Hạ Du Huyên sửng sốt, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt.

"Nhóc con, cô không ăn sao?" Lãnh Liệt Hàn một tay chống cằm, con mắt màu xanh lười biếng nhìn cô.

Hạ Du Huyên vùi đầu xuống, rất không thục nữ ăn các loại đồ ngọt trên bàn "Ăn, ai nói không ăn."

Ánh mắt cưng chiều của Lãnh Liệt Hàn thuỷ chung nhìn cô bé nhóc con ăn như hổ đói ở trước mắt.

Sau khi ăn xong

Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên vào trong xe thể thao "Nhà cô ở đâu?"

Hạ Du Huyên ngẩn ra, từ khi trốn khỏi nhà cô liền đi đến học viện này và ở luôn trong trường.

"Tôi. . . ở trong trường học."

"Trường học? Thôi bỏ đi." Lãnh Liệt Hàn lạnh lùng khởi động xe.

Xe thể thao dừng lại trước một biệt thự hoa lệ tới cực điểm.

Ở nơi rừng núi tĩnh mịch, một toà biệt thự mang phong cách châu Âu đập vào tầm mắt, tỉ mỉ quan sát ta sẽ thấy nó được gắn kết từ những tấm gỗ nhỏ tinh tế, nóc nhà đỏ thẫm nhọn hoắt, ánh sáng mặt trời chiếu xuống khiến chúng vô cùng nổi bật. Trên thảm cỏ dài xanh biếc xung quanh biệt thự được điểm xuyến lên một vài chiếc bàn tròn màu trắng, làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, cũng khiến mọi người kinh ngạc về sự giàu có và hiển hách của chủ nhà.

Vừa tiến vào phòng khách được thiết kế đặc biệt, người con gái bị Lãnh Liệt Hàn ôm vào trong ngực liền nhìn thấy một vị phu nhân vô cùng sang trọng.

Đó chính là mẹ của Lãnh Liệt Hàn, Ngả Lệ.

Ánh mắt sắc bén của Ngả Lệ nhìn đến, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia hài lòng "Hàn, về rồi sao?"

Lãnh Liệt Hàn gật đầu "Mẹ."

"Vị này là. . . nhìn quen quen a."

Hạ Du Huyên ra hiệu cho Lãnh Liệt Hàn buông mình xuống, thế nhưng anh ta vẫn ôm mình thờ ơ, bất đắc dĩ, nâng lên khuôn mặt tươi cười "Chào bác gái, cháu là Hạ Du Huyên, chúng ta đã gặp mặt nhau rồi."

Ngả Lệ gật đầu "Ừ, Quả nhiên là một mỹ nhân, đẹp hơn nhiều so với mẹ cháu trước đây."

"Mẹ cháu? Bác gái, người biết mẹ cháu?" Hạ Du Huyên kinh ngạc trừng lớn hai mắt.

Lãnh Liệt Hàn nhìn thoáng qua Ngả Lệ, lại nhìn nhìn người con gái trong ngực. Hiện tại e rằng chỉ có cô mới không biết hai nhà bọn họ là có thế giao, cha mẹ hai bên đều là bạn bè thân thiết như anh chị em ruột. Xem ra, cô nhóc này cũng đem mình quên mất không còn một mảnh a.

Ngả Lệ nhếch môi "Đúng vậy a, Huyên Huyên quên mất dì Lệ rồi sao? Còn có Hàn ca ca đang ôm con nữa a."

Hạ Du Huyên dùng sức suy nghĩ, bỗng nhiên hô to một tiếng, thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất "A, dì Lệ, người chính là dì Lệ mà hồi bé còn cưng chiều cháu hơn cả nữ vương nhà cháu?"

Lãnh Liệt Hàn ôm chặt hai tay Hạ Du Huyên "Chớ lộn xộn."

Hạ Du Huyên khéo léo vòng hai tay quanh cổ người đàn ông, đây chính là Hàn ca ca trước đây mình vẫn hay bám sau đít sao? Trời ạ, điều này sao có thể, Hàn ca ca rất ôn nhu cơ mà.

Ngả Lệ nhỏ nhẹ phá vỡ yên lặng "Hàn, con mang Huyên Huyên lên lầu đi, xem ra Huyên Huyên cũng mệt rồi."

Lãnh Liệt Hàn gật đầu, ôm Hạ Du Huyên, không quay đầu lại đi thẳng lên lầu.