“Không rõ nữa, quả thực là rất lỳ lạ.” Lý thúc cũng cảm thấy rất khó hiểu, không nghĩ ra lý do vì sao.
Vào lúc này.
Vài vị sư phụ từ trong phòng bước ra, nhìn thấy Thiết Long và Lý thúc đang nói về chiếc cường cung này, họ cũng tụ họp lại bước tới.
“Lý thúc, thúc đã luyện đến tầng thứ bảy rồi, đến thúc cũng không thể kéo nổi cây cung này sao?” Thiết Hổ thắc mắc hỏi.
“Không còn cách nào khác, cung Huyền Kim được luyện từ kim loại đặc biệt, cần sức mạnh rất lớn, sức mạnh của ta không đủ kéo nó, không tin ngươi có thể thử.” Lý thúc đưa chiếc cung cho Thiết Hổ.
“Vậy được, con thử xem sao.”
Thiết Hổ cơ thể cường tráng, ăn khỏe, nổi tiếng trong tiêu cục là có khí lực lớn, so với anh của anh ta là Thiết Long lực khí đều mạnh.
Cứ như vậy đưa cây cung cho Thiết Hổ đang rất khí thế, anh ta đón lấy cây cung Huyền Kim dùng sức kéo, kết quả dùng hết sức lực, cũng không thể kéo được cây cung này.
“Cây cung này thật quá khó kéo, con dù đã luyện đến tầng thứ sau, vậy mà cũng không cách nào kéo được cây cường cung này.”
“Để tôi thử xem.”
Một vị tiêu sư tên Lục Tử bước đến, thử kéo cây cường cung, kết quả dùng hết sức, mặt đỏ bừng bừng, cây cung vẫn y nguyên trạng thái cũ.
Tình cảnh này thu hút các tiêu sư không ngừng tò mò, đều tụ họp lại thử kéo cung.
Một khoảng thời gian đã qua.
Mọi người đã bắt đầu chán nản đưa cây cường cung cho Thiết Long, than phiền một cách mất kiên nhẫn: “Cây cung này quá mạnh, căn bản không thể kéo được.”
“Đúng vậy, người luyện công ít nhất cũng phải ở tầng thứ tám mới có thể kéo được, chúng ta không có cách nào kéo được.”
Vài vị tiêu sư lắc đầu ngán ngẩm, cảm thán cây cường cung này thật sự lợi hại.
“Đại ca, tiểu tiêu đầu kêu anh đi mua cây cung này làm gì thế? Anh ấy và em đều luyện đến tầng thứ sau như nhau, nhất định không thể kéo được cây cung này, vì sao lại mua nó?”
Thân hình vạm vỡ của Thiết Hổ quay đầu lại nhìn Thiết Long, tận đáy mắt là sự nghi hoặc khó hiểu.
“Không biết, anh chỉ nghe theo lời tiểu tiêu đầu mà làm, tiểu tiêu đầu sẽ không tùy tiện ra lệnh, nhất định là có nguyên do.”
Thiết Long lắc lắc đầu, trong lòng anh ta cũng nghi ngờ, nghĩ không ra lý do vì sao.
“Vậy mau đưa cây cung cho tiểu tiêu đầu đi, đừng làm trậm trễ việc của tiểu tiêu đầu.” Lục Tử liền nói, dường như anh đối với Lý Hiên rất tôn trọng.
“Tôi đi ngay đây, mọi người giục bữa tối nhanh một chút nhé, đừng để tiểu tiêu đầu trậm trễ dùng bữa.” Thiết Long căn dặn một câu.
“Vâng đại ca.”
Thiết Hổ và Lục Tử cùng các tiêu sư vội gật đầu, rồi hùng hổ bước xuống dưới lầu.
Thiết Long thì đưa cường cung và tên cho Lý Hiên.
Bên trong phòng.
Lý Hiên đóng cửa xong, mang cung tên đến chiến bàn bên trong phòng, cẩn thận kiểm tra độ sắc của những chiếc tên Huyển Kim.
