"Hàn, vị này là. . ." Rất rõ ràng, vị phu nhân 'Bất phàm' này chính là mẹ của tên ác ma đó. Xem ra người mẹ này là muốn tìm vợ cho con trai mình.

"Bạn gái." Người đàn ông không thèm để ý nói.

Mẹ của người đàn ông dùng ánh mắt khôn khéo nhìn về phía Hạ Du Huyên. Hạ Du Huyên âm thầm toát mồ hôi, hoàn toàn quên mất trên mặt vẫn còn bùn đất.

Dịu dàng cười nói "Bác gái, xin chào, cháu tên Hạ Du Huyên, là. . . . . .bạn gái của . . . Hàn." Sau khi giới thiệu xong tên của mình, phát hiện mình căn bản không hề biết tên của người đàn ông này, thật may là vị phu nhân vừa mới gọi tên của người đàn ông đó xong.

Cô gái dịu dàng ngồi đối diện 'cạch' một cái đứng lên, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn vào người đàn ông mê người giống như yêu nghiệt "Làm sao có thể. . ."

Người phu nhân cau mày, rõ ràng cảm thấy không hài lòng với cử chỉ thất lễ như vậy của cô gái dịu dàng, ngược lại, đối với người con gái dính đầy bùn đất trước mặt này lại tràn đầy thiện cảm. Nếu như cô bé kia lau sạch khuôn mặt, thay lại quần áo sạch sẽ, khẳng định còn đẹp hơn gấp bội lần so với cô gái dịu dàng, thậm chí ngay cả lông mày cũng không sánh bằng.

"Xin lỗi, xin lỗi, Lãnh phu nhân, thất lễ." Mẹ của cô gái dịu dàng ngay lập tức đứng dậy, lôi kéo con gái mình nhanh chóng dời đi.

Cô gái dịu dàng vẫn không quên quay đầu lại nhìn người đàn ông làm mình rung động, 'thuận tiện' trừng mắt mấy lần với 'cô gái xấu xí' đứng bên cạnh người đàn ông.

Lãnh phu nhân nhếch môi, một lần nữa ngồi xuống, nhìn con trai mình "Lãnh Liệt Hàn, con không cảm thấy mình nên giải thích một chút sao?"

Lãnh Liệt Hàn liếc mắt nhìn mẹ mình, lôi kéo Hạ Du Huyên quay đầu rời đi, chỉ để lại một câu sâu kín "không phải mẹ biết rồi sao?"

Hạ Du Huyên bị Lãnh Liệt Hàn kéo đau tay, hất tay hắn ra "Này, kéo đủ chưa."

Lãnh Liệt Hàn dừng bước, xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn người con gái trước mắt. "Cô gọi tôi là gì? Nữ giúp việc."

Hạ Du Huyên âm thầm rụt cổ một cái "Cái đó, cái đó, thiếu gia."

Lãnh Liệt Hàn nhíu mày "hử? Nữ giúp việc, mới vừa rồi tôi nghe thấy không phải là như vậy a."

Hạ Du Huyên an ủi mình, không sợ không sợ, hắn không giám bắt mày như thế "Tôi . . . tôi, a! mau nhìn đĩa bay kìa."

Nói xong, liền nhấc chân bỏ chạy. Ánh mắt nghiền ngẫm của Lãnh Liệt Hàn bắn về phía bóng lưng của Hạ Du Huyên "Cô gái thú vị."

Hạ Du Huyên chạy đến một con hẻm nhỏ, vỗ vỗ ngực mình "Phù, ánh mắt của người đàn ông đó thật khủng bố." Theo thói quen đưa tay sờ sờ tai trái của mình, lại phát hiện bông hoa tai đã không thấy đâu nữa. Nhớ lại mọi thứ từ nhà chạy trốn ra đây, vỗ đầu một cái:

"Chết tiệt, nhất định là rơi ở nhà." Vì thế, đứng thẳng kéo kéo tóc, chậm rãi đi trên đường.

Buổi tối

Bên trong biệt thự nhà họ Hạ vô cùng tĩnh mịch, Hạ Du Huyên thận trọng đẩy cửa lớn ra.

Trên đỉnh đầu ngay lập tức bị một bóng người bao trùm, vội vàng ngồi xổm người xuống, hai tay ôm đầu "A a a, mẹ thân yêu, con sai rồi, con sẽ không giám nữa."

Một lúc sau, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười quái dị, ngẩng đầu, phát hiện là quản gia.

Hạ Du Huyên đen mặt lại "Quản gia, lần nào cũng như vậy ông không thấy phiền sao?"

Quản gia bất đắc dĩ cười cười "Tiểu thư, cô đang tìm cái này?"

"Đúng đúng đúng." Hạ Du Huyên cầm lại bông tai, thoáng cái liền chạy ra khỏi biệt thự.

"Quản gia, yêu ông quá, vào từ từ a, tạm biệt." Nói xong, bóng người mất hút như một làn khói.

Quản gia bất đắc dĩ cười cười, trở lại thư phòng lầu hai.

Tạ Mẫn đứng ở phía trước cửa sổ, Quản gia gõ cửa, tiến vào "Phu nhân, tiểu thư lấy lại bông tai rời đi rồi."

"Ừ. Con bé này, đúng lúc nên ra ngoài rèn luyện một chút, phái mấy người vệ sĩ đi theo, có tình hình gì lập tức thông báo."

"Nhân tiện đem thẻ của con bé khoá lại." Tạ Mẫn nói xong, tay phất về phía sau, quản gia hiểu ý.

Gật đầu "Vâng, phu nhân."

Đóng cửa thư phòng lại, quản gia nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh: Nguy hiểm thật, vừa mới vụng trộm đưa cho tiểu thư một ít tiền, may mà phu nhân không phát hiện ra.

Có điều, Tạ Mẫn làm sao có thể không biết.

Chỉ là không nói mà thôi!