“Ồ?”
Lý Hiên nghe những lời này, ánh mắt sáng rực nhìn con sói vương, Thị Giác Thượng Đế lập tức nhìn thấu qua cái xác của sói vương, thăm dò bên trong.
Sau khi thăm dò cẩn thận, Lý Hiên cuối cùng cũng tìm thấy một mục tiêu, đó là một hạt nhỏ màu đỏ, nhỏ nhắn, nhìn như trân châu.
Khiến Lý Hiên ngạc nhiên hơn là, anh nhiều lần thăm dò qua khu vực của hạt, nhưng vẫn bỏ xót chúng.
Quả nhiên nếu như không phải Tần Nguyệt nói, Lý Hiên tin rằng chắc chắn bản thân đã bỏ qua hạt.
“Đây là khả năng thiên phú sao? Vật không thuộc về mình, thật khó có thể tìm thấy.”
Lý Hiên nghĩ đến lúc ở núi Huyền Kim, từ sơn động tìm được hai quả đỏ.
Hai quả đỏ này ẩn nấp không phải kỹ càng, nhưng thời gian lâu như vậy cũng không có ai tìm thấy, ngược lại Tần Nguyệt lại dễ dàng có thể nhìn thấy.
Loại thiên mệnh khó hiểu và bí ẩn này khiến Lý Hiên cũng bất giác mà cảm thán số mệnh bất phầm.
Cũng may Tần Nguyệt là đệ tử của mình, sức mạnh của cô bé gia tăng, bản thân cũng có thể có phần thưởng, đối với anh mà nói thì là chuyện tốt.
Nghĩ xong mọi chuyện, Lý Hiên cười đến trước sói vương, bắt đầu mổ xẻ xác của sói vương.
Bên khác.
Trên cây hòe xanh rì rậm rạp.
Hạnh Nhi ngồi trên cành cây, lắc lư đôi chân lặng lẽ quan sát, ngón tay nhẹ nhàng chơi với một con bướm màu trắng.
“Vẫn là khiến người ta phải nể phục cung thuật, khả năng đã vượt xa có thể giết sói vương, là ta đã xem thường người rồi.”
Hạnh Nhi lặng lẽ nói, đôi mắt xinh đẹp chú ý Lý Hiên, dần dần có chút hứng thú với Lý Hiên.
Có điều Hạnh Nhi lại cảm thấy sững sờ ngay giây sau, toàn thân tê liệt mất hai giây.
“Theo như phạm vi quan sát của Lý Hiên, ta e rằng sớm đã bi hắn phát hiện, đáng ghét, là một người tu tiên mà lại bị phàm nhân phát hiện, thật là quá mất mặt rồi.”
Gương mặt Hạnh Nhi hiện lên vẻ bối rối, hận không thể tìm được cái lỗ nào chui xuống.
Không cách nào khác, là một người tu tiên cô luôn cho rằng bản thân rất cao quý, luôn cảm thấy bản thân sẽ không bị phát hiện, vì vậy cứ phóng khoáng tự tại mà đi theo.
Kết quả giờ thì hay rồi, vậy mà sớm đã bị người ta phát hiện ra rồi, khiến Hạnh Nhi buồn rầu đập đầu vào tường.
Hạnh Nhi tức giận vẫy tay, toàn thân được bao phủ bởi một sức mạnh kỳ lạ, biến mất ngay trên cành cây.
Xử lý xong, Hạnh Nhi mới có thể buồn bã tiếp tục quan sát Lý Hiên, cái miệng nhỏ lẩm bẩm.
“Thông minh, tâm tính, thủ đoạn chiến đấu, còn có dung mạo, mọi phương diện của Lý Hiên đều rất tốt, cũng rất thích hợp tu tiên.
Chỉ không biết anh ta có linh căn hay không, nếu như có linh căn, sau này không chừng có thể là người trời.”
Hạnh Nhi nghĩ sẽ tìm cơ hội để thăm dò linh căn của Lý Hiên, xem xem anh có tư chất tu tiên hay không.
Có điều chuyện không vội được, cô chờ Lý Hiên trở thành tông sư, mới thử thăm dò linh căn.
Bởi vì sau khi trở thành tông sư, sẽ có điểm tốt nhất định.
Cô chờ đến khi Lý Hiên đạt đến trình độ tông sư, rồi mới thăm dò linh căn.
Nghĩ đến đây, Hạnh Nhi tiếp tục thong thả nhìn Lý Hiên, chỉ là nghĩ đến việc bản thân sớm đã bị phát hiện, cô chỉ muốn đâm đầu vào tường.
Tại một nơi khác.
Lý Hiên mổ xẻ xác sói vương xong, lấy ra hạt nhỏ màu đỏ ngắm nghía.
Thứ này mềm mềm lại có tính đàn hồi, giống như kẹo mềm.
Quan trọng là hạt châu phát ra nhiệt độ ấm nóng và sáng, Lý Hiên cầm trong tay có thể cảm nhận được rõ rệt, trong hạt châu bam hàm sức mạnh hệ lửa, rõ ràng rất thích hợp với Tần Nguyệt.
