*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

    Nơi chiếc hộp từng cái được mở ra, tất cả đều bị choáng với những trâm cài, cùng phụ kiện tinh xảo kia.

    Băng Nguyệt ngồi bên ghế nói.

- Mong là thái hậu sẽ thích những món quà này.

    Hoàng thái hậu đứng dậy xuống gần nơi những trang sức kia. Bà nói.

- Thật tinh xảo, đúng là những món quà quý, thật vất vả cho Diệp cô nương rồi.

    Băng Nguyệt đứng dậy cười nhẹ.

- Thái hậu hài lòng vậy thì được rồi.

    Quận chúa Vân Phượng liền đi ra nói.

- Thưa mẫu hậu, tiện hay nay có tất cả các vị tiểu thư đã chuẩn bị rất nhiều lễ vật đến dâng tặng người. Phượng Nhi rất tò mò không biết các vị tiểu thư sẽ tặng lễ vật gì cho mẫu hậu.

    Băng Nguyệt nhâm nhi tách trà nhìn về phía vị quận chúa kia.

- Quả là vị quận chúa này, thật đanh đá.

    Từ dưới, 1 người con gái với mái tóc màu hạt dẻ kia, dáng đi uyển chuyển, bước ra hành lễ.

- Tiểu nữ xin phép gửi tới thái hậu 1 khúc đàn dâng tặng người.

    Thái hậu nhìn vị tiểu thư kia, phất tay.

- Ngươi là Nhuận Ngọc Liên, đích nữ của tể tướng Nhuận Gia.

    Cô ta cười nhẹ.

- Vâng, chính là tiểu nữ.

    Vẻ đẹp của cô ta làm cho vua Tư Hạ phải ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm. Băng Nguyệt nhìn theo trong lòng thầm cười nhẹ. Phía dưới, Nhược Uyên cũng khẽ cười nhẹ. Nhuận Ngọc Liên bắt đầu gãy khúc đàn, âm thanh trong trẻo, cùng vẻ đẹp dịu dàng, thanh tú làm cho tên vua kia điêu đứng.

    Điều đó làm cho hoàng hậu và hoàng quý phi có vẻ không vui cho lắm. Nhược Uyên ngồi đó thưởng thức tiếng đàn, không để ý rằng có 1 ánh mắt tím huyền đang dừng trên người cô quan sát, nửa bước không rời. Băng Nguyệt 1 thân ung dung, nhâm nhi ly rượu lòng thầm vui vì sắp có kịch hay để xem.

Phía bên cạnh, Mộ Dung Huyền thầm liếc nhìn sang cô, phía sau mạn che mặt kia như thế nào, điều đó luôn kích thích sự tò mò của hắn. Đối diện, Triển Bạch cũng luôn giương mắt quan sát mọi cử chỉ của cô.

Khúc đàn nhanh chóng kết thúc, đức vua liền tán thưởng.

- Hay, hay lắm. Quả là đích nữ của Nhuận Gia. Trẫm rất hài lòng.

Nhuận Ngọc Liên hành lễ.

- Được đứng đây gãy đàn mừng thọ thái hậu, tiểu nữ thật sự lấy làm vinh hạnh.

Rồi lui xuống về chỗ, quận chúa Vân Phượng chưa hết liền đưa mắt về Từ Tiệp Nhi nói.

- Không biết vị tiểu thư này sẽ dâng gì đến mẫu hậu ta đây.

Bị chỉ đích danh, Tiệp Nhi khẽ run rẩy, đứng dậy ra khỏi chỗ ngồi, hành lễ trước thái hậu và các vương gia.

- Tiểu nữ đã chuẩn bị 1 lễ vật dành cho thái hậu.

Rồi gia nô bên cạnh bưng lễ vật ra. Trên đó là ngọc được chạm khắc tỉ mỉ, được gọi là "Bồng lai tiên cảnh". Băng Nguyệt nhìn qua thầm tán thưởng lão gia của Từ Gia kia, đã phải cất công đi tìm bậc thầy chạm khắc ngọc kia. Băng Nguyệt thầm nghĩ.

- Đúng là muốn đoạt thủ đoạn, cách gì cũng có thể làm được.

