Edit: Yunchan

Lý thẩm và Vương thẩm nghe vậy bèn tiến lên dìu Chu Lương Cẩn, vừa cười vừa nói: “Chu cô nương xin mời, tướng công nhà cô đang tìm cô khắp nơi đấy.”

Lý thẩm còn chưa dứt lời, đã nghe giọng gấp gáp của Trịnh Tử Bằng vọng tới: “Nương tử, nương tử nàng đang ở đâu?”

Ngay sau đó đã thấy Trịnh Tử Bằng lăn tới hệt như quả cầu béo bự. Tiếp đó bọn Trần Tín và Tần Nguyên cũng lạnh mặt chạy tới nơi.

Trần Tín xông lên chắn ở trước mặt Văn Đan Khê, trợn mắt với Trịnh Tử Bằng: “Ai cho ngươi tự ý xông vào đây?!”

Trịnh Tử Bằng cười mỉa: “Ta đâu cố ý, ta tới đây là để tìm nương tử.”

Nói rồi ánh mắt lập tức dính chặt lên Chu Lương Cẩn. Những người chung quanh vừa ngó thấy cái dáng ngu ngơ háo sắc của hắn thì cười trộm không ngớt.

Chu Lương Cẩn nhìn thoáng qua tướng tá tròn vo và điệu cười bỉ ổi của hắn, rồi ngó sang Trần Tín và Tần Nguyên, vừa so sánh một chút trong lòng cô ta đã ứ đầy buồn phiền và bất mãn.

Trần Tín nhướng mắt nhìn lướt qua Chu Lương Cẩn bên cạnh, đúng lúc chạm phải ánh mắt căm ghét của cô ta. Trong lòng Trần Tín cũng trỗi lên cơn chán ghét, cô ta đã không thích thì cần gì phải gả cho hắn, cũng chẳng ai ép cô ta được, giờ đã tự dâng mình tới cửa còn giở ra cái vẻ không cam lòng. Đáng hận nhất là cô ta còn tìm Văn Đan Khê gây phiền phức. Đương nhiên sau khi trở về hắn đã nghe kể lại mọi chuyện, lúc đó trong lòng hắn quả thật dễ chịu vô cùng. Dù hắn có ở đây thì nhất quyết cũng không cứu tên Chu Lương Tuấn kia.

Tần Nguyên bước lên nói với Trịnh Tử Bằng: “Trịnh huynh, chuyện huynh nói chúng ta nên thương lượng lại kỹ hơn. Nào, chúng ta tới tiền thính bàn tiếp đi.”

Trịnh Tử Bằng nhìn Chu Lương Cẩn, cười lấy lòng: “Phu nhân, chúng ta đi thôi.”

Chu Lương Cẩn lại khẽ chau mày nói: “Tử Bằng, ta thấy hơi khó chịu, chúng ta về nhà đi.”

Trịnh Tử Bằng có hơi do dự, mọi chuyện còn chưa bàn xong mà. Với lại chẳng phải nàng rất khỏe sao?

Mắt Tần Nguyên chớp lên, cười giả lả nói: “Trịnh huynh, nếu phu nhân đã thấy khó chịu thì huynh nên về nhanh đi.”

Trịnh Tử Bằng ngần ngừ giây lát rồi chắp tay nói: “Cũng được cũng được, hôm khác ta sẽ mời mọi người tới tệ xá đàm đạo, cáo từ.”

Trước khi Chu Lương Cẩn đi còn nhìn chòng chọc Tần Nguyên mấy bận, sau đó mới quay lưng đi theo Trịnh Tử Bằng. Tần Nguyên thì sai người đưa tiễn như không thấy gì.

Trần Tín thấy Trịnh Tử Bằng đi xa mới dịu mặt lại. Hắn nhìn Tần Nguyên nói: “Sau này đừng qua lại với tên này nữa, lần nào tới cũng làm ta tức giận.”

