Nghe được Silvia nói một câu này, Kỉ Nhạc Huyên cũng không khỏi hừ lạnh.

"Kêu la cái gì! Ai nói chia tay thì không thể ở cùng nhau ? Nói nữa, trong đầu chị đang suy nghĩ bậy bạ cái gì đó? Chân tôi thì sao. Khập khiễng cũng đâu có nghĩa gì! Tôi chỉ là bị đau chân thôi."

Nói xong, nàng liền xoa xoa eo nhỏ, tập tễnh đi tới, hơn nữa rất là tự nhiên kéo ghế bên cạnh Giang Diệc Hàm ngồi xuống. Nàng nhìn lướt qua món ngon trên bàn, trên mặt lại hiện ra vài phần khinh thường.

"U, hôm nay mua ở đâu đây? Như thế nào cảm giác thấy kém hơn hôm qua đó nha."

Nhìn Kỉ Nhạc Huyên đầy mặt khiêu khích đối với Giang Diệc Hàm, Silvia đột nhiên cảm thấy, nàng hôm nay đến nhà Giang Diệc Hàm ăn chực là một hành động vạn lần không sáng suốt.Xem bộ dáng hai người này, dường như sẽ tùy thời đại chiến bùng nổ, nghĩ đến điều này, Silvia không khỏi vì chính mình mà đổ mồ hôi lạnh.

Giang Diệc Hàm vẫn bày ra bộ mặt lạnh nhạt, nhưng chỉ cần là người có mắt, đều có thể cảm nhận được. Giang Diệc Hàm lúc này đang cố kiềm chế, dưới lớp vỏ băng lãnh lạnh lùng kia, sợ là núi lửa sắp phun trào.

Kỉ Nhạc Huyên tự nhiên cũng đã nhận ra điểm này, bất quá nàng cũng không thu liễm, ngược lại kéo cằm nhìn về phía Giang Diệc Hàm, tiếp tục ép hỏi.

"Hỏi chị mà, trả lời tôi đi! Yên tâm, tôi không phải oán chị mua đồ ăn tệ đâu, chỉ là tôi muốn tốt cho mình, về sau không đến đây mua nữa."

Giang Diệc Hàm chậm rãi nhìn về phía tiểu quỷ không sợ chết, con mắt đầy hàn ý như mũi dao khiến Kỉ Nhạc Huyên nhìn mà run lên. Kỉ Nhạc Huyên trong lúc nhất thời quên đánh trả, lại nghe Giang Diệc Hàm hờ hững nói.

"Em yên tâm, đồ ăn do đầu bếp này làm về sau em cũng sẽ không cần ăn nữa đâu."

"Vì cái gì?"

Kỉ Nhạc Huyên mờ mịt, lập tức lại đắc ý khẽ cười nói.

"Nga, tôi biết rồi. Chị cũng hiểu được đầu bếp này thật không tốt, muốn ghi vào sổ đen, về sau không ăn nữa, có phải hay không?"

Khuôn mặt Giang Diệc Hàm lúc này như có thêm một tầng hàn băng. Nàng nhìn Kỉ Nhạc Huyên một cái, xoay người qua, thản nhiên nói một câu.

"Đi ra ngoài."

"Sao?"

Kỉ Nhạc Huyên hiển nhiên cũng không dự đoán được Giang Diệc Hàm sẽ đối xử với mình như vậy, nàng không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.

Giang Diệc Hàm vẫn không nhìn về phía nàng mà nhìn về phía Silvia, ý bảo nàng ta dùng bữa, sau đó chính mình cũng dùng đũa gắp đồ ăn.

Kỉ Nhạc Huyên thấy hai người đều động đũa, trong bụng đang đói khát, bắt nàng xem người khác ăn cơm là không có khả năng. Ngoài miệng vẫn là một tia khinh miệt tươi cười, nhưng cũng cầm đũa lên, chuẩn bị khởi động, nhưng chiếc đũa vừa tiếp xúc với món ăn ngon, lại bị một đôi tay ngăn cản. Đôi tay mềm mại kia đoạt lấy chiếc đũa của nàng, nhẹ nhàng ném qua một bên.

