Quyết định xong.

Diệp Phàm tiếp tục đi cùng tiểu sư muội, đi dạo đủ hai tiếng, Diệp Phàm ôm một đống đồ lớn, cuối cùng quay về võ quán.

Cũng vào lúc này.

Nhị sư huynh từ xa đi tới, nói với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, ta đưa cậu đi thu tiền phòng, tiện đưa cậu đi xem xung quanh cho quen.”

“Thu tiền phòng?”

Diệp Phàm ngờ vực, cậu vẫn thật không biết những chuyện này.

“Võ quán chúng ta hai năm nay dần không ổn, sư phụ đã tiêu hết tiền tích cóp, mua vài tiệm, bao thuê.

Kết quả không ngờ, sau khi đại sư huynh đến, võ quán lại hưng thịnh rồi, khiến sư phụ bận rộn không thể làm hết việc, cuối cùng chuyện thu tiền nhà đều do ta phụ trách.” Nhị sư huynh bất lực nói.

“Thì ra là như vậy, vậy được, ta cùng nhị sư huynh đi thu tiền nhà.” Diệp Phàm gật đầu, cũng muốn hiểu thêm về mọi thứ trong võ quán.

“Đi thôi, sổ sách ta đều mang đến rồi.” Nhị sư huynh chỉ vào cái bao mang theo eo.

“Được.”

Hai người cùng rời đi, vừa đi vừa nói đến chuyện những tiệm của gia đình.

“Võ quán của chúng ta tổng cộng có năm nơi, bốn nơi ở trong thành, một nơi ở Ngô Gia trấn ngoài thành.

Chúng ta đi Ngô Gia trấn bên ngoài thành trước, quay về sẽ thu của những tiệm khác trong thành.” Nhị sư huynh giới thiệu tình hình của võ quán.

“Được, đối với đại sư huynh người có hiểu rõ không?” Diệp Phàm không khỏi hỏi.

“Đại sư huynh ah, có phải cậu thấy đại sư huynh rất lãnh đạm, có khoảng cách rất lớn không?” Nhị sư huynh khẽ cười.

“Quả thực có chút.” Diệp Phàm gật đầu.

“Đại sư huynh người rất tốt, cậu đừng thấy anh ấy lãnh đạm, nhưng từ khi anh ấy xuất hiện đã giúp đỡ rất nhiều người, cũng thay đổi hoàn cảnh khốn khó của võ quán rất nhiều,

Rất nhiều người không có tiền đến võ quán, đều là đại sư huynh giới thiệu, có công việc, lại có tiền đồ, hơn nữa đai sư huynh còn giúp đỡ rất nhiều cô nhi.

Tóm lại, chỉ riêng về cô nhi, đại sư huynh đã cứu mạng được hai mươi chín người, cho chúng một nơi để ở, giúp chúng học nghề...”

Nhị sư huynh nói không ngừng, liên tiếp những việc thiện được nhị sư huynh kể ra.

Diệp Phàm nghe xong những chuyện này rất ngạc nhiên, nhưng cậu vẫn cảm thấy sự lạnh lẽo trong tâm của đại sư huynh, là không có chút tình người nào.

Người như vậy, vậy mà đã làm rất nhiều việc tốt, thật sự có gì đó không đúng, thậm chí Diệp Phàm càng thấy nghi ngờ đại sư huynh đang giấu giếm bí mật lớn nào đó.

Mang theo nghi vấn sâu sắc, Diệp Phàm cùng nhị sư huynh đến cửa nam thành, vừa đến đã thấy đại sư huynh đi từ cổng thành vào.

“Đại sư huynh, sao người lại ở đây?” Nhị sư huynh kinh ngạc.

“Vừa nãy có chút việc, hai người đi đâu thế?” Phân thân số 3000 nhíu mày hỏi.

“Bọn em đi Ngô Gia trấn thu tiền thuê, nhân tiện mang theo Diệp Phàm làm quen với gia sản của chúng ta.” Nhị sư huyng giải thích.

“Ngoài thành gần đây không an toàn cho lắm, ta đi cùng mọi người.”