Mấu chốt là lúc nào cũng làm Văn Đan Khê tức giận.

Tần Nguyên cười khổ nói: “Sợ là sau này cũng chỉ có thể như thế.”

Trần Tín bước nhanh vào sân đi tìm Văn Đan Khê.

Lúc này Lý thẩm và Vương thẩm đang nói chuyện với cô: “Cô nương, cô đừng chấp nhặt với cô ta làm gì, từ lâu ta đã nói người của Chu gia đều cùng một giuộc rồi. Nghe nói Chu Lương Cẩn tự quyết định gả cho Trịnh Tử Bằng, nghe xong Chu lão gia tức tới mức nằm liệt giường, Chu Lương Tuấn thì muốn phái người đánh lên núi Hắc Long, cả Chu gia lại rối tung lên một nùi. Ngay cả cô dâu mới cưới cũng bỏ về nhà mẹ đẻ rồi.”

Cô dâu mới cưới tất nhiên là để chỉ nương tử của Chu Lương Tuấn, thật ra đối với chuyện này Văn Đan Khê chẳng có cảm giác gì. Cô còn nghĩ sao Chu gia này cứ mãi âm hồn bất tán thế.

Lý thẩm còn muốn nói thêm điều gì, nhưng liếc qua thấy Trần Tín tới thì vội vàng cười đón tiếp, Vương thẩm rót một chén trà đặt lên bàn, sau đó hai người lặng yên lui ra ngoài.

Trần Tín dạo bộ vài bước trong phòng rồi nói: “Nàng đừng giận, sau này ta sẽ không cho bọn họ tới nữa.”

Văn Đan Khê mỉm cười: “Ta giận gì nào, họ đáng để giận sao?”

Trần Tín phụ họa: “Phải phải.”

Trần Tín nhìn Văn Đan Khê giây lát, dè dặt hỏi: “Nghe nói trong thành Dịch Châu có rất nhiều thương nhân người Hồ tới, ngày mai chúng ta vào thành đi dạo được không?”

Lòng Văn Đan Khê khẽ động, đúng là từ khi tới đây cô chưa từng vào thành.

Trần Tín đứng bên đợi trong thấp thỏm, được rồi, kế này là hắn học hỏi từ bọn hỏa kế trong thương đội của Vệ gia. Bọn hỏa kế nói là phải thường xuyên dắt nữ nhân lên phố dạo chơi, nàng nhìn thứ gì thì phải nhanh chóng bỏ tiền mua, nếu trên phố đụng phải bọn lưu manh háo sắc hay gì đó, thì cứ xông lên tung một đấm, thế gọi là anh hùng cứu mỹ nhân. Chưa đầy mấy lần, nàng nhất định sẽ không phải hắn quyết không lấy chồng. Đám hỏa kế kia còn bảo đại ca hắn chỉ làm chuyện này một lần mà đã rinh được đại tẩu về nhà.

Trần Tín đang nghĩ tới thất thần, bỗng nghe Văn Đan Khê đáp giòn tan: “Hay quá, ta chưa được đi dạo trong thành Dịch Châu lần nào.”

“Hì hì, trong thành rất vui.” Bây giờ Trần Tín hối hận tràn trề rồi, sao hắn không nghĩ ra chuyện này sớm hơn chứ.

“Ta dẫn Băng Nhạn tỷ tỷ theo nữa được không?”

Trần Tín đáp rất sảng khoái: “Dĩ nhiên là được.”

Đêm đó Văn Đan Khê tới tìm Lý Băng Nhạn bàn chuyện vào thành, Lý Băng Nhạn thấy dáng vẻ bừng bừng phấn khởi của cô, tất nhiên không đành lòng khiến cô buồn, nên gật đầu đồng ý ngay.

Văn Đan Khê nhìn vết sẹo mờ trên mặt Lý Băng Nhạn, nói: “Nhận tiện vào thành mua cho tỷ ít thuốc mỡ luôn.”

