“Trong mỏ quặng vậy mà lại có nhiều thây ma đến vậy, có chút phiền phức.”

Lý Hiên cau mày nghĩ ngợi, trong đầu lại lần nữa ra lệnh, lập tức ba mươi phân thân mang theo ngọc phù phong ấn, vội vàng chạy ra khỏi Bạch Vân thành, chạy nhanh như gió đến mỏ quặng.

Chúng chạy với tốc độ cực nhanh, đến khu vực sương trắng bao phủ xung quanh, sau đó lấy ngọc phù phong ấn ra, bố trí theo các phương trận pháp phong ấn đã định.

Nửa tiếng sau.

Một phong ấn trấn ma khổng lồ xuất hiện, từ bốn phương tám hướng giống như một cái khiên che chắn, bao phủ khu vựa sương trắng trung tâm.

Một chữ màu vàng to lớn xuất hiện giữa không trung, phát ra ánh sáng vàng nhẹ, mà chữ xuất hiện chính là chữ “Trấn”

Nó giống như một bàn tay khổng lồ, trấn áp toàn bộ khu vực sương trắng.

Ba mươi phân thân bỗng biến mất không thấy đâu nữa, hóa thành năng lượng thuần khiết thúc đẩy trận pháp, khiến trận pháp thu nhận được sức mạnh trời đất bắt đầu vận động.

Gào!

Tiếng gào thét phẫn nộ từ trong sương trắng của con quái yêu, tiếp ngay sau đó là mất phương hướng chạy điên cuồng, còn có tiếng thét chói tai.

Không đến mười phút.

Thây ma xiêu vẹo xuất hiện bên cạnh trận pháp, con nào cũng có cái miệng méo mó to, vỗ vào khiên phòng hộ trận pháp.

Nhưng khiên phòng hộ vô cùng kiên cố, khiến cho chúng có vỗ mạnh đến đâu cũng không có tác dụng gì.

Chúng chỉ có thể nhìn chằm chằm ra bên ngoài khiên phòng hộ trong tiếng gào thét méo mó, nhìn chằm chằm tất cả những ai có thể xuất hiện.

Ngoài thành Bạch Vân, núi trúc.

Tần Nguyệt cùng với Hạnh Nhi, với tộc nhanh như con thoi, vây bắt một con chó to sinh vật ô nhiễm, truy sát mất năm phút mới có thể chém chết nó.

“Phù! Xong rồi.”

Tần Nguyệt lấy ra Hỏa Linh Châu, lập tức ánh sáng chói như lửa bao trùm lấy xác con sinh vật ô nhiễm, bắt đầu phát ánh sáng hồng.

Trong ánh sáng hồng này, con chó to sinh vật ô nhiễm cũng nhanh khô quắt lại, dần dần hóa thành xác khô.

Bùm!

Cái xác nứt ra, hóa thành cát bụi.

Tần Nguyệt thấy cảnh này, lông mày lá liễu nhẹ cau lại, rõ ràng là cô vẫn chưa thể thích ứng được.

Cho đến khi ánh sáng Hỏa Linh Châu trở nên mạnh mẽ hơn chút, Tần Nguyệt cuối cùng cũng mỉm cười.

“Hạnh Nhi, cô đang làm gì thế?”

Tần Nguyệt nhìn Hạnh Nhi, phát hiên cô đang cầm một ngọc phù để truyền tin, dường như đang nói chuyện với ai đó.

“Tôi đang nói chuyện với người nhà, nhờ họ chuyển pháp khí phong ấn trong phạm vi lớn đế.” Hạnh Nhi giải thích.

“Pháp khí phong ấn? Cô cần phong ấn thứ gì đó sao?” Tần Nguyệt ngơ ngác.

“Đúng thế, sương trắng ở mỏ quặng so với tưởng tượng của tôi ngày càng nhanh, tôi đi thăm dò một chuyến, phát hiện quái yêu trong đó rất khó đối phó, bất lực, tôi chỉ có thể nhờ cứu viện từ gia tộc, nhờ họ đưa pháp khí phong ấn phạm vi lớn đến, thử phong ấn khu vực sương trắng.” Hạnh Nhi thở dài nói.

“Cái này...cô không phải người tu tiên sao? Đến cô cũng không cách nào xử lý mỏ quặng Bạch Vân?” Tần Nguyệt ngạc nhiên nói.

“Không có cách nào cả, quái yêu trong mỏ quặng rất khó đối phó, sức mạnh của nó không chỉ lớn mạnh, mà nó còn vô cùng khó đối phó, thuộc loại quái yêu điều khiển cơ thể.

Loại quái yêu này rất khó tìm được chúng, cần thời gian dài trong làn sương trắng tìm ra bản thể, điều này mất rất nhiều thời gian, tôi chỉ có thể chọn cách phong ấn chúng lại.” Hạnh Nhi giải thích.

“Thì ra là vậy, vẫn là một quái yêu khó đối phó.” Tần Nguyệt nghiêm túc nói.

“Đúng vậy, dựa vào thuật phong ấn của tôi, tôi đã phong ấn rất nhiều quái yêu, nhưng nếu không thể tìm được bản thể của nó thì đành bất lực, tôi chỉ còn cách phong ấn cả khu sương trắng đó,

Nhưng khu vực sương trắng rất lớn, phong ấn khu vực lớn như vậy cần thuật phong ấn xuất chúng, cho dù là tôi cũng không thể làm được, chỉ có thể dùng pháp khí của gia tộc.”

