Buổi nhạc đệm qua đi, bây giờ là hình ảnh hai anh em nhà họ Doãn cùng ....một cái đuôi mang tên Long Ngạo Thiên đang đi dạo ở quảng trường Rubie. Doãn Y Ngưng như nhớ tới một việc rất quan trọng, cô nhóc thả tay Doãn Mặc chạy vù tới cửa hàng gấu bông lúc trước thì ... Ting~ Nhiệm vụ chính tuyến 6: Sự hảo cảm của Sad. (Phần thưởng: Thưởng cho điểm phân phối 5. Thưởng cho điểm kinh nghiệm 200. Thưởng cho độ bền: +5p) *Nhiệm vụ bắt buột. Tự động chấp nhận.* Doãn Y Ngưng vừa chạy vừa nghe hệ thống thông báo nhiệm vụ, một cái không để ý đã đụng phải một bức tường thịt ... *Bịch!* Tiểu Y Ngưng nhắm mắt lại chờ đợi cơn đau đến với mình nhưng đợi một lúc vẫn không thấy gì cả mới len lén mở mắt ra. Đập vào mắt là một đôi mắt màu xám đầy ý cười, mái tóc màu vàng được buộc phía đuôi tóc....trong đầu Y Ngưng hiện lên hai chữ "Yêu nghiệt."

Thật đúng là có duyên a~ Mèo con... không ngờ lại gặp em ở đây.... "Có sao không?"

Hắn nhẹ nhàng xoa chóp mũi ửng hồng của cô sau đó khẽ thổi vào đó. "Vù vù sẽ không đau ngar~ Cái đau mau bay đi... mau bay đi."

giọng nói ôn nhu khiến cô nhóc dễ dàng buông tất cả phòng bị. Doãn Y Ngưng như bị mê hoặc bởi sự ôn nhu đó nên đã vòng tay qua ôm cổ nam nhân kia. Dúi dúi cái đầu nhỏ vào cổ người đó khẽ phát ra tiếng hừ hừ mềm nhũn. Nam nhân lại bật cười.. thật là bé mèo nhỏ cần vuốt ve a~ "Bé con. Ta gọi là Âu Dương Hàn. Không được quên a~"

nói rồi Âu Dương nam nhân nhét vào lòng tiểu Y Ngưng một bọc đồ được đóng gói một cách tinh xảo. Hắn nhẹ thả cô nhóc xuống đất sau đó ngồi xổm xuống hôn nhẹ vào trán cô, đôi tay ấm áp xoa nhẹ đỉnh đầu cô rồi sờ sờ lỗ tai mèo sau đó đi mất. Doãn Y Ngưng ôm món quà thẩn thờ đến khi Doãn Mặc cùng Long Ngạo Thiên hốt hoảng chạy tới cô mới giật mình tỉnh lại. "Tiểu Ngưng Ngưng có sao không a~?"

Long Ngạo Thiên xoay quanh người cô nhóc như xác nhận điều gì sau đó thở dài nhẹ nhõm. May mà bé con không sao... Chỉ có Doãn Mặc nhìn phía rời đi bóng lưng Âu Dương Hàn như có điều suy nghĩ. Từ đằng xa hắn đã thấy tên đó đang ẵm bảo bối của hắn... hơn nữa nhìn bóng lưng đó hắn cảm thấy rất quen thuộc... rất giống một người.... Là... Sad. Thần Hacker No.1 của công ty hợp tác Sadylan. Và là tên đáng ghét gia nhập vào phòng chat lần đó. Sao hắn lại quên phần mềm LTD là phần mềm Sad thích tham gia nhất chứ. Thật là đáng chết mà... xem ra lại có thêm một con ruồi đáng ghét bu quanh chiếc bánh ngọt ngào. Xem cách cư xử của hắn thì ra vẻ tên kia sẽ đi phương hướng ôn nhu a~ Đùa... tên ma quỷ đó lại theo con đường ôn nhu... không thể tin được... Bất quá nói gì thì nói bọn hắn cũng nên đề phòng. Ting~ Nhiệm vụ chính tuyến 5: Sự hảo cảm của Sad hoàn thành. (Nhận thưởng: Điểm phân phối 5. [Tổng điểm cần phân phối 10.] Điểm kinh nghiệm 200. Độ bền: +5p.) Ách! Này là cái gì cùng cái gì a~ cô nhân nhiệm vụ cùng hoàn thành lúc nào sao cô không biết? Tiểu Y Ngưng cảm thấy hảo hoan mang bất quá nhìn phía đóng gói tinh xảo bịch quà tim cô nhóc đập thình thịch....cô có cảm giác đây là vật cô rất muốn... Gói quà tinh xảo được mở ra, cô nhóc bật cười khanh khách rồi ôm nó vào lòng... là chú Teddy số lượng bản cô hằng mơ ước a~ Tuyệt quá.. Doãn Mặc cùng Long Ngạo Thiên thấy cô nhóc vui vẻ cũng nở nụ cười bất quá cứ nghĩ tới món quà này là của người đàn ông khác tặng, Doãn Mặc cảm thấy bị đả kích một cách nặng nề. Cách đó không xa, trên chiếc xe màu đen, cánh cửa sổ hơi hơi bị kéo xuống một đôi mắt màu xám như đang mỉm cười... xem ra cô nhóc rất thích chú gấu này... nhóc con phải luôn luôn mang theo nó bên mình a~ Có lẽ một thời gian nữa chúng ta mới có thể gặp lại nhau... mèo con~ "Đi thôi."

Âu Dương Hàn lạnh giọng nói cứ như vừa ôn nhu người kia không phải bản thân hắn. Ôn nhu của hắn chỉ có thể để cho vài người... cho gia đình hắn và cho...cô. Thật là lạ... hắn có cảm giác cô nhóc này rất quen thuộc... khuôn mặt rất quen thuộc... tính cách cũng có vài phần nhưng rất nhỏ... Ân~ là ai đâu? Thật đau đầu... bất quá... có lẽ sẽ nhớ ra nhanh thôi... "Là. Thiếu chủ chúng ta nên đi thẳng về nhà hay tới công ty?"

"Công ty."

có một số việc hắn cần phải giải quyết. Giải quyết xong mới có thể đến gặp bé mèo...của hắn... "Là."

Chiếc xe phóng đi như một làn gió chỉ để lại một vệt khói chứng tỏ nó vừa dừng lại nơi đây. UP a~.... không biết viết 1 chap nữa có kịp không nữa ... nếu kịp ta sẽ up luôn... không thì mai up tiếp... *Khanh khách*