Lý Băng Nhạn lắc đầu: “Không cần đâu, mấy thứ thuốc Tần Nguyên đưa cũng là loại hiếm, đoán chừng trong thành cũng thế thôi. Thôi thì để lâu nó cũng tự phai mà.”

Sáng hôm sau, hai người vừa mở cửa thì Trần Tín đã đứng chực sẵn ở đó rồi.

Hai đứa trẻ vừa nghe mọi người sắp vào thành, đều lộ ra vẻ mặt ao ước không gì sánh được, Văn Đan Khê bỗng mềm lòng, kể từ lúc tới đây chúng không còn được chơi đùa với lũ trẻ cùng lứa nữa, rất đáng thương. Thế là cô nói với Trần Tín: “Cho hai đứa theo với nhé?”

Trần Tín gật đầu tới tấp: “Được được.”

Nói rồi hắn ngồi xổm xuống, cười cười muốn bế Tuyết Tùng, Tuyết Tùng chần chừ một chút cuối cùng vẫn đưa tay ra cho hắn bế, vì nó đã nhận ra người này có thể quyết định nó và muội muội có được vào thành hay không.

Trần Tín cho là Tuyết Tùng chủ động thân thiết với mình, nụ cười trên mặt lại càng rạng rỡ như nở hoa.

Lý Băng Nhạn và Văn Đan Khê cũng bị hắn lây tới nỗi cười theo.

Đợt này Trần Tín chỉ dẫn theo mười mấy tiểu binh và Hạ hắc tử đi cùng. Nói nào ngay Mặt Thẹo cũng muốn bám đuôi, nhưng lại bị Hồng đại hồ tử và Quách Đại Giang thộp cổ về. Làm hắn lầm bầm bất bình: “Sao Hạ hắc tử đi được còn ta thì không?”

Tần Nguyên vỗ vỗ vai hắn thốt ra lời sâu cay: “Khó lắm đại ca mới nghĩ ra được một cách hay, đệ đừng nhúng chân vào, kẻo lại sát hại phong cảnh.”

Mặt Thẹo liếc mắt phản đối: “Hừ, đệ lại thấy để đệ theo đại ca là tốt nhất, bởi đệ lớn lên khó coi, đứng bên cạnh càng tôn lên vẻ anh tuấn của đại ca.”

Mọi người câm nín, được rồi, coi như tên này cũng tự biết mình biết ta.

Mặt Thẹo thừa cơ ba người sững sỡ, lập tức co chân chạy té khói.

Quách Đại Giang vội rống cổ gọi hắn lại, kết quả hắn càng cắm đầu đuổi theo nhóm Trần Tín.

Tần Nguyên lắc đầu cười đành chịu, dứt khoác mặc kệ hắn, vì chỉ mỗi đại ca là đau đầu thôi.

Hạ hắc tử ngồi trước đánh xe, Trần Tín cưỡi ngựa đi song song bên cạnh, theo sau là mười mấy kỵ binh. Đoàn người rồng rắn hướng tới thành Dịch Châu.

Dọc đường đi, Văn Đan Khê tíu tít đùa giỡn với hai đứa trẻ, Trần Tín lắng tai nghe, cảm thấy dễ chịu khó tả.

Núi Nhạn Minh cách Dịch Châu ước chừng mười mấy dặm đường, đoàn người đi hơn một canh giờ thì đến nơi.

Năm xưa trong thời thái bình, thành Dịch Châu cũng là một thị trấn phồn hoa sầm uất, thương nhân các nơi đổ về tấp nập, cửa hàng nối nhau san sát. Thế nhưng, sau khi trải qua bao đợt bể dâu, thành Dịch Châu hiện tại có vẻ đã vắng đi rất nhiều.

Văn Đan Khê xuống xe ngựa, nghiên cứu thật kỹ chung quanh, trông không giống dạo chơi mà hệt như tới để khảo sát vậy. Hai đứa trẻ thì đều có vẻ mặt hiếu kỳ.