Hạnh Nhi tiếp tục giảng giải, cảm thấy khu vực sương trắng khó đối phó hơn tưởng tượng.

“Hay là, tôi nhờ sư tôn giúp cô cùng phong ấn nhé, sư tôn có thuật phong ấn khí huyết, rất lợi hại.” Tần Nguyệt nghĩ một lát rồi nói.

“Vô dụng thôi, thuật phong ấn của sư tôn cô thực sự không làm nổi, theo tôi tính toán thì sư tôn cô đã đạt tới cấp đại sư, nhưng anh ta dẫu sao cũng là thầy phong ấn luyện công, muốn phong ấn khu vực sương mù to lớn như vậy, vốn dĩ là không thể,

“Cần tiêu hao một lượng lớn khí huyết sao, vậy thì thà không để sư tôn giúp thì hơn, sư tôn gần đây chịu nhiều vất vả rồi, không thể để người lại hao phí khí huyết được.”

Tần Nguyệt nhẹ nhàng nói, trong long thương xót Lý Hiên.

Hạnh Nhi nghe những lời này, cảm thấy rất bất lực, nhưng cô cũng không thể nói gì.

Chỉ có thể đợi gia tộc gửi pháp khí đến, cô đích thân ra tay phong ấn sương trắng, ở trước mặt Tần Nguyệt phát huy sức mạnh.

Một nơi khác.

Tại phòng khách lớn của quan phủ thành Bạch Vân.

Thành trủ Bạch Sơn sắc mặt nghiêm trọng đứng đó, ánh mắt sắc sảo nhìn các võ sư xung quanh.

Tại phòng khách lớn này tập trung rất nhiều võ sư mạnh, đều là những người có máu mặt ở thành Bạch Vân, thậm chí bao gồm cả cha của Lý Hiên là Lý Bá.

Bọn họ bị thành trủ triệu tập lại, là vì thương lượng xem làm sao để xử lý quái yêu ở mỏ quặng.

“Nói gì đi chứ, mọi người đều là người có tiếng ở thành, ta nghĩ mọi người đều không muốn vất bỏ đi sản nghiệp của mình, chọn cách rời đi chứ.” Bạch Sơn thành chủ nhìn lướt qua tất cả rồi nói.

“Thành chủ đại nhân, không phải thành quận bên đó nói sẽ phải cao thủ đến sao? Sao lại chưa đến?” Gia chủ Lưu gia không khỏi lên tiếng.

“Bị kéo dài rồi, quận thành bên đó gặp phải một chuyện rắc rối hơn, phải hai mươi ngày nữa mới có thể qua kịp.” Thành chủ trả lời một câu.

“Hai mươi ngày sao? Qua hai mươi ngày nữa thành Bạch Vân không còn nữa rồi.” Gia chủ Châu gia sắc mặt thật khó coi.

“Đúng vậy, sương trắng đã tăng tốc độ hơn rồi, vốn không đến hai mươi ngày nữa.”

“Vậy phải làm sao? Lẽ nào thực sự phải từ bỏ sản nghiệp, chuyển nhà đi?”

“Cái này...”

Mọi người nhìn nhau, không nghĩ ra cách nào giải quyết tốt nhất.

“Chi bằng chúng ta phái cao thủ vào trong sương trắng thăm dò, nếu có thể giết quái yêu, nói không chừng vấn đề được giải quyết rồi.” Có một tên đầu to mới nổi lên tiếng.

“Ngươi có ngốc không vậy? Đến người cấp bảy đi vào còn xong đời, ngươi còn muốn phái cao thủ như thế nào nữa? Tông sư sao? Ngươi có mời được không?” Gia chủ Lưu gia khinh thường nói.

“Ta..”

Tên đầu to mới nổi bị chặn họng, rất tức giận, nhìn thấy Lưu gia hắn lại lầm bẩm.

“Vậy ngươi nói xem phải làm sao? Ngoài cách này ra, các người có thể nghĩ ra cách khác không?”

“Cái này...”

Mọi người im lặng, bởi vì bọn họ cũng không nghĩ ra cách khác, bọn họ chỉ có thể nhìn nhau, lựa chọn im lặng.

Cả phòng khách lớn vào lục này trầm hẳn xuống, mọi người ai cũng không nói gì, chỉ có thể im lặng đứng đó.

Rõ ràng, mọi người đều không nghĩ ra cách giải quyết, cho dù là thành chủ cũng không có cách nào.

Cũng vào lúc này.

Khi mọi người đang im lặng.

Tiếng bước chân vội vàng chạy từ ngoài vào, ngay sau đó Triệu thống lĩnh xông vào.

“Chuyện vui lớn, chuyện vui lớn, khu vực sương trắng bị khống chế rồi, bị cao nhân giấu mặt khống chế rồi.” Triệu thống lĩnh hét to nói.

“Ngươi nói sao? Khu vực sương trắng bị khống chế rồi sao?” Thành chủ Bạch Sơn tóm lấy Triệu thống lĩnh, không dám tin nhìn anh ta.

“Đúng vậy thành chủ đại nhân, khu sương trắng bị khống chế rồi, không biết là vị cao nhân nào ra tay, phong ấn khu sương trắng,

Người chưa thấy cảnh đó, một chữ “Trấn” khổng lồ bay trong không trung, phát tán ra sức mạnh đáng sợ,

Chỉ là một chữ, đã trấn áp toàn bộ khu đó, cảnh đó quá hùng tráng rồi.” Triệu thống lĩnh vui sướng hùng hồn.