Bị đoạt đồ ăn khiến Kỉ Nhạc Huyên cảm thấy thật mất mặt. Nàng rốt cuộc nhịn không nổi nữa, đem cái chén trước mặt ném xuống đất. "Oành" một tiếng, cái chén hóa thành những mảnh nhỏ. Kỉ Nhạc Huyên cảm thấy chưa hết giận, nàng lại đứng lên đi qua phía nữ nhân Giang Diệc Hàm đang ưu nhã ăn cơm, đợi Giang Diệc Hàm nhìn thẳng vào mình, nàng liền duỗi ngón trỏ tinh tế ra, chỉ vào mặt Giang Diệc Hàm giận dữ nói.

"Họ Giang, chị rốt cuộc đang nghĩ cái gì?"

Tuy là vậy nhưng Giang Diệc Hàm không chút nao núng, lại có vẻ rất vui mừng, nhưng so với Kỉ Nhạc Huyên trợn mắt khoa tay thì có cảm giác áp bách hơn nhiều. Chỉ thấy Giang Diệc Hàm khẽ mở miệng, tỏ vẻ buồn bã nói.

"Em không phải ghét bỏ đầu bếp làm không tốt sao? Tôi đây như thế nào không biết xấu hổ cho em ăn mấy thứ này. Em cao quý như vậy đâu thể ăn đồ ăn thấp kém, tôi không đảm đương nổi đâu."

Kỉ Nhạc Huyên thấy trên mặt Giang Diệc Hàm tuy tỏ vẻ quan tâm mình, kì thực là đang châm chọc, hỏa khí trong lòng liền bốc lên tận não.

Silvia nhìn hai người giương cung bạt kiếm như vậy, đồ ăn này nàng quả thật không có phúc để nuốt trôi. Vốn định làm ngơ, nhưng trước mắt xem ra, vẫn là ra tiếng nhắc nhở một chút miễn cho một hồi nữa nhìn thấy cảnh tượng đổ máu. Nghĩ như vậy, Silvia liền thanh thanh cổ họng, hướng về phía Kỉ Nhạc Huyên nhắc nhở.

"Được rồi, Tiểu Kỉ em đừng tức giận nữa. Đầu bếp nấu ăn dở chính là người trước mặt em ~ băng sơn mỹ nhân Giang Diệc Hàm đó."

Vừa dứt lời, Silvia liền như ý nguyện nhìn thấy Kỉ Nhạc Huyên buông lỏng bàn tay đang nắm chặt vai Giang Diệc Hàm ra, thân mình mềm nhũn ngồi xuống ghế. Mà điều khiến nàng cảm thấy bất đắc dĩ hơn chính là Giang Diệc Hàm vẫn như cũ lạnh lùng băng sương. Được rồi, hôm nay cơm ăn không vô mà!

Trong lòng yên lặng thở dài, Silvia nói một câu.

"Tôi đột nhiên nghĩ đến trong nhà còn cơm."

Liền đứng dậy mà đi. Nhưng vừa đi tới cửa, nàng lại dừng bước, tiện đà xoay người, dùng một vẻ mặt thập phần bát quái nhìn về phía Kỉ Nhạc Huyên cùng Giang Diệc Hàm, cười hỏi.

"Các người thật sự chia tay sao?"

"Ừh."

Giang Diệc Hàm gật gật đầu. Kỉ Nhạc Huyên nguyên bản còn đang do dự không biết trả lời như thế nào nhưng thấy Giang Diệc Hàm trả lời rõ ràng như vậy, lửa nóng vừa được dập tắt liền một lần nữa bị đốt lên, mà lửa nóng lần này lại rơi xuống người Silvia. Kỉ Nhạc Huyên tức giận hét lên.

"Tôi nói chia là chia! Chị sao nhiều lời vô nghĩa vậy, muốn đi còn không mau đi!"

Silvia tự thấy mất mặt, bất đắc dĩ nhún vai rồi chạy nhanh đi ra ngoài.

Thấy Silvia đã đi ra khỏi tầm mắt của mình, nghĩ hẳn là cũng nghe không được mình nói chuyện nữa. Kỉ Nhạc Huyên xoay người, đang định mở miệng giải thích với Giang Diệc Hàm thì đã thấy Giang Diệc Hàm đứng lên.

