Đang lúc không gian đầy màu hường phấn, đột ngột từ bên trên nóc nhà nhảy xuống một hắc y. Cô liếc một cái, là Ám. Hắn không nhìn y, vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, mở miệng:

- Sao rồi?!

- Đường chủ Liệt Hỏa đường cầu kiến! - Ám không nhanh không chậm nói

- Trịnh Lam Dực?! - hắn dừng lại động tác, quay mặt nhìn y

- Vâng! - Ám cúi đầu

- Ai!? - cô ngước lên hỏi

- Một tên hảo phiền! - hắn vươn tay đỡ trán, thở dài nhẹ một cái

- Hừ...ngươi nói ai phiền?! Lão tử ta đây là hoàn hảo!

Hắn vừa dứt lời, một giọng nói đầy ma mị vang lên khắp căn phòng. Ám nhanh chóng lủi đi. Cô và hắn nâng tầm mắt, chỉ thấy một nam nhân khuôn mặt thập phần xinh đẹp, một thân hồng y, mái tóc đỏ rực như một ngọn lửa. Đôi mắt đen láy đầy vẻ hờ hững nhìn hắn tám phần ghét bỏ. Cô nhìn người trước mặt - nội lực không tồi! Nam nhân kia di dời tầm mắt chuyển xuống người cô. Như dự đoán, nam nhân kia triệt để chấn động, vài giây sau liền đứng dậy đạp bàn cái "Rầm" chỉ thẳng ngón tay thon dài của mình vào cô, hét lên:

- Đây là tiểu nữ oa nào!?? Sao lại yêu nghiệt như vậy?! Ngươi cướp của ai? Nơi nào? Ở đó có ai đẹp hơn ta?! Nói, ta đi san bằng phẳng luôn!

Cô lập tức ngẩn người, không nói được lời nào. Hắn lần nữa đỡ trán, thở dài thườn thượt - hắn không quen biết người này!!! Nam nhân kia liên tục gào rống, chủ đề chỉ nói về một - y là đẹp nhất!! Một khắc sau, nam nhân kia vẫn tiếp tục huyên thuyên, hắn sớm đã chả chú ý tới y. Cô âm trầm lạnh lùng nhìn nam nhân đang gào thét trước mặt mình, mày nhíu lại, từ người tỏa ra lượng lớn hàn khí. Không khí nhanh chóng giảm nhiệt độ xuống, các đồ vật cơ hồ có khả năng đóng băng. Hắn thấy cô như thế, vô cùng tức giận lườm người đang la lối kia thành công làm y khóa chặt miệng mình. Cô thấy hồng y nam tử đã im lặng, lườm y một cái, môi nhỏ khẽ mở, một câu nói lạnh lùng vang lên:

- Ngươi còn nói thêm một chữ, bổn tọa sẽ giết ngươi rồi cho cẩu ăn!!

Hồng y nam tử giật mình - nội lực của tiểu oa này sao lại cao như vậy?! Hắn vỗ vỗ đầu nó, nhẹ nhàng nói:

- Phong nhi, đừng tức giận. Hảo mệt!

- Tiểu Mạc Tử, nữ oa này là ai nha~~?! - Nam nhân hồng y hướng hắn nhỏ nhỏ giọng nói

- Thái tử phi tương lai! - hắn lườm hồng y nam tử, nhướng mày một cái - ngươi thử gọi lại lần nữa xem?!

- Ách...mới nhỏ như vậy?! - Hồng y nam tử rụt cổ, gật đầu một cái - Liền không gọi!!

- Bổn tọa lớn tuổi hơn ngươi! - cô lạnh lùng mở miệng, trừng mắt nhìn hắn - ngươi thử mắt qua mày lại với hắn lần nữa xem?!

- Ách... - cả hai vị nam nhân yêu nghiệt đồng thời rùng mình một cái

- Khụ...Trịnh Lam Dực ngươi tới phỏng chừng có việc?! - hắn ho nhẹ một cái, hướng cô gật đầu mấy cái, quay qua hỏi hồng y nam tử

- À..cũng không có gì. Tại Liệt Hỏa đường quá nhàm chán! - Nam tử hồng y tên Trịnh Lam Dực kia lên tiếng, tay chống cằm nhàm chán mà vân vê mặt bàn

- Huyên Loan Tả và Cảnh Trinh San đâu?! - hắn hỏi

- Ai~~ họ đều là đi giải quyết cái gì gì mà công vị gì đó văn kiện gì đấy sổ sách. Không có thời gian mà chơi với ta! - Trịnh Lam Dực bĩu môi một cái

- Thân là đường chủ..ngươi.. - hắn bất đắc dĩ nhìn Trịnh Lam Dực

- Ta mặc kệ! - Trịnh Lam Dực chặn đứng lời hắn

- Tần Úy Diên mà biết, phỏng ngươi sẽ hảo chết?! - Hắn cười lạnh một cái

- Ách...hắn chắc sẽ không.....

