*Tiếp Tục*

    Cậu bé với mái tóc đen huyền cùng đôi mắt vàng quen thuộc kia. Đứng hình khi đôi mắt đang hướng về phía thân ảnh của cô, ngẩn ngơ nhìn thì nói.

- Thần tiên tỷ tỷ. Tỷ có phải là thần tiên tỷ tỷ trong lời đồn không.

    Nhận thấy có nhân vật lạ xuất hiện trong hoa viên của mình, Băng Nguyệt đưa mắt tím uỷ mị kia nhìn qua. Cô khẽ thầm nói.

- Không ngờ lại gặp chàng sớm vậy, Dark Shi.

    Thấy cô không trả lời mình, cậu bé bộ dáng rụt rè nói.

- Thần tiên tỷ tỷ.

    Cô nhìn bộ dạng sợ sệt kia, mà thầm phì cười. Cô cất lời trấn an.

- Cậu bé này, sao lại gọi ta là thần tiên tỷ tỷ ?

    Cậu bé ngây thơ nói.

- Đệ nghe mẫu thân kể rằng thần tiên tỷ tỷ là người có vẻ đẹp tuyệt trần, ngay cả những hoa khôi của cả 4 nước cũng không thể so sánh. Đệ đã được mẫu thân cho xem tranh về thần tiên tỷ tỷ, đệ thấy tỷ rất giống thần tiên tỷ tỷ trong tranh. Tỷ tỷ, tỷ có phải là thần tiên tỷ tỷ không ?  

    Băng Nguyệt đứng dậy, bước từng bước lại gần cậu bé đó, nói.

- Ta không phải thần tiên tỷ tỷ mà đệ nói đâu.

    Nhận được câu trả lời, mặt cậu bé khẽ đượm buồn, nhưng liền lắc đầu nói dứt khoát.

- Không đâu, đệ chắc chắn tỷ là thần tiên tỷ tỷ mà.

    Băng Nguyệt ngồi xuống ngang hàng với cậu bé, nói.

- Tại sao đệ lại chắc chắn như vậy. Ta có thể đem đệ đi khỏi mẫu thân đệ đấy.

    Cậu bé ấy kiên quyết nói.

- Thần tiên tỷ tỷ sẽ không làm vậy đâu. Thần tiên tỷ tỷ rất là tốt bụng mà.

    Cô nhìn nụ cười vui vẻ ấy, mà đành cười nhẹ.

- Được rồi, ta không đùa với đệ nữa. Đệ tên là gì ?

    Được hỏi tên, mặt cậu bé hớn hở, 2 má đỏ ửng hồng cười tươi nói.

- Đệ là Mộ Dung Huyền, nhị hoàng tử cỉa Thiên Quốc. Tỷ tỷ cứ gọi đệ là Tiểu Huyền đi.

    Chưa gì, Dung Huyền đã bị Băng Nguyệt búng 1 cái gõ đau lên trán, giọng trách móc.

- Đệ không nên nói thân phận thật của mình cho ta, nếu như ta bắt đệ đi mất thì sao.

    Mộ Dung Huyền cười nói.

- Vì đệ biết thần tiên tỷ tỷ là người tốt, nên tỷ sẽ không làm hại đệ đâu.

    Băng Nguyệt nắm lấy 2 tay Dung Huyền nói.

- Nhưng cũng không vì vậy mà đệ tiết lộ thân phận thật của mình, kẻo kẻ gian biết được thân phận của đệ. Đệ sẽ gặp nguy hiểm.

    Cậu bé khó hiểu.

- Tại sao chứ, đệ đâu làm gì bọn họ. Tại sao họ lại muốn bắt đệ.

    Băng Nguyệt xoa đầu cậu bé.

- Tiểu tử ngốc, sau này khi lớn lên, đệ sẽ biết. Đệ chỉ cần nhớ là không được nói với người khác thân phận thật của mình, nghe chưa.

    Mộ Dung Huyền gật đầu ngoan ngoãn.

- Đệ hiểu rồi, nhưng mà sau này mỗi ngày đệ có thể tới thăm thần tiên tỷ tỷ được chứ.

    Băng Nguyệt đứng dậy.

- Được chứ, nhưng ngoài ta và đệ, nhất quyết không được để ai biết là đệ đến đây đâu đấy. Đây là bí mật giữa 2 chúng ta, đệ hiểu chứ, Tiểu Huyền.

    Cậu bé gật đầu nghe lời.

- Vâng ạ. Đệ sẽ không nói đâu, đệ cũng sẽ không nói cho mẫu thân đâu.

    Băng Nguyệt gật đầu hài lòng, rồi quay đi qua bên ngồi xuống ghế. Tiểu Huyền đưa mắt nhìn theo cũng lon ton qua bên ghế bên cạnh ngồi xuống. Đưa mắt lấp lánh nhìn khung cảnh xung quanh, quay qua nhìn cô nói.

- Thần tiên tỷ tỷ, hoa viên của tỷ thật đẹp quá.

    Băng Nguyệt chống cằm nhìn.

- Nếu có thời gian, ta sẽ đưa đệ đi xem nhiều nơi có khung cảnh còn đẹp hơn thế này nữa.

    Mộ Dung Huyền cười tươi nhảy vồ lên ôm lấy cổ của Băng Nguyệt cọ má sát vào má cô.

- Thật hay quá, tỷ tỷ thật tốt bụng.

    Băng Nguyệt xoa xoa đầu cậu bé, bỗng có tiếng gọi lớn.

- Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia, ngài đi đâu rồi. Nhị thiếu gia.

    Băng Nguyệt nghe được, liền nói.

- Có người đến tìm đệ rồi. Đệ nên về rồi, Tiểu Huyền.

    Cậu bé mặt thất vọng.

- Đệ còn muốn ở với thần tiên tỷ tỷ cơ.

    Cô vỗ vai cậu bé.

- Nếu rảnh đệ có thể trở lại thăm ta, mau về đi không thì mẫu thân đệ sẽ lo lắm.

    Cậu bé nhìn cô, rồi chạy ào ôm chân cô cọ cọ mặt vào đồ cô.

- Đệ nhất định sẽ quay trở lại thăm thần tiên tỷ tỷ. Tỷ tỷ đừng quên đệ nhé.

    Băng Nguyệt gật đầu, rồi cậu bé vui vẻ chào tạm biệt rồi chạy đi khuất sau nơi con đường hoa dẫn đến đây. Luồng gió nhẹ thổi Mạc Ảnh Quân đã xuất hiện kế bên cô. Trên tay chiếc quạt đen phe phẩy nói.

- Tên đó cuối cùng cũng đã xuất hiện trước ngươi. Không ngờ khi còn nhỏ lại biết cười đấy.

    Băng Nguyệt nhìn sang.

- Ngươi đã đi ngao du xong rồi sao.

    Ảnh Quân cười thầm.

- Ta chỉ mới nhìn ngắm lãnh thổ Thiên Quốc này thôi. Có khá nhiều điều thú vị lắm, ngươi có muốn nghe không.

    Băng Nguyệt quay đi vào trong thư phòng.

- Vậy sao, ta cũng muốn nghe xem cái ngươi gọi là "thú vị" kia ra sao đây.

    Mạc Ảnh Quân gấp quạt đi theo vào trong.

- Đảm bảo sẽ không làm ngươi thất vọng rồi.

    Nói rồi, ngay hôm đó Băng Nguyệt cùng Ảnh Quân cùng ngồi bên trong đàm đạo cả 1 ngày hôm đó.