Mãi một lúc sau.
Các tiêu sư mới hồi phục thần trí, ai lấy đều dùng ánh mắt kính nể nhìn Lý Hiên.
Thiết Hổ nôn nóng hỏi: “Tiểu tiêu đầu, sơn cốc đó cách chúng ta xa như vậy, anh làm sao biết được ở đó có sinh vật ô nhiễm vậy?”
“Đúng đó đúng đó, năng lực quan sát của tiểu tiêu đầu quá mạnh rồi.”
Các vị tiêu sư bàn luận sôi nổi, đều dùng ánh mắt kính nể nhìn Lý Hiên.
Đối với Tần Nguyệt nhỏ nhăn lanh lợi, cũng chớp chớp đôi mắt to nhìn Lý Hiên, trong đôi mắt thuần chân là sự sùng bái vô cùng.
“Tình hình bên đó có chút nguy hiểm, mọi người ở đây chờ ta một chút, ta qua đó xem thế nào.”
Lý do là vì anh nhìn thấy trên một cái cây to trong cốc, đang có một đứa bé trai ốm yếu đang bò trên đó.
Vừa nhìn thấy đứa bé, một gợi ý vừa hiện ra trước mắt.
[Tên]ư: Lục Trường Sinh
[Tư chất]: Tuyệt phẩm (Con dấu)
[Huyết mạch]: Không có
[Định mệnh]: Một trong những nhân vật chính, Võ Đế tương lai.
[Gợi ý]: Phù hợp tiêu chuẩn đồ đệ.
...
Nhìn thấy dòng gợi ý này, Lý Hiên kích động muốn hét lên hai tiếng.
Hiện giờ bản thân thật quá may mắn rồi, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà có thể tìm thấy một người phù hợp tiêu chuẩn nhận đồ đệ.
Điều này đối với Lý Hiên mà nói, hẳn là một chuyện ngoài ý muốn đáng mừng.
Lý Hiên lập tức không chờ thêm mà xông đến đó, trong rừng thân hình bay nhanh như chớp, lao nhanh về hướng sơn cốc u ám.
Tại sơn cốc u ám.
Một trận chiến đấu sinh tử vẫn đang diễn ra.
Năm người khỏe mạnh mặc đồ đen nắm trong tay thanh đao, điên cuồng múa đao, đứng chiến đấu dưới một gốc cây to với hơn năm mươi sinh vật ô nhiễm.
Những người này mình đầy máu me, vết thương chi chít, chịu những vết thương không hề nhẹ, thậm chí còn có những người đang nằm dưới đất, không còn chút sinh khí nào.
Một người trong đội bị mất cánh tay trái phát điên gào thét, vung thanh đao bằng vàng đứng chặn phía trước, liều chết với sinh vật ô nhiễm, một người ngăn chặn phần lớn sinh vật ô nhiễm.
Nhưng số lượng của chúng quá đông, ở phía xa vẫn còn một con sư tử điên cao năm mét hờ hững đứng nhìn, trong mắt đều là sự tàn nhẫn và sát khí.
Quan sát thật kỹ, trên người con sư tử điên cũng có một vết thương, bên mắt trái đã mù rồi, trên người chẳng chịt đan xen những vết thương.
Con sư tử không để tâm đến những vết thương trên người, mà nó phủ phục chằm chằm vào người đàn ông mất cánh tay kia, nhìn bộ dạng như sẵn sàng có thể xông đến giết người bất cứ lúc nào.
Trên một nhánh cây của cái cây to.
Một đứa bé gầy gò không ngừng ho, khuôn mặt khôi ngô không có chút hồng hào, hiện rõ sự nhợt nhạt dị thường.
Cậu bé được bảo vệ rất tốt, không có bất kỳ tổn thương nào, nhưng cậu đang rất yếu ớt, dường như đang mắc bệnh nặng.
Lúc này cậu bé đang ở trên cái cây to, lo lắng nhìn người đàn ông chỉ còn một cánh tay.
Bởi vì hơi thở của người đàn ông này càng lúc càng yếu, vết thương trên cơ thể càng ngày càng nhiều, chiến đấu một hồi lâu đã khiến cho ông không còn chống đỡ nổi nữa.
Gào!!
Theo tiếng gầm phẫn nộ.
Một sinh vật ô nhiễm tấn công, điên cuồng xông tới với tốc độ rất nhanh, từng con dường như điên dại xông tới để giết người đàn ông bị mất cánh tay.
“Đáng chết.”
Đôi mắt người đàn ông bị mất cánh tay lộ vẻ tuyệt vọng, dùng sức lực cuối cùng vung đao ngăn cản, nhưng ông mất quá nhiều máu, sức lực tiêu hao rất lớn, mắt không còn nhìn rõ nữa rồi.
Vèo!
Ánh sáng cực lạnh vụt qua, như sao băng vụt qua bầu trời.
Người đàn ông bị mất tay cảm thấy như không khí bên phải truyền tới một gợn sóng.
Ngay sau đó, một sinh vật ô nhiễm cấp sau trong lớp báo đứng trước mặt, đột nhiên bất động.