Nhìn Giang Diệc Hàm rời đi, Kỉ Nhạc Huyên nghĩ hẳn là mới vừa rồi chính mình chọc tới nàng. Người ta cực khổ như vậy làm cho ngươi một bàn đại tiệc, ngươi thì hay rồi, châm chọc khiêu khích người ta, còn đả kích kịch liệt, chê bai hết lời nữa, đây là việc tốt của ngươi đó sao?

Nghĩ như vậy, Kỉ Nhạc Huyên liền càng thêm xác định chính mình phải đi xin lỗi Giang Diệc Hàm. Nàng đứng lên, cũng không quản vết thương trên chân, liền hướng về phía Giang Diệc Hàm đi mà đuổi theo. Giang Diệc Hàm trên chân không bị thương, còn đang sinh khí, Kỉ Nhạc Huyên tự nhiên là đuổi theo không kịp.

Nhưng nàng là Kỉ Nhạc Huyên, hàng ngày là một tiểu quỷ quật cường, đuổi không kịp cũng phải đuổi, không chút nào cố kỵ đuổi theo gấp gáp. Bước nhanh chân, nhưng lại không đi được hai bước thì đã trượt ngã. Định chịu đựng đau đớn, đứng dậy, tiếp tục chiến đấu hăng hái, nhưng lại không cẩn thận dẫm lên mảnh sành nhỏ từ chiếc chén vỡ lúc nãy. Kỉ Nhạc Huyên cảm thấy vài ngày nay mình thật sự rất bi đát. Trong lúc nhất thời các loại buồn khổ lại trào dâng, nàng không nhịn được "A" một tiếng, hét to lên.

Nghe được một tiếng kêu thê lương, Giang Diệc Hàm quả nhiên đang ở đại sảnh ngồi cũng không yên. Nàng vốn là tính toán ngồi ở đại sảnh chờ tiểu quỷ ngoan ngoãn lại đây cùng nàng giải thích, đến lúc đó lại trêu đùa nàng ta một phen. Nhưng đột nhiên nghe được phòng ăn truyền đến một tiếng kêu thê lương của Kỉ Nhạc Huyên, nàng liền lập tức đứng lên, bước nhanh về hướng phòng ăn.

Vừa đi vào nhà ăn, Giang Diệc Hàm liền thấy tiểu quỷ kia đang quỳ rạp trên mặt đất, trên nền là máu tươi và mảnh vỡ. Nhìn Kỉ Nhạc Huyên bi thảm như vậy, Giang Diệc Hàm dù trời sinh lạnh nhạt cũng không khỏi thương tiếc. Nàng nhanh chóng cúi xuống đem Kỉ Nhạc Huyên nâng đứng lên. Thập phần khó có cơ hội như lần này, Kỉ Nhạc Huyên chỉ hơi mất tự nhiên một chút rồi lúc sau liền ngoan ngoãn nương vào Giang nữ vương để đứng lên. Đối với hành động này, Giang Diệc Hàm cảm thấy rất vui mừng.

Giang Diệc Hàm vốn là muốn đem Kỉ Nhạc Huyên đỡ đến ghế ngồi ở phòng ăn. Nhưng nhìn thấy trước mắt rất nhiều mảnh nhỏ, nàng đột nhiên có chút lo lắng tiểu quỷ này có thể hay không nhất thời kích động lại làm cái gì đó để tự gây bị thương cho chính mình. Ý tưởng này liền bị bác bỏ, nàng nâng Kỉ Nhạc Huyên đi đến đại sảnh, đợi đến lúc Kỉ Nhạc Huyên ngồi ở sô pha thì Giang Diệc Hàm lại dặn dò.

"Ngoan ngoãn ngồi, tôi đi tìm thuốc."

Sau đó, Giang Diệc Hàm liền xoay người đi tìm hòm thuốc.

Khi nàng cầm băng gạc, thuốc tím trở về, nàng đã thấy Kỉ Nhạc Huyên đang đứng bên cạnh sô pha. Giang Diệc Hàm đột nhiên cũng có chút thất thố.

"Em đứng lên làm cái gì? Tôi không phải nói em ngoan ngoãn ngồi sao?"

Chẳng lẽ là cố ý đối nghịch với mình? Giang Diệc Hàm tuy rằng nghĩ ra ý tưởng này, nhưng vẫn lặng lẽ đem thuốc đặt ở trên bàn, đi qua đỡ Kỉ Nhạc Huyên ngồi xuống. Nhưng Kỉ Nhạc Huyên lại có vẻ thập phần không muốn, nhíu lại mày, nói thẳng.