Những chiếc tên làm bằng vàng đen, rất kiên cố sắc bén, trọng lượng rất nhẹ, chỉ nặng hơn tên bằng gỗ một chút.
Cường cung Huyền kim sử dụng mũi tên Huyền Kim, tuyệt đối có khả năng phát huy sức chiến đấu đáng kinh ngạc.
Nhưng để đảm bảo an toàn, Lý Hiên lấy ra một chiếc bình thuốc độc từ trong túi, trộn chúng với nhau, chế thành một hỗn hợp độc dược, sau đó bôi lên từng cây tên.
Làm như vậy để phòng trừ trường hợp xảy ra ngoài ý muốn, suy cho cùng thì thế giới này vẫn không an toàn, yêu ma quỷ quái, đầu trâu mặt ngựa.
Ai có thể biết được điều gì sẽ xảy ra trong giây tiếp theo, Lý Hiên phải bảo đảm có thể đối mặt với kẻ thù bất cứ lúc nào.
“Sư tôn, đây là gì ạ?”
Tần Nguyệt chớp chớp đôi mắt to tiến lại gần, tò mò nhìn Lý Hiên bôi thuốc độc lên từng mũi tên.
“Đây là thuốc độc, có thể gia tăng độ sát thương cho mũi tên.” Lý Hiên bình tĩnh giải thích.
“Thuốc độc!”
Tần Nguyệt nghe đến đây trong lòng có chút sợ hãi, đối với một người có cuộc sống bình thường như cô, chưa từng tiếp xúc qua thứ này.
“Đừng lo lắng, những mũi tên này tuy có kịch độc, nhưng chúng có tác dụng thực sự là bảo vệ. Có những mũi tên này, anh mới có thể bảo vệ bản thân va đồng đội, trong đó có cả em nữa.”
Lý Hiên nhẹ nhàng nói, dùng quan điểm của bản thân nói với Tần Nguyệt.
“Dạ vâng, con biết rồi ạ.”
Tần Nguyệt mơ hồ gật đầu, nhưng không hoàn toàn hiểu những gì Lý Hiên nói, nhưng cô bé tin lời Lý Hiên.
“Sư tôn, con giúp người làm nhé.” Tần Nguyệt nhẹ nhàng nghiêm túc nói.
“Được, những mũi tên này giao cho em.”
Lý Hiên không hề ngăn cản, ở thế giới đầy rẫy nguy hiểm này, mỗi phần sức lực đều rất quan trọng, có thể cho Tần Nguyệt sớm tiếp xúc với những điều này, cũng có thể giúp cô bé ngày càng trưởng thành.
Vì vậy Lý Hiên lấy ra mười mũi tên đưa cho Tần Nguyệt, dạy cô bé cách bôi thuốc độc, làm cách nào để phân biệt thuốc độc, làm thế nào phòng thân khi bị hạ độc.
Tần Nguyệt nghe đến nỗi hai mắt sáng ngời, cả người như tờ giấy trắng vừa tiếp nhận những kiến thức Lý Hiên dạy, dần dần hình thành thế giới quan của bản thân.
Cứ như vậy.
Thời gian từng chút một trôi đi, rất nhanh đã qua ngày thứ hai.
Sáng sớm, ánh sáng mặt trời thật tươi đẹp, chim hót hoa thơm.
Lý Hiên mang theo cung và tên trên lưng, cây đao dài trên thắt lưng, cùng với toàn đội hùng dũng đến trước thương hội Mẫu Đơn.
Hai bên tại thương hội thảo luận về giá cả, cuối cùng ký kết khế ước áp tải hàng hóa, nhận lời trong sáu ngày đưa hàng đến thành Trấn Bắc.
Chờ đến lúc ký xong khế ước, mọi người áp tải một chiếc xe ngựa có treo cờ trên có chữ tiêu cục Bạch Vân, hướng đi ra khỏi thành.
Bọn họ tổng cộng có mười một người, ngoại trừ Tần Nguyệt ngồi bên ngoài chiếc xe, những người khác trong tay đều cầm một thanh đao dài, đứng xung quanh bốn bên của chiếc xe bảo vệ.
