"Chị, chị đi đâu mà bây giờ mới về ?"

Cô vừa mở cửa phòng liền bắt gặp Hàn Tinh đã ở sẵn trong phòng chờ cô. Sắc mặt cô đột nhiên âm trầm, sao cô ta có thể vào phòng cô được, có hay không mục đích muốn tìm bí mật của cô ?

"Cô không biết phép lịch sự tối thiểu à ?"

Khuôn mặt cô thản nhiên, hờ hững, bất quá ánh mắt lại không điềm nhiên như vậy, phát ra hàn quang lạnh băng.

Hàn Tinh khẽ nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh cũng đột nhiên túa ra, khuôn mặt xinh đẹp gượng gạo nặng ra một nụ cười khó coi.

"Em . . . em xin lỗi"

Cô chẳng tiếp tục quan tâm đến Hàn Tinh, trực tiếp bước vào phòng tắm để thay đồ.

Lúc cô vừa bước ngang qua người Hàn Tinh, cô ta liền hung hăng cắn răng, khuôn mặt điềm đạm, đáng yêu lập tức được thay thế bằng khuôn mặt đỏ bừng tức giận, nhăn nhúm lại, ánh mắt nồng đậm ngoan lệ.

Đừng tưởng rằng cô không nhìn cô ta tức là không nhìn thấy cô ta ở sau lưng cô lộ ra bộ mặt thật của mình, xin thưa rằng, cô có cảm nhận rất chính xác, rất nhạy, cô hoàn toàn phát giác được lửa giận cùng ánh mắt ngoan lệ phía sau lưng mình.

"Cô . . . không khỏe sao ?"

Cô đột nhiên quay người lại khiến Hàn Tinh giận thót người, khuôn mặt nhanh chóng biến hóa, trở lại phong thái điềm đạm ban đầu, ánh mắt hoang mang đảo liên hồi.

"Nào có a!"

Cô bước nhẹ đến, vì cô cao hơn Hàn Tinh hẳn một cái đầu nên muốn đối mặt với cô ta cô phải cuối người xuống, cô kéo gần khoảng cách của hai người, đến khi còn khoảng mười centimet nữa thì cô dừng lại. Khuôn mặt xinh đẹp nhiễm một tầng sương lạnh, khóe môi khẽ câu lên, trầm giọng nói.

"Thế tại sao mắt cô lại có tơ máu ?"

Sắc mặt Hàn Tinh trắng bệch, hoảng sợ trừng to mắt nhìn cô. Làm sao chị ta có thể biết được chứ, chẳng lẽ chị ta có con mắt ở sau lưng.

"Thế nào ?" cô lần nữa trầm giọng mị hoặc trấn áp khiến Hàn Tinh lại càng khiếp sợ.

Cô ta không chịu nổi áp lực quá lớn này, liền tránh khỏi cô, khuôn mặt trắng dã.

"Em . . . em có chuyện, em đi trước"

Nhìn thái độ hoảng loạn bỏ chạy của Hàn Tinh khiến cô bật cười, thế nhưng nụ cười của cô tuyệt nhiên không chạm đến mắt.

Cô hừ lạnh, kiểm tra quanh phòng. Qủa nhiên có dấu hiệu bị lục lội.

Thứ cô nghĩ đến đầu tiên chính là lá thư bí mật kia. Cô nhanh chóng lật miếng gạch phía dưới giường. Cũng may nó vẫn còn.

Cô sớm đoán trước được mẹ con Hàn Tinh nhất định sẽ có lúc thừa dịp cô ra ngoài mà tìm kiếm bí mật của cô. Tuy theo nguyên tác của truyện, họ chẳng màng quan tâm đến một đứa điêu ngoa, háo sắc, thối nát, vì một kẻ như thế không có chút khả năng chống lại kế hoạch của bọn họ. Bất quá hiện tại đã khác, biểu hiện lãnh đạm cùng ngạo nghễ, ngoan cường như bây giờ của cô chính là gián tiếp thừa nhận chống đối bọn họ, khiến bọn họ cẩn trọng đề phòng.

Cô phiền não ngã lưng ra ghế, nặng nề thở ra một hơi, tay nâng lên nhẹ xoa thái dương, rơi vào cái thế giới quái quỷ này khiến cô thật mệt mỏi, gặp đủ phiền phức.

Bất quá . . .