Máu tươi từ trong hốc mắt của nó chảy ra, một mũi tên được luyện từ vàng đen, đâm sâu vào mắt trái, đi sâu vào đầu.
Vèo!
Sinh vật ô nhiễm lớp báo ngã xuống đất, hoàn toàn không một tiếng động.
Những sinh vật ô nhiễm đang tấn công đều sững sờ, cảnh giác nhìn xung quanh, truy tìm sự tấn công từ đâu đến.
Vèo!
Lại là một ánh sáng lạnh trong không trung, theo ánh sáng chói này, sinh vật ô nhiễm cấp sau thứ hai ngã xuống đất, cũng bị đâm vào mắt.
Lần này, mọi người đều thấy rõ hướng mũi tên bay tới, có người ở hướng miệng cốc, cứu giúp họ.
Vèo!!
Con sư tử điên ngửa mặt lên trời gầm, giống như đang truyền mệnh mệnh xuống một cách phẫn nộ.
Hai mươi con sinh vật ô nhiễm cấp sáu, cấp bảy rời bỏ vòng chiến, điên cuồng chuyển hướng tới miệng cốc.
Khi những sinh vật ô nhiễm này rời đi, bỗng chốc người đàn ông một tay và những người khác cảm thấy nhẹ người, không còn nguy hiểm như lúc trước nữa.
Vèo!
Mười chín con sinh vật ô nhiễm còn lại không sợ hãi, mà khiến chúng lâm vào trạng thái điên cuồng, làm chúng như muốn tàn sát con người đến cực độ.
Dựa vào tốc độ của chúng, đủ thấy chúng có đủ tự tin để đến miệng cốc trong thời gian ngắn nhất, đồng thời vây giết tên cung thủ.
Nhưng vào ngay lúc này.
Ngay tại lúc cả bày sinh vật ô nhiễm tấn công.
Hai mũi tên Huyền Kim vội bay tới, vào chỗ sinh vật ô nhiễm không để mắt tới, rồi đâm xuyên qua hai con.
“Hai mũi tên có thể đâm xuyên qua hai con sinh vật ô nhiễm sao?! Cung thủ thật lợi hại!”
Dưới gốc cây to, có người không khỏi lên tiếng, không dám tin vậy mà lai có người nắm được cung thủ đáng sợ như vậy.
“Thật sự là rất lợi hại, nếu như hắn có thể tiêu diệt hết đám sinh vật ô nhiễm nay, vậy chúng ta có thể tiếp tục sống rồi, đến lúc đó, nhất định phải cảm ơn hậu tạ vị ân nhân này.”
“Chúng ta nhất định có thể sống sót, mọi người kiên trì một chút.”
“Được!”
Mấy người bị bao vây tấn công trong mắt ánh lên ngọn lửa hi vọng mà trước đó họ đa gần như tuyệt vọng.
Thật không ngờ được, ở sát bờ vực tuyệt vong vậy mà lại xuất hiện một vị cung thủ mạnh như vậy, đây đúng là đưa than ngày đông.
Tất cả mọi người đều vui mừng chiến đấu, dốc toàn lực ngăn chặn bọn sinh vật ô nhiễm đang truy đuổi xung quanh.
Vỗn dĩ bọn họ cho rằng những sinh vật ô nhiễm này phải mất một thời gian mới có thể tiêu diệt.
Nhưng bây giờ, thời gian chỉ vừa mới qua năm phút.
Mũi tên Huyền Kim lại xuất hiện, ngay lập tức trúng một sinh vật ô nhiễm, khiến nó chết trong tiếng gầm rú thảm thiết.
Những con còn lại vẫn hung hãn không sợ chết như cũ, nhưng động thái công kích của chúng bắt đầu hỗn loạn.
Chúng phải luôn cảnh giác bên rừng núi phía xa, phòng bị sự xuất hiện của những mũi tên.
Điều này đã giúp cho những người đàn ông này càng thêm tự tin, họ liền tranh thủ dốc lực chiến đấu, giam hãm những sinh vật ô nhiễm này.
Vèo vèo vèo!
Mũi tên như sao băng vụt qua bầu trời, như lưỡi hái tử thần đang đi thu sinh mệnh, lấy đi từng sinh mạng của sinh vật ô nhiễm.
Cuối cùng.
Vào lúc chỉ còn năm con, con sư tử điên ở phía xa cuối cùng cũng gầm lên một tiếng, mang theo những con còn sống sót chạy mất, không có sự lựa chọn đành hoảng loạn chạy về phía miệng cốc còn lại.
“Phù! Cuối cùng cũng sống sót!”
Mọi người khắp mình đều là vết thương, khi kẻ địch đã rời đi bọn họ mới cảm thấy tê liệt không còn sức lực mà ngã xuống đất, phì phò thở mạnh.
Cậu bé phía trên cái cây to Lục Trường Sinh, cũng được người đàn ông một tay bế xuống, sau đó cảm kích nhìn về hướng mũi tên bay tới, chờ đợi ân nhân cứu mạng xuất hiện.
“Cha ah, tay trái của cha vẫn đang chảy máu, con giúp người băng bó lại!” Lục Trường Sinh lo lắng nói.