*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhược Uyên ngồi bên giường ngủ đi đến nói.

- Đây là...

- Chất độc.

Băng Nguyệt nói. Rồi đưa lên nhìn ngắm, Nhược Uyên đến cạnh.

- Có việc gì.

Băng Nguyệt cười hứng thú.

- Có vẻ như bà mẹ kế này, thật sự rất muốn giết chết ngươi đây. Dùng tới cổ trùng độc này, ở thế giới này đến thần y đã ẩn cư cũng chẳng thể cứu ngươi đâu. Có cứu được thì ngươi cũng sẽ chẳng thể nào tu luyện.

Nhược Uyên chống hông nói.

- Vậy thì suy ra cô muốn ta cảm ơn cô đại nhân đại lượng cứu cái mạng nhỏ này sao.

Băng Nguyệt đưa mắt.

- Vậy ngươi định sẽ trả công gì cho ta.

Nhược Uyên đưa tay trầm tư suy nghĩ, Băng Nguyệt xử lý chất độc kia, vừa nhìn cô nàng kia. Rồi Nhược Uyên đưa mắt qua nói.

- Vậy cô muốn gì.

Băng Nguyệt lắc đầu.

- Cái ta muốn, ngươi không cho được.

Nhược Uyên thắc mắc.

- Tại sao.

Băng Nguyệt ngồi xuống bên ghế, nhâm nhi tách trà.

- Ta nói rồi, ta và ngươi là 2 thế giới hoàn toàn khác nhau.

Nhược Uyên nói.

- Khác nhau ? Cô không phải của thế giới hiện đại xuyên tới sao ?

Băng Nguyệt liền bật cười trước câu nói kia.

- Không. Ta không phải.

Nhược Uyên liền mới không hiểu lời cô nói là gì. Băng Nguyệt sau mới đứng dậy đi lại gần Nhược Uyên, đưa mắt tím huyền bí nhìn xoáy vào đôi mắt đen kia.

- Nếu ta nói ta không phải người, ngươi tin không.

Nhược Uyên khi nhìn thẳng vào đôi mắt kia, nó chứa đựng vẻ lạnh lùng, vô tâm, ác độc, như ánh mắt của ác quỷ. Cả người khẽ run rẩy như đang lo sợ khi đứng trước Băng Nguyệt cô, Nhược Uyên lúc đó thầm khẳng định cô thật sự không phải người. Nhưng là ai thì cô không thể biết được. Rồi đưa ánh mắt gật đầu.

- Tôi tin.

Băng Nguyệt hơi ngạc nhiên với thái độ kia của cô, nhưng cũng nhanh khôi phục lại vẻ lạnh lùng bề ngoài. Băng Nguyệt quay đi biến mất trong luồng gió nhẹ.

- Vì thì dễ nói chuyện rồi. Ngươi lo tu luyện đi, ngày mai ta sẽ đến, kèm theo vài thứ thú vị dành cho ngươi.

    Nhược Uyên nhìn theo, thầm cười nhẹ.

- Thật là 1 người bí ẩn.

*Vạn Hoa Các*

    Băng Nguyệt xuất hiện đáp xuống nhẹ nhàng nơi hoa viên của mình, Vừa đáp liền có giọng nói bực tức của Ảnh Quân vang lên.

- Ngươi vừa đi đâu đấy.

    Băng Nguyệt nhìn qua bên ghế, tên đó đang ngồi đó, mặc có vẻ không vui.

- Ngươi lại nổi điên cái gì.

    Rồi đi qua bên ghế ngồi xuống, Ảnh Quân chống tay nhướn người nói.

- Ngươi đi chơi cũng chẳng gọi ta.

    Băng Nguyệt chống tay.

- Ta là đi làm chuyện đại sự, không phải đi chơi.

    Ảnh Quân chợt nhớ ra gì đó thì gật gù gật đầu.

- À, đại tiểu thư của Từ Gia. Xuyên rồi sao.

    Băng Nguyệt không nói gì, Ảnh Quân ngồi xuống ghế, đưa mắt ngắm cảnh hoa viên kia.