Lý Hiên cẩn thận kiểm tra hạt châu, không phát hiện ra tác dụng gì, nghĩ đến hạt châu thuộc về Tần Nguyệt, Lý Hiên gọi Tần Nguyệt qua xem xem.
“Lẽ nào là loại bảo vật thu thập, cần phải tập hợp được số lượng nhất định mới có tác dụng?”
Lý Hiên thì thầm, không rõ đặc tính của hạt châu, dứt khoát trực tiếp đưa cho Tần Nguyệt, “Đây, cho em.”
“Dạ? Cho em?” Tần Nguyệt ngơ ngác hỏi, đôi mắt to chớp chớp nhìn Lý Hiên.
“Đúng, hạt châu này cho em.”
“Nhưng mà hạt châu rõ ràng là sư tôn đánh thắng, con không thể lấy.” Tần Nguyệt nhanh chóng lắc đầu.
Rõ ràng là sư tôn khổ sở giết sói đen, có được hạt châu, bản thân làm có thể lấy đồ của sư tôn được? Nếu bản thân mình lấy, thì là quá đáng quá rồi.
Vì vậy Tần Nguyệt liền từ chối, bướng bỉnh lắc đầu.
“Vậy trước tiên của để em bảo quản đi, đợi sau khi về đến Bạch Vân thành rồi nói.”
Lý Hiên đặt hạt châu vào trong tay của Tần Nguyệt, cùng cô nhảy lên ngựa, gọi mọi người tiếp tục lên đường.
Rất nhanh.
Đội ngũ lại tiếp tục đi về hướng thành Bạch Vân, chạy nhanh như tên bắn dướng ánh nắng ấm áp của mặt trời.
Thời gian phi ngựa, chầm chậm trôi qua, chớp mắt đã mấy ngày qua đi.
Mọi người đã đi qua quãng đường đầy gian khổ, qua những ngày vất vả.
Cuối cùng cũng về đến thành Bạch Vân, về đến tiêu cục Bạch Vân.
“Con trai ah cuối cùng con cũng quay về rồi.”
Thấy Lý Hiên trở về, cha mẹ kiếp này của Lý Hiên là Lý Bá và Liễu Mi, lập tức kéo anh vào trong phòng, ân cần hỏi han, rất lo lắng xem Lý Hiên có bị thương ở đâu không.
Xác nhận Lý Hiên không vấn đề gì, Lý Bá và Liễu Mi mới yên tâm, sau đó nhìn sang Tần Nguyệt đang bám lấy Lý Hiên.
Đối với việc Lý Hiên mang theo một cô bé về, Lý Bá và Liễu Mi đều rất ngạc nhiên, đặc biệt là Liễu Mi lập tức nắm tay của Tần Nguyệt, quan tâm hỏi han.
Mẹ của Lý Hiên Liễu Mi là một người phụ nữ hiền lành đức hạnh, đối đãi với người hay xử lý công việc đều rất hài hòa thiện lương.
Người tốt như vậy đương nhiên sẽ nhiệt tình với Tần Nguyệt, khiến Tần Nguyệt dần dần không còn nhút nhát nữa.
Đêm xuống.
Lý Hiên mang theo Tần Nguyệt, cũng với cha mẹ ăn một bữa cơm tối, thấy họ cười đùa vui vẻ, Lý Hiên cũng bất giác cảm thấy ấm áp.
Kiếp này có cha mẹ đối tốt với bản thân như vậy, Lý Hiên cảm thấy rất hạnh phúc, những cô nhi đó tuy không bận tâm, nhưng cuộc sống không nơi nương tựa, lại không còn tốt đẹp nữa.
Lý Hiên rất vui với cuộc sống hiện tại, vì vậy cần sức mạnh lớn hơn, bảo vệ gia đình này, có thể khiến người trong nhà có thể an nhiên mà sống.
Đêm, trăng sáng trên cao.
Lý Hiên ngồi trên chiếc giường nhỏ vận khí, đột nhiên có tiếng máy phát ra.
[Ding! Đệ tử của ngươi Lục Trường Sinh đã đạt đến tầng thứ ba, phần thưởng: Bậc thầy phong ấn khí huyết.]
Theo âm thanh này, trong đầu Lý Hiên lập tức thêm vào một lượng lớn kiến thức về thuật phong ấn, kiến thức này đều liên quan đến phương diện khí huyết của thuật phong ấn.
Bởi vì kiến thức thuật phong ấn đến rất nhiều, não của Lý Hiên nhất thời có chút trùng xuống, qua năm phút sau mới có thể hồi phục trở lại.
“Phong ấn khí huyết, đồ tốt, thật là thứ tốt, không ngờ thế gian này vẫn còn nhiều thuật phong ấn đến vậy.”
Đôi mắt đen Lý Hiên bừng sáng, nhanh bước đến bàn sách, lấy bút ra viết lên tờ giấy trắng liệt kê tài liệu, sau đó cười nói.
“Bản liệt kê tài liệu này như vậy đủ rồi, ta lại có chút mong chờ.”