Phân thân số 3000 nghĩ một lát, quyết định ở cạnh Diệp Phàm, đề phòng cậu rời thành xảy ra chuyện, lỡ dở chuyện chủ tử thu nhận đồ đệ.

“Cái này...chúng ta không gây rắc rối với bọn Hoàng Cân đạo, chắc sẽ không có vấn đề gì.” Nhị sư huynh không để tâm.

“Cẩn thận vẫn hơn, đi thôi.”

Phân thân số 3000 càng không yên tâm, trực tiếp tuyên bố quyết định.

“Được rồi.”

Nhị sư huynh có thể gật đầu, cùng Diệp Phàm đi trước, đi về hướng Ngô Gia trấn.

Trong quá trình, Diệp Phàm luôn căng thẳng, không hiểu vì sao đại sư huynh là theo hai người, trong lòng lo lắng đại sư huynh có âm mưu.

Vì lo lắng như vậy, ba người đi bộ khoảng một giờ, cuối cùng cũng tới Ngô Gia trấn, thu tiền thuê ở đây.

Mười mấy phút sau.

“Phù! Cuối cùng cũng thu vàng xong rồi, chúng ta nghỉ ngơi chút đi, dù sao vẫn còn sớm,.” Nhị sư huynh đề nghị.

“Quay về trước đi đã, về sớm, sớm an tâm.”

Phân thân số 3000 dự tính nửa ngày nữa chủ tử tới rồi, đề nghị mau chóng quay về.

“Được rồi.”

Nhị sư huỳnh bất lực, chỉ có thể nghe theo.

Nhưng chính vào lúc này, phân thân số 3000 duỗi mạnh cánh tay trái, tóm Diệp Phàm lại.

Cũng vào lúc này.

Diệp Phàm cảm thấy nguy cơ mãnh liệt, vùng vẫy nói: “Đại sư huynh, người làm gì vậy?”

“Là Hoàng Cân đạo, mau đi theo ta!”

Phân thân số 3000 sắc mặt biến đổi hoàn toàn, Thượng Đế Thị Giác chiếu xuống bọn Hoàng Cân đạo đông đảo cưỡi ngựa, ùn ùn kéo đến, xông về hướng Ngô Gia trấn.

“Đi theo ta!”

Phân thân số 3000 không thể không lo, xách theo hai người mau chóng chạy, rất nhanh xông vào một trạch viện trong Ngô Gia trấn.

Tiếp sau đó đến bên cạnh chiếc cối trong viện, mở viên đá to phía dưới ra, lộ ra một hầm bí mật bên trong.

“Đây là nơi ẩn nấp ta đã tạo ra trước đây, hai người mau nấp bên trong, nhớ kỹ, bất luận có chuyện gì cũng không được ra ngoài,

Nhị sư đệ, đệ nhất định bảo vệ cho tốt tiểu sư đệ, cậu ta rất đặc biệt, rõ chưa?” Phân thân số 3000 trịnh trọng nói.

“Đại sư huynh, người...người không vào hay sao?”

Nhị sư huynh tin lời của phân thân, vội hỏi.

“Hoàng Cân đạo quá nhiều người, chúng thích đến khắp nới vơ vét, đào hầm ba thước, cũng phải có người kéo dài thời gian, mới có thể để chúng không có thời gian cướp bóc.

Chỉ có như vậy, hai người mới có thể an toàn trốn tại đây, mới có thể sống tiếp được.”

Phân thân trịnh trọng nói xong, đưa hai người vào trong hầm, sau đó đậy cái nắp đá nặng lên.

Xong xuôi mọi việc.

Phân thân số 3000 mau chóng vào trong phòng, lấy một cây kiếm từ trong đó ra, còn có cung và tên Huyền Kim, hùng hổ xông ra ngoài viện.

“Diệp Phàm là thiên mệnh chi tử, không thể chết, nhưng cậu có thể mất tích trong trận chiến, lỡ dở chuyện của chủ tử, ta phải tranh thủ thật nhiều thời gian.”

Phân thân số 3000 tự nhủ, trong đầu nghĩ đến rất nhiều hình ảnh trong tiểu thuyết.