Mọi người đều có khí thế mạnh mẽ, được trang bị vũ khí, trên đường đi rất thuận lợi, không có ai muốn đụng chạm phải một đoàn võ sư những người thường liếm máu trên đao.
Bọn họ hùng hổ đi đến thành Bạch Dương, dọc theo con đường chính tiến về hướng thành Trấn Bắc, trên đường người đi đường càng ngày càng ít, sau khi đi được mười km, đã không còn thấy người qua lại nữa rồi.
Chỉ có thể thấy vùng đất hoang, còn có rừng núi phía xa, chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng và tiếng chim hót vang trời.
Lý Hiên mang theo cung và túi tên trên lưng đi phía trước, hai mắt sắc bén quan sát xung quanh, cùng với đoàn người như chiếc thuyền nhỏ chạy nhanh tiến bước.
Đội ngũ của Lý Hiên ngoài Tần Nguyệt, người có công lực thấp nhất cũng ở tầng thứ năm, con đường này đối với họ không có gì khó khăn.
Đoàn người vừa đi vừa nghỉ, ban ngày xuất hành, ban đêm hạ trại nghỉ.
Đi liên tiếp ba ngày cuối cùng cũng đến phạm vi lãnh địa của chim lông vàng, đến lúc này mọi người đều trở nên rất nghiêm túc.
“Các anh em thắp hương đuổi chim lên đi, khéo léo một chút.” Lý hiên nghiêm túc nói phía trên.
“Vâng! Tiểu tiêu đầu.”
Các vị tiêu sư lấy hương đuổi chim ra thắp, mọi người ai cũng nắm chặt thanh đao oai vệ tiến lên, đi nhanh theo con đường chính.
Tần Nguyệt ngồi trên xe ngựa, đã được sắp xếp trốn trong một chiếc hòm gỗ, cô bé từ bên trong thông qua một chiếc lỗ nhỏ quan sát bên ngoài.
Chiếc hòm này rất bền, là Lý Hiên trước đó đã chuẩn bị, để bảo vệ sự an toàn của Tần Nguyệt.
Chỉ có điều càng đi, mọi người càng thấy có gì đó không đúng.
Theo như những lần áp tải hàng trước đây, đoạn đường này đáng ra đã nghe thấy tiếng của chim lông vàng rồi mới phải.
Nhưng đến giờ mà một tiếng kêu cũng chưa nghe thấy, khiến mọi người ngờ vực khó hiểu.
Dù bản thân vẫn còn nghi ngờ, đoàn người vẫn tiếp tục đi, dần dần đến gần núi của chim lông vàng, thấy khắp núi đồng đều là xác của chim lông vàng.
Trên xác của chúng đều là vết thương do đao kiếm, rõ ràng đã gặp phải kẻ địch giỏi dùng đao pháp, điều này làm cho những người đang có mặt tại đó cũng thấy nhẹ nhõm.
“Quá tốt rồi, chim lông vàng bị tiêu diệt nhiều như vậy, không cần chúng ta phải chiến đấu với chúng nữa, quá may mắn rồi,” Lục Tử vui mừng nói.
“Đúng vậy, qua được cửa ải này chúng ta có thể yên bình đi đến thành Trấn Bắc rồi, tiền thù lao này quá dễ kiếm rồi.” Thiết Hổ vui vẻ nói.
“Quả thực là rất tốt rồi.”
Các vị tiêu sư biểu lộ thần sắc vui mừng, chỉ có Lý Hiên và Lý thúc nhăn nhó, càng không thể có tâm thái an lòng, ngược lại càng nghiêm túc tiếp tục hành trình.
Cho đến khi dần qua khỏi núi Kim Ngọc, Lý Hiên mới văng vẳng nghe thấy tiếng kẽo kẹt.
Lý thúc cũng nghe thấy âm thanh này, ông quan sát trong bụi cỏ, đột nhiên xuất hiện một xác chim lông vàng màu trắng xám ngay trước mắt, ẩn ẩn máu đen từ vết thương chảy ra.