Thái hậu thầm để ý thái độ của cô, nhìn thấy cô không nói gì thì cười hài lòng nói.

- Quả là lễ vật tinh xảo, ai gia rất thích. Ngươi là nhị tiểu thư của Từ Gia sao.

Tiệp Nhi cúi đầu.

- Vâng, tiểu nữ là Từ Tiệp Nhi, nhị tiểu thư của Diệp Gia.

Nhắc đến đó, thái hậu nói tiếp.

- Ai gia nhớ rằng Từ Gia có 2 người con gái đúng không ?

Từ Nhược Uyên đứng dậy, đi ra quì bên cạnh Tiệp Nhi nói.

- Tiểu nữ là đại tiểu thư của Từ Gia, Từ Nhược Uyên. Tham kiến hoàng thái hậu.

Thái hậu bắt đầu quan sát Nhược Uyên, rồi nói.

- Có vẻ như ngươi không có bị ngốc như lời đồn.

Nhược Uyên cười nhẹ.

- Tiểu nữ chỉ vừa khỏi bệnh, cũng nhờ có sự giúp đỡ của bà chủ Vạn Hoa Các.

Lời nói của cô vừa thốt ra, tất cả đều giương mắt về cô. Băng Nguyệt cười nhẹ.

- Nhược Uyên tiểu thư quá lời rồi.

Thái hậu nghe đến cô, cơ mặt nghiêm nghị cũng giãn ra cười nói.

- Khỏi bệnh là tốt, vậy thì hôn ước giữa đại tiểu thư Từ Gia và Thanh Nhi có thể tổ chức được rồi. Thanh Nhi con thấy sao.

Nhược Uyên đưa mắt về phía nam nhân vận y phục tím kia, Mộ Dung Lục Thanh cười ôn nhu đứng dậy nói.

- Mọi việc đều theo ý của mẫu hậu, nhi thần không phản đối.

Rồi đưa mắt tím nhạt kia quét nhẹ lên người Nhược Uyên. Làm cho cô phải rùng mình, ớn lạnh. Băng Nguyệt đưa mắt nhìn nhị vương gia kia, lòng thầm nói.

- Gương mặt đó, là hắn.

Quận chúa Vân Phượng hống hách nói.

- Chỉ là 1 nữ nhân của quan nhị phẩm, có gì hay ho đâu chứ.

Lời nói kia làm cho Lục Thanh khẽ không vui nói.

- Phượng Nhi, không được vô lễ. Sau này cũng là người 1 nhà, muội nên gọi 1 tiếng hoàng tẩu.

Vân Phượng khó chịu nói.

- Nhị hoàng huynh.

Thái hậu can ngăn.

- Được rồi, cả 2 đứa đừng cãi nhau. Phượng Nhi, sớm muộn Nhược Uyên cũng sẽ là vợ của Thanh Nhi. Theo thứ bậc, con cũng nên gọi 1 tiếng hoàng tẩu.

Vân Phượng hậm hực quay đi. Nhược Uyên khó xử trước việc này. Vân Phượng nhìn qua.

- Vậy hoàng tẩu, không biết tẩu đã chuẩn bị lễ vật gì.

Nhược Uyên quay qua tâu.

- Tiểu nữ duy chỉ có thể dâng lên thái hậu lễ vật này.

Nha hoàn bên cạnh bưng hộp chạm khắc tinh xảo, bên trong chứa đựng những chai dầu thơm hiện đại đã được Nhược Uyên trang trí, thiết kế. Đương nhiên sẽ là rất lạ đối với những người ở đây, nhưng đối với Băng Nguyệt thì hiển nhiên rất bình thường.

Thái hậu cùng các vị phi tần khác và tất cả đều thắc mắc cái bình nhỏ đựng nước kia là gì. Nhược Uyên cười tươi nói.

- Đây được gọi là nước hoa, người chỉ cần cầm lên như này, ấn xuống, nước từ trong bình sẽ được phun ra, mang theo mùi hương của từng loại hoa. Đây là của 10 loại hoa, mỗi lần như vậy người chỉ cần ấn 2 lần là đủ.