Phượng Như Ảnh ngồi xuống, tình cảm dịu dàng trên khuôn mặt anh đã sớm chuyển thành vẻ lãnh khốc, liếc nhìn những người khác đang ngồi trên sô pha, chậm rãi nói.

“Tôi tin mọi người đã biết mục đích đến đây của tôi, đối phương đã ra tay. Không biết mọi người có tính toán gì không?” Phượng Như Ảnh vừa nói vừa lướt mắt nhìn mọi người, thấy dáng vẻ của bọn họ dường như đã suy tính xong, trái tim lơ lửng của anh có phần nhẹ nhõm.

“Đúng vậy, chúng ta cũng đã nhận được tin tức.” Minh Quân gật đầu, trong một tháng này bọn họ cũng vẫn phải chú ý đến động tĩnh của đối phương, cuối cùng ngày hôm qua họ cũng lấy được tin tức chính xác, tên kia đã xuất phát. Đoán chừng lúc này đã đến thành phố B rồi.

“Vậy mọi người dự định bắt ba ba trong rọ hay là chủ động ra trận?” Mắt Phượng Như Ảnh nhíu lại nhìn về phía Minh Quân.

“Tiểu Phong, con cảm thấy chúng ta nên làm thế nào?” Minh Quân rất sắc sảo ném vấn đề lại cho Mộc Vân Phong, xem như đây là một thử thách nho nhỏ dành cho cô.

Bởi vì làm một thủ lĩnh, khả năng quyết định sách lược rất quan trọng. Nếu ra sách lược đúng đắn, vậy thì thành công rất lớn, nhưng khi quyết định sai lầm rồi thì có thể dẫn đến chuyện mất mạng. Không chỉ có thể khiến cho thuộc hạ của mình mất mạng, còn có thể lật đổ cả một tổ chức.

“Con cảm thấy vẫn là chủ động ra trận sẽ có lợi hơn cho chúng ta.” Mộc Vân Phong trầm ngâm một lúc rồi ngẩng đầu nói, trong mắt tràn đầy tự tin, làm cho Phượng Như Ảnh nhìn cô đầy tán thưởng. Điều Mộc Vân Phong nói cũng chính là điều anh đang nghĩ, vì vậy nhìn Mộc Vân Phong cười nói: “Em nói thử xem?”

“Mọi người nghĩ xem, bắt ba ba trong rọ, nhiều nhất cũng chỉ có thể giải quyết được tên sát thủ kia thôi, Ám Dạ lại không bị chút xíu tổn thất nào, nhiều lắm là chỉ tốn chút tiền bạc thôi. Mà chút xíu tổn thất tiền bạc đó, hoàn toàn không lay chuyển được Ám Dạ chút nào, càng không thể đả kích được Ám chủ đương nhiệm.”

Giọng Mộc Vân Phong vang lên trong phòng khách một cách trong trẻo, thần thái đĩnh đạc giống như tướng soái đã chỉ huy lâu năm, khiến cho Phượng Như Ảnh càng mở rộng tầm mắt.

“Tiếp tục đi.” Minh Quân thấy Mộc Vân Phong phân tích được một nửa rồi dừng lại nhìn mọi người, ông ra hiệu bảo cô nói tiếp.

“Mà chủ động ra trận thì khác. Thứ nhất chúng ta có thể đánh cho đối phương trở tay không kịp, thứ hai cũng có thể khiến tên sát thủ kia phí công vô ích. Chỉ cần đoạt lại Ám Dạ rồi, chúng ta có thể thông báo ra bên ngoài, hành vi việc làm của Ám chủ trước đây không liên quan đến chúng ta. Điều quan trọng nhất là một khi chúng ta đã nắm giữ Ám Dạ trong tay, cho dù tên sát thủ có muốn tuân theo quy tắc trong giới mà kiên trì ám sát thì cũng phải cân nhắc suy nghĩ lại, thậm chí chúng ta cũng có thể ra tay ám sát ngược lại đối phương.” Mộc Vân Phong nói ra suy nghĩ của mình với Minh Quân và mọi người.

Vừa dứt lời thì thấy mấy đôi mắt đều tập trung về mình, tràn đầy vẻ tán thưởng. Ngay sau đó Minh Quân vỗ tay đầu tiên, thậm chí Phượng Như Ảnh cũng không thèm để ý đến mấy cặp mắt kia, lập tức kéo mặt Mộc Vân Phong qua, cúi đầu hôn xuống.

Đó là sự khuyến khích anh dành cho Mộc Vân Phong.

“Anh?” Bị Phượng Như Ảnh hôn trước mặt mọi người, Mộc Vân Phong đỏ bừng cả mặt, cúi đầu không dám nhìn mọi người.

“Ha ha ha.” Một trận cười sang sảng vang lên, Minh Quân rất vui vẻ khi thấy Mộc Vân Phong và Phượng Như Ảnh tình cảm thắm thiết như vậy.

“Vậy quyết định như vậy đi, việc này không nên chậm trễ, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, lập tức sắp xếp, một giờ sau sẽ lên đường.” Sau đó Minh Quân thu hồi tiếng cười, lập tức ra mệnh lệnh.

Một giờ sau, ở thành phố B có một đám máy bay tư nhân cất cánh, bay đến trụ sở của Ám Dạ ở thành phố G. Trên máy bay ngoại trừ Mộc Vân Phong, Phượng Như Ảnh và mấy thành viên quan trọng, còn có mấy chị em của Hồng nhan các và mấy người trụ cột của Ảnh môn.