Trần Tín cười sang sảng, vỗ ngực đầy khí phách: “Thích gì thì thúc thúc sẽ mua cho hai đứa.”

Hai đứa trẻ đều rất hiểu chuyện lắc đầu.

Nhưng Văn Đan Khê vẫn mua cho mỗi đứa một xâu hồ lô, một bọc mè đường và hai món đồ chơi nhỏ, để hai đứa vừa ăn vặt vừa đi chơi.

“Ở đó có một hiệu yên chi, cô có muốn vào không?” Trần Tín chỉ vào một cửa hàng hỏi.

“Không cần đâu, chúng ta tới chỗ khác đi dạo đi.”

Trần Tín liên tục chỉ vào mấy cửa hàng nhưng Văn Đan Khê vẫn không vào trong tham quan. Hắn sờ sờ cái hầu bao căng phồng đeo bên hông với vẻ mặt mất mát, tiền chuẩn bị xong hết rồi, sao cô không chịu vào. Chẳng phải đám hỏa kế kia nói nữ  nhân vừa thấy mấy thứ này thì chân đã bất động ngay sao?

Dù sao Lý Băng Nhạn cũng là người từng trải, nên cũng hiểu được phần nào tâm trạng của Trần Tín, thế là cô mỉm cười kéo Văn Đan Khê chỉ vào cửa hàng son phấn Vương Ký, nói: “Muội nè, theo ta vào đó coi thử nhé?”

Văn Đan Khê cười ngượng ngùng, cô cứ đi mãi mà quên mất hỏi ý kiến của Lý Băng Nhạn.

Trần Tín vừa thấy Văn Đan Khê chịu vào hàng, hắn đã sải bước vọt vào đầu tiên, chân vừa thò qua cửa đã lớn tiếng nói với chưởng quỹ: “Chưởng quỹ, lấy hết mấy loại son phấn tốt nhất ra đây!”

Chưởng quỹ vừa nhìn thấy bộ dạng ngang tàng của Trần Tín thì sợ tới nỗi tái mặt, vội nói: “Vị hảo hán đây, tiệm son phấn của tiểu nhân chỉ kiếm được chút tiền còm, còn chưa đủ để nhét kẽ răng, tiểu nhân trên có già dưới có trẻ, ngài đại nhân đại lượng…”

“Câm miệng —“ Chưởng quỷ còn chưa than hết câu, Trần Tín đã rống to một tiếng át giọng, tên này dám coi hắn là kẻ cướp. Đúng là tức chết người mà.

Văn Đan Khê vội vàng bước lên giải thích với chưởng quỹ: “Chưởng quỹ, ngài ấy đưa chúng ta đi chọn bột phấn với yên chi, ông hiểu lầm rồi.”

“Ôi ôi, vị hảo hán này, thật không phải …”

Trần Tín phất phất tay, khịt mũi một tiếng tỏ ý không chấp nhặt với ông ta nữa.

Chuyện này làm Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn hơi buồn cười, hai người không thể làm gì hơn là vào tiệm chọn đồ.

“Hai vị cô nương, các cô cứ chọn tự nhiên, lão đây sẽ tính rẻ cho.”

Trần Tín lại không vui, hắn lôi hầu bao ra đặt đánh cạch lên quầy, dằn giọng nói: “Không cần rẻ, ta có tiền.”

Chưởng quỹ há hốc miệng, đáp liên thanh: “Phải phải, ngài có tiền.”

Văn Đan Khê không nỡ nhìn chưởng quầy với hỏa kế lo sợ hãi hùng, bèn chọn đại một loại son cho yên chuyện. Lý Băng Nhạn cũng chọn một loại. Trần Tín lập tức bước lên trả tiền như sợ người ta cướp mất phần hào phóng của mình. Chưởng quầy cười niềm nở nhận tiền. Mọi người đang muốn đi ra thì bên ngoài cửa lại có thêm mấy người phụ nữ bước vào. Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn đành dịch sang bên chừa cửa cho họ.

