nhân: Linh Thanh.

Nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi.”

Bọn họ rời đi, lúc rời đi thậm chí hắn còn không liếc nhìn nàng một cái.

Nàng chưa từng bao giờ nghĩ đến có một ngày hai người bọn họ gặp lại như đứng ở hai nơi xa xôi như vậy, mỗi người một đường, đưa lưng dần xa nhau.

Ai cũng chưa từng quay đầu lại nhìn một chút.

Thanh Hoàn không biết từ lúc nào đã đến Vân Phù hiên, Nhữ Văn nhìn thấy bộ dáng của nàng, sợ hết hồn.

“Tiểu thư? Tiểu thư người đây là làm sao?”

Nghe thấy giọng nói, quay đầu lại, ôm cổ Nhữ Văn, cảm xúc trong phút chốc bộc phát ra.

Diễn đàn Lê Quý Đôn

Khóc tê tâm liệt phế, giống như đứa trẻ tuyệt vọng, bất lực đi trong rừng sâu, chất chứa trong lòng mãi đến khi bộc phát ra thì lớn tiếng khóc không cố kỵ gì.

Tiếng khóc này ngay cả lúc ngủ vẫn còn phát ra âm thanh, khóc nức nở không thể tự kềm chế được.

Trong mộng nàng vẫn đứng trong bóng tối khóc thút thít, một mực khóc, nàng đang tìm giọng nói trầm thấp kêu “Hoàn, Hoàn nhi”, tìm mãi, cuối cùng rơi xuống đáy vực sâu mới tỉnh lại.

Phát hiện gối đầu đã ướt rồi.

Bên ngoài trời vẫn tối, Nhữ Văn bên giường nàng đã ngủ. Mở to mắt, yên lặng ngẩn người.

Hôm nay là sinh nhật nàng, trong cung lâu như vậy hình như đã sớm quên mất ngày này.

Sau khi rời giường còn nhìn tờ giấy viết nguyện vọng của nàng trên bàn.

Thứ nhất chính là, muốn vĩnh viễn đi cùng hắn, cả đời không xa rời nhau.

Nhưng hôm nay tất cả mọi thứ lúc đầu đã thay đổi, thay đổi tất cả mọi thứ phía sau, không còn ý nghĩa, không đáng giá một đồng.

Nếu như ban đầu hỏi hắn một chút thì tốt biết bao nhiêu, hỏi ngươi có yêu ta hay không, có lẽ hiện tại tất cả cũng sẽ thay đổi.

Ánh nến phiêu tán, đốt cháy tờ giấy, đốt thành tro tàn.

Ngôi sao trên trời quang vô cùng sáng ngời, sáng ngời đến mức mình không đành lòng đau lòng.

Lúc tiểu thư vui vẻ, nàng có thể khóc lớn, nhưng lúc nàng đau lòng mình cũng không thể tức giận nữa. Tất cả thời gian có thể không vui, duy chỉ có hôm nay không thể.

Nàng hái mấy đóa hoa ở cái ao trong viện

Cười vô cùng sáng lạn nói: “Tiểu thư, ngươi xem, thơm quá a.”

Thanh Hoàn ngồi ở bên hồ không nói lời nào.

Trước nàng hay cúi đầu cười rộ lên, cười lên mắt thành cong cong thành hình trăng khuyết, giống như chiếu sáng toàn bộ thế giới. Nhữ văn nói vô số chuyện cười nàng cũng vẫn thờ ơ.

Phía sau không còn âm thanh ríu rít của nàng nữa.

Mái tóc nàng bay bay trong gió như liễu rủ, chợt nàng đứng lên nhìn phương xa, có lẽ một thần kinh chạm đến, trượt chân, cả thân thể rơi vào trong nước.

Huyền Diệp ngồi ở nơi xa vẫn nhìn bóng dáng của nàng, bên này vừa rơi xuống nước, vứt bỏ ly trà, trực tiếp bạt cước khinh công đi tới.

Hắn chưa kịp cứu nàng, nàng đã tự mình bò lên.