"Đứng thế này bôi thuốc thì tốt rồi."

Giang Diệc Hàm trong lúc nhất thời liền lạnh mặt, nàng lạnh lùng liếc Kỉ Nhạc Huyên như đang đưa ra tối hậu thư bắt nàng ta ngồi xuống. Mà Kỉ Nhạc Huyên vốn không sợ Giang Diệc Hàm, nhưng vừa nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, nếu lần này trêu chọc nàng nữa, hai người chắc chắn sẽ cắt đứt quan hệ mất. Vừa nghĩ như vậy, Kỉ Nhạc Huyên liền nhanh chóng nói ra suy nghĩ của mình.

"Tôi không ngồi sô pha, nếu không chị lại phải đổi cái mới nữa."

Giang Diệc Hàm hơi có chút kinh ngạc. Nhưng nghĩ đến Kỉ Nhạc Huyên mới vừa rồi toàn bộ thân mình đều đã ngã xuống đất tất nhiên là dính chút dơ bẩn, trong lòng liền vui vẻ. Tiểu quỷ này nguyên lai là sợ phải đền sô pha, không thể tin được tiểu quỷ cư nhiên tiết kiệm như vậy.

Trong lòng sớm âm thầm bật cười, nhưng trên mặt Giang Diệc Hàm lại vẫn là một bộ dạng lạnh nhạt, thanh âm có vài phần ôn hòa hơn.

"Tốt lắm, lần này tôi không bắt em đền, em ngồi trở lại đi. Tôi bôi thuốc cho em ha?"

Kỉ Nhạc Huyên nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, rất phối hợp ngồi xuống.

Sau đó Giang Diệc Hàm thật cẩn thận giúp cục cưng thoa thuốc, băng bó miệng vết thương. Kỉ Nhạc Huyên nhìn Giang Diệc Hàm tuy rằng lúc này vẫn lãnh đạm như thường, nhưng lại cảm thấy nàng ta vô cùng ôn nhu, kìm lòng không được nhẹ nhàng mở miệng.

"Thực xin lỗi."

"Sao?"

Giang Diệc Hàm lúc này đang chuyên chú băng bó miệng vết thương, thình lình nghe tiểu quỷ nói một câu xin lỗi, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.

Kỉ Nhạc Huyên lần này rất khác thường, chân thành nhận lỗi.

"Vừa mới nãy tôi nói như vậy...... Tôi không phải cố ý, cái kia đồ ăn tuy rằng so với đại tiệc kém một chút, nhưng vẫn là rất ổn."

"Ui!"

Kỉ Nhạc Huyên chợt thấy đau xót, nguyên lai là Giang Diệc Hàm đang dùng lực. Kỉ Nhạc Huyên trong lúc nhất thời không phòng bị liền kêu lên, nhưng khi thấy vết thương đã được băng bó cẩn thận xong xuôi, lòng nàng lại mềm xuống.

"Được rồi, đồ ăn ngon là phải ăn. Bề ngoài chỉ là thứ yếu, mấu chốt là hương vị. Giang đại đầu bếp, không biết chị có thể cho tôi nhấm nháp một miếng hay không?"

Giang Diệc Hàm nhìn Kỉ Nhạc Huyên, phẫn nộ trong lòng nãy giờ cũng tiêu tan đi, thản nhiên nói một câu.

"Chờ một chút."

Nói rồi đứng dậy hướng về phía phòng ăn......

PS: Mình mà là chế Hàm mình tiễn chế Huyên thẳng cánh cò bai ròi =))))) Ai đời làm cực khổ cúi cùng bị chê ỏng chê eo, thôi dẹp hết, khỏi ăn, đuổi thẳng =))) Chỉ tọi má Silvia đến ăn ké mà bị tình hình chiến sự làm nuốt không trôi :)))

Hôm nay đáng ra đến lượt post Xuân thiên mà chưa Beta xong nên post bộ nài trước =)))) Mai Xuân Thiên lên sóng nha :"> Mấy nai ít người bà tám cùng, buồn thúi ruột :( À quên, bộ nài 72 chương, chúng ta đã đi được 1/7 quãng đường rồi :">