Những thiên mệnh chi tử đó hoặc là vào thời khắc nguy hiểm sẽ bùng nổ, hoặc là vào thời khắc nguy hiểm sẽ xuyên qua không gian khác, hoặc là bị trận pháp đặc biệt đưa đến đại lục nào đó.

Tóm lại phải tránh những chuyện này, chỉ có chủ tử thu nhận đồ đệ này, mới có thể hoàn toàn yêu tâm.

“Hoàng Cân đạo cao thủ rất nhiều, dựa vào sức lực của ta, đủ để kéo dài thời gian, chống đỡ tới lúc quan binh tới.”

Phân thân số 3000 nói xong, mau chóng xông tới cửa trấn, lớn tiếng kêu gọi sức lực của người dân tổ chức phòng thủ Hoàng Cân đạo.

Những cư dân của trấn lúc đầu không tin, nhưng anh dựa vào thân phận đại sư huynh của Thiết Quyền Võ Quán mà thề, dân trong trấn cuối cùng cũng tin, cầm lấy vũ khí, bắt đầu bố trí phòng bị căn cứ.

Kết quả không lâu sau, Hoàng Cân đạo đến rồi.

Thấy Hoàng Cân đạo khí thế bừng bừng tiến đến, dân trong trấn bị dọa rồi, cùng lúc cùng vui mừng vì bản thân đã được cảnh báo từ trước lấy vũ khí, chuẩn bị tốt chiến đấu.

“Giết!!”

Phân thân số 3000 hết lên, cường cung cùng lúc treo lên ba mũi tên, lập tức mũi tên như sao băng bay qua chân trời, mang theo mạng của ba tên Hoàng Cân đạo.

Theo mũi tên của phân thân, chiến đấu bắt đầu rồi.

Đôi bên ở cửa Ngô Gia trấn diễn ra trận chiến sinh tử, trong tiếng giết bắt đầu chiến đấu tàn khốc.

Thời gian chầm chậm trôi đi.

Diệp Phàm và nhị sư huynh trốn trong hầm mật, nghe tiếng chém giết bên ngoài, còn có tiếng đao kiếm va chạm, cùng với tiếng ngựa kêu, hai người bọn họ lặng im.

Đặc biệt là Diệp Phàm, lúc này trong lòng cậu chấn động cực lớn.

Vốn dĩ cậy cho rằng đại sư huynh không có ý tốt, đối với cậu có mục đích nào đó, nhưng không ngờ trong thời khắc nguy hiểm, đại sư huynh lại bảo vệ cậu.

Lúc Hoàng Cân đạo đuổi giết tới, lại nhường chỗ ẩn nấp cho họ.

Hành động hào phóng như vậy, khiến Diệp Phàm trong lòng bàng hoàng vô cùng, lần đầu tiên cảm thấy hổ thẹn.

Trước kia, cậu nhiều lần hoài nghi đại sư huynh là người có âm mưu,  nhưng ai có thể ngờ được, lúc có chuyện người bảo vệ họ lại là đại sư huynh.

Hành động như vậy, cách làm như vậy, khiến Diệp Phàm trong lòng không thể bình lặng được, vô số lần muốn xông ra ngoài giúp đỡ đại sư huynh, nhưng đều bị nhị sư huynh cản.

“Diệp Phàm, đại sư huynh nói ta bảo vệ cậu cho tốt, vậy ta có mất mạng cũng phải bảo vệ đệ,

Ta không thể phụ hi vọng của đại sư huynh được, anh ấy vì chúng ta đã hao tâm tổn sức quá nhiều rồi.” Nhị sư huynh nghiêm túc nói.

“Nhưng đại sư huynh sẽ ra sao? Anh ấy hiện giờ đang nguy hiểm.” Diệp Phàm nôn nóng nói.

“Đại sư huynh nhất định có toan tính của anh ấy, nhiệm vụ của ta là bảo vệ tốt cho cậu.”

Nhị sư huynh cũng rất lo lắng, nhưng anh ấy tín phục đại sư huynh từ tâm, vì vậy anh phải nghe theo lời của đại sư huynh, thành thực chấp hành.

“Nhưng mà...”