Lãnh Liệt Hàn lạnh lùng đi vào cửa liền nhìn thấy cô nhóc kia đang chau mày ngồi trên giường xoa xoa chân mình. Nhìn thoáng qua cơ thể hoàn mỹ một cái. Lửa nóng thật vất vả mới đè được xuống lại nổi lên.

Hạ Du Huyên dường như cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, nhìn về phía cửa.

Người đàn ông chỉ dùng khăn tắm bọc lấy bộ vị quan trọng ở dưới thân, lộ ra cơ ngực cường tráng, không giống những kẻ chuyên khoa trương cơ bắp, mà là hoàn mỹ một cách tự nhiên. Ở phía trên, một vẻ đẹp tuấn mỹ đến yêu nghiệt, một mái tóc màu tím bạc vẫn còn vương giọt nước, dưới đôi lông mày tinh tế là một đôi mắt sắc sảo màu xanh lam đang nhìn mình chằm chằm.

Hạ Du Huyên nhìn Lãnh Liệt Hàn đang đi đến gần mình, lúng túng cười cười "Ha ha, thiếu gia."

Lãnh Liệt Hàn cau mày, nhìn chân nhỏ sưng đỏ của Hạ Du Huyên "Vừa mới té bị thương?"

Hạ Du Huyên gật gật đầu. Lãnh Liệt Hàn ôm lấy thân thể mềm mại ngồi vào trên đùi mình, cánh tay hơi lạnh của Hạ Du Huyên dán chặt vào lồng ngực ấm nóng, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt ửng đỏ.

Dùng sức nhìn chằm chằm gò má của người đàn ông hoàn mỹ.

Nuốt nước miếng một cái, choáng nha, người đàn ông này không có việc gì lớn lên hút hồn như vậy làm chi.

Dường như Lãnh Liệt Hàn rất hài lòng với biểu hiện của người ở trong ngực, nhấc chân nhỏ của cô lên, nhẹ nhàng xoa, tận lực khiến cho cô thả lỏng.

Ngẩng đầu, chóp mũi hai người hướng về nhau, khoảng cách chưa đến 1 cm, hai người đều có thể ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể của đối phương.

Lãnh Liệt Hàn nhìn chằm chằm đôi mắt màu tím hồng, từ từ dời ánh mắt xuống đôi môi anh đào hồng nộn, bốn cánh môi chạm nhau.

Hạ Du Huyên trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt. Lãnh Liệt Hàn một tay vòng qua eo thon của cô, một tay khác nhẹ nhàng đem hai mắt cô khép lại.

Kỹ thuật hôn thuần thục khiến Hạ Du Huyên hô hấp dồn dập. Khi cảm thấy người trong ngực sắp hít thở không thông, mới buông cô ra. Nhìn chằm chằm vào đôi môi sưng đỏ của cô, đôi mắt màu xanh lam nhuộm một mảng nóng rực.

"Anh. . . Anh. . . Đó là nụ hôn đầu của tôi." Hạ Du Huyên che lại cái miệng nhỏ nhắn của mình.

"Vậy thì sao?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, nhìn cô bé sắp nhảy dựng lên ở trước mắt, tâm tình không cho là tốt.

"Anh, anh trả lại cho tôi." Hạ Du Huyên bóp cổ Lãnh Liệt Hàn, thế nhưng đối với Lãnh Liệt Hàn mà nói chỉ giống như đang gãi ngứa.

"Trả lại cho cô? Được a." Lãnh Liệt Hàn trong nháy mắt cười tà ác.

Không đợi Hạ Du Huyên phản ứng kịp, cái miệng nhỏ nhắn lại bị chặn lại. Chiếc lưỡi dài linh hoạt của Lãnh Liệt Hàn chui vào trong miệng nhỏ của Hạ Du Huyên. Hút lấy mật ngọt bên trong.

Chẳng biết thế nào, chờ đến khi Hạ Du Huyên phục hồi lại tinh thần, Lãnh Liệt Hàn đã sớm ôm cô nằm trên giường.

Cơ thể cứng ngắc, một chút cũng không giám động đậy, đôi mắt mở to, ngay cả chớp mắt một cái cũng không giám. Cho đến khi trên đỉnh đầu truyền đến một âm thanh khàn khàn "Ngủ."

Hạ Du Huyên vẫn không chịu nhắm mắt lại, chỉ đến khi cảm thấy trên đầu truyền đến tiếng hít thở rất nhỏ, mới chậm rãi nhắm hai mắt lại, cùng Chu Công đi hẹn hò.