- TRỊNH!LAM!DỰC!

Trịnh Lam Dực còn chưa dứt câu, từ trong không khí ở đâu đó vang lên một tiếng băng lãnh đang rít từng chữ một. Ai cũng sẽ nhận ra có tới tám chín phần là tức giận. Cô ngước lên một cái, hắn vươn tay đỡ trán lần n, Trịnh Lam Dực mặt tái xanh, thân thể cứng đờ đờ nhìn người bên cạnh mình. Một nam nhân cao lớn, một thân y phục màu lam, khuôn mặt tuấn mỹ thập phần tức giận, mái tóc màu nâu phỏng chừng vì thế mà dựng đứng cả lên. Trịnh Lam Dực nhanh chóng co giò bỏ chạy, nhưng mà chưa cả kịp nhấc chân lên đã bị nam nhân cao lớn kia túm cổ áo lôi lại. Trịnh Lam Dực hướng hắn cầu xin - Tiểu Mạc Tử, mau cứu ta a~~! Hắn sẽ giết ta...sẽ giết ta đó! Ngươi sẽ không lạnh lùng như vậy đâu mà?! Ta là bằng hữu của ngươi a~~! Mau cứu ta a~~~!.....v.....v..... Cuối cùng là tổng kết lại một câu - Khuôn mặt xinh đẹp của ta sẽ bị hắn làm cho bầm dập đó. Ngươi mau cứu taaaaaaaaaaaaaaaa!! Hắn lơ luôn y, chăm chú hưởng thụ cảm giác ôm cô trong lòng. Cô nhìn nhìn hai người trước mặt, cũng thầm cảm thán thêm một cái - nội lực hảo thâm sâu! Ngước lên nhìn hắn, thấy hắn cũng nhìn mình, cô nghiêng đầu một cái, ánh mắt nhìn về phía Trịnh Lam Dực đang cầu cứu y - không giúp sao?! Hắn lắc lắc đầu - lâu rồi sẽ quen. Đừng quan tâm làm gì hai người họ! Cô gật nhẹ đầu một cái, quay mặt tiếp tục xem phim. Mà ở bên này, Trịnh Lam Dực buồn bực nhìn hắn, sau đó sợ hãi ngước lên nhìn nam nhân đang túm cổ áo y. Mở miệng nói, giọng nghe ngọt lịm nha~

- Tiểu Diên Diên, tha cho ta a~~!

- Trịnh Lam Dực, ngươi muốn chết sao?! - Người được gọi tiểu Diên Diên kia gằn từng chữ

- Nào muốn! Ta còn muốn hảo hảo bồi ngươi nha~~! - Trịnh Lam Dực cười ngọt một cái

- Haizzz.... - Nam nhân kia thả cổ áo Trịnh Lam Dực ra, ngồi xuống cái ghế gần đấy

- Tiểu Diên Diên, tối ta "bồi" ngươi! Đừng giận! - Trịnh Lam Dực vô cùng tà mị nói nhỏ vào tai y

- Đây là ai?!

Câu nói của cô thành công thu hút sự chú ý của nam nhân kia. Cũng giống với Trịnh Lam Dực, nam nhân này cũng chấn động, còn lộ vẻ ngạc nhiên cùng khó tin nữa. Trợn tròn đôi mắt màu hổ phách của mình, tâm động - tiểu oa này thật sự quá đẹp. Nội lực lại có thể cao như vậy?! Hắn giới thiệu:

- Phong nhi, đây là Tần Úy Diên, giáo chủ của Ma Minh Ngục.

- Hắn là gì của Dực?! - cô lên tiếng làm cả ba người đồng loạt ngẩn người! Trịnh Lam Dực nhìn cô - lần đầu tiên trong đời có người gọi y như vậy. Hắn và Tần Úy Diên - Đấy, có người gọi thẳng tên tiểu tử này rồi. Hảo sảng khoái!!

- Phu nhân của Liệt Hỏa đường.

Hắn nhẹ nhàng trả lời. Tần Úy Diên lập tức đỏ bừng mặt, thoạt trông thật khả ái?! Trịnh Lam Dực lại vô cùng mĩ mãn, kiêu ngạo mà hất cằm với Tần Úy Diên - Đó, thấy chưa?! Ai cũng bảo như vậy. Ngươi nên nằm dưới! Đừng có quá cố thành cố quá đấy, phu nhân~~~~!