- Ngươi không định đưa con bé đó đi tìm vật cưỡi à. Ta đã tìm thấy 1 con vật rất hợp đấy.

    Băng Nguyệt hứng thú nói.

- Đợi khi con bé đó tu luyện đạt cảnh giới cao, thì để nó tự đi bắt.

    Ảnh Quân lắc đầu.

- Ngươi thật tàn nhẫn quá.

    Băng Nguyệt hừ lạnh.

- Ta có nói mình là người tốt sao.

    Ảnh Quân nhìn cô cười lớn, bỗng nhiên có luồng khí tức quen thuộc, Ảnh Quân khẽ nói.

- Tên nam nhân của ngươi hình như lại đi ngang rồi.

    Băng Nguyệt nhấc người khuất cái biến mất, để lại Ảnh Quân ở đó cầm lấy ly trà nói.

- Thật là.

    Bên ngoài nơi khu rừng xanh, Băng Nguyệt xuất hiện, nhìn xung quanh kiểm tra kết giới của mình. Nhận thấy nó vẫn không bị xâm phạm, yên tâm đi vào sâu khu rừng, nhưng chưa gì đã bị gọi lại. 

- Xin cô nương dừng bước.

    Nghe tiếng gọi kia, cô dừng lại nhưng không quay đầu. Cô thầm nói.

- Mộ Dung Huyền.

    Đằng sau, Dung Huyền thân hắc y

    Lạnh lùng, tao nhã, khí chất băng lãnh cùng đôi mắt vàng sắc lạnh, ngữ khí lãnh ngạo, đang đứng phía sau cô 1 khoảng nói tiếp.

- Ta nhìn cô nương có vẻ quen mắt, không biết cô có thể cho ta xem mặt 1 chút được không.

    Băng Nguyệt nói.

- Vị công tử này, ngài có lẽ đã nhận lầm người rồi. Ta trước giờ đều chưa từng gặp qua nam nhân như ngài.

    Dung Huyền nói, tay vẫn chấp sau lưng.

- Cô nương nói vậy là đang từ chối ta hay là đang làm chuyện xấu gì đó muốn giấu diếm.

    Băng Nguyệt cười nhẹ.

- Ngài thật biết nói đùa, cư nhiên 1 nam nhân lại nói lời xin xem mặt ta, ta còn sợ rằng ngài là kẻ háo sắc nào đó chứ.

    Nói đến đó, 1 thuộc hạ đi ra hét.

- To gan, nữ nhân như ngươi lại dám vô lễ với vương gia.

    Dung Huyền đưa tay ra hiệu bảo tên thuộc hạ kia lui xuống. Rồi lại nói.

- Mong cô nương đừng hiểu lầm, ta chỉ là thấy cô giống với người bằng hữu của ta. Chứ ta không hề muốn thất lễ với cô.

    Băng Nguyệt nói.

- Mong công tử thông cảm, tiểu nữ trời sinh gương mặt không như những vị cô nương khác không được hoàn hảo, vậy nên mong công tử đừng làm khó ta.

    Rồi cất bước đi trước, Dung Huyền bước vội đưa tay giữ lấy vai cô kéo quay lại. Băng Nguyệt bị Dung Huyền kéo lại, liền quay lại. Nhưng thật may khi trên mặt cô vẫn là mạn che mặt trắng, diện mạo thật của cô vẫn chưa bị lộ. Nhưng ánh mắt của cả 2 đã chạm nhau, Dung Huyền thì hơi thất thần với đôi mắt tím kia. Như gợi cho bản thân cảm giác quen thuộc như đã từng gặp qua ở đâu đó rồi. Bỗg chốc cứ ngẩn ngơ đứng đó nhìn cô, Băng Nguyệt vội hất tay, lui bước chân đi khuất sau thân cây.

    Thuộc hạ đuổi theo nhưng đã mất dấu cô, Dung Huyền đứng đó, nơi tay khi chạm vào người cô vẫn vươn lại mùi hương thoang thoảng.

- Nàng ấy thật sự là ai.