Đúng lúc này, một giọng nữ mang theo vẻ kinh ngạc vang lên từ bên trong tiệm: “Ôi chao, chẳng phải là Bạch phu nhân đây sao? Sao phu nhân lại ghé chỗ này?”

Ánh mắt mọi người lập tức bắn xẹt ngang qua hướng Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn, Lý Băng Nhạn nhìn thoáng qua người phụ nữa áo đỏ vừa lên tiếng kia, cơ thể bất giác chao đảo, tay bỗng nắm chặt lấy Văn Đan Khê.

Suy nghĩ của Văn Đan Khê chớp lên thật nhanh, trong tích tắc đã hiểu hơn phân nửa. Cô mỉm cười, ngoảnh sang người phụ nữ vừa lên tiếng kia, nói: “Vị tỷ tỷ đây, hình như tỷ nhận nhầm người rồi, đây là tỷ tỷ của ta chứ không phải Bạch phu nhân nào cả.”

Người phụ nữ áo đỏ không đếm xỉa gì tới Văn Đan Khê, ánh mắt vẫn nhìn chòng chọc vào Lý Băng Nhạn đang cúi gầm đầu, cất lên cái giọng the thé như kiểu không nghe thì quyết không tha: “Không thể nào, ta là bạn cũ của Bạch phu nhân kia mà, sao nhận lầm được chứ. Ôi tỷ tỷ, sao tỷ lại lưu lạc tới tận đây, ai cũng nói tỷ…”

Văn Đan Khê lạnh lùng nhìn người phụ nữ không biết suy nghĩ này, mắt cô đảo lên giây lát đã nảy ra một ý, lập tức nói giọng châm chọc: “Vị tỷ tỷ đây, Bách Hoa lầu của các tỷ có thói quen nhận người bừa bãi sao? Cho dù muốn nhận thì cũng nên nhận tướng công mới đúng.”

“Ha ha.”

“Ớ —- cô ở Bách Hoa lâu thật sao?”

“Trời ơi…”

Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn sang người phụ nữ áo đỏ và bạn bè của cô ta, người phụ nữ lập tức thở hổn hển lớn giọng phân minh: “Ai ở Bách Hoa lầu, phu quân ta là Tiền Thành Tùng, các ngươi câm miệng hết cho ta —-“

Văn Đan Khê nhân cơ hội này kéo Lý Băng Nhạn đi, Trần Tín dắt hai đứa nhỏ nối gót theo sau.

Ra khỏi cửa hàng, vầng dương chói lòa lập tức đổ trút xuống hai người, nhưng tay Lý Băng Nhạn vẫn lạnh cóng. Xảy ra chuyện này nên chẳng ai còn lòng dạ để đi dạo nữa, mọi người buộc lòng phải lên đường về nhà.

Trần Tín cúi đầu nói với Văn Đan Khê: “Phụ nhân kia thật khó ưa, có muốn ta cho người giáo huấn họ một trận không.”

Lý Băng Nhạn lắc đầu: “Không cần, chúng ta về đi.”

Văn Đan Khê cũng ra hiệu bảo Trần Tín đừng làm vậy. Hạ hắc tử đang tán dóc ven đường chẳng biết mô tê gì, không thể làm gì hơn là nghe lệnh dong xe quay về.

Đường về không được vui vẻ như lúc đi, tất cả mọi người đều trầm mặc tới đáng sợ. Trần Tín thì như đang có điều suy nghĩ. Hắn không ngốc, vừa thấy sắc mặt đó của Lý Băng Nhạn hắn đã biết cô có bí mật không muốn cho mọi người biết. Đồng thời hắn cũng không dằn được suy nghĩ miên man, nếu ngày nào đó chuyện tương tự xảy ra với hắn, thì Văn Đan Khê sẽ phản ứng thế nào đây?