Sương lầu.

Ngồi xuống ghế, Lâm Nam vươn tay cầm bình rượu rót vừa phải vào hai ly. Đợi thêm một lúc, vẫn thấy người kia đứng ngoài lan can suy tư. Ngước mắt nhìn, nàng lên tiếng:

“Ngoài đó gió lạnh, Kỳ Anh có tâm sự gì sao không vào đây uống vài ly rồi từ từ nói chuyện.”

Bóng dáng ấy vẫn không nhúc nhích, chỉ khi có cơn gió mùa đông thổi tới mới làm vạt áo mỏng bay lên.

Không khí chìm vào im lặng.

Mãi một lúc sau, Lục Kỳ Anh mới thở dài nói:

“Vì sao Lâm tỷ lại cứu Tư Ninh?”

Lâm Nam đang ngồi nhấm nháp ly rượu, đột nhiên nghe câu hỏi ấy cũng không để tâm nói:

“Là Kỳ Anh muội vất vả cả đêm cứu người chứ không phải là tỷ.”

Tiếng cười khẽ vang lên, tư vị trong đó có mấy ai hiểu, Lục Kỳ Anh thu lại vẻ khổ sở trên mặt, quay người lại, nàng ta vẫn là đại phu luôn luôn vui vẻ. Bước chân vào, Lục Kỳ Anh nhướn mày lắc đầu nói:

“Lời này của Lâm tỷ thiếu rồi. Nếu tỷ không đưa người về đây. Làm sao muội cứu chữa cho người ta được.”

Dốc cạn ly rượu, Lâm Nam nhàn nhạt đáp:

“Chỉ là vô tình mang hắn về đây thôi.” Thấy khuôn mặt người đối diện hiện lên vẻ không tin, Lâm Nam đành nói thêm:

“Sáu năm trước, khi đó tỷ chỉ là một tiểu thư ăn chơi nhàn tản. Có một hôm tỷ cảm nhàm chán quá nên quyết định đi đỗ phường thử vận may.” Ánh mắt lạnh lẽo của nàng hơi mơ hồ, như đang nhìn về cái ngày trong quá khứ ấy.

“Trong đỗ phường tấp nập kẻ vô người ra, tầng một là dành cho mọi thành phần, tầng hai dành cho khách có tiền nên ít người hơn, số tiền đặt cược cũng nhiều hơn. Trên người tỷ lúc ấy cũng chỉ có hai trăm lượng, suy nghĩ một hồi tỷ cũng quyết định chơi ở tầng hai. Mang tiếng là đi cờ bạc, nhưng tỷ không biết nhiều về mấy trò cần kỹ xảo cao đó, không thể làm gì hơn nên chỉ đặt tài - xỉu*.”

*Tài xỉu có nguồn gốc từ Trung Quốc, là trò chơi dựa trên 3 viên xí ngầu, mỗi viên xí ngầu có 6 mặt(1,2,3,4,5,6), người chơi sẽ đặt cược kết quả của những viên xí ngầu sau mỗi lần quay. Cụ thể, nếu tổng số nút trên 3 mặt xí ngầu từ 4-10 thì đó là Xỉu, còn 11-17 là Tài.

Tuy nghi hoặc nhưng Lục Kỳ Anh cũng nhấp một ngụm rượu, tiếp chuyện:

“Thế hôm đó Lâm tỷ thắng hay thua?”

Lần này, Lâm Nam trầm ngâm khá lâu mới kể tiếp:

“Có thể xem là thắng. Lúc đầu tỷ đặt cũng có vào có ra, cứ nghĩ gỡ huề vốn rồi đi, từ khi đó thua lại càng nhiều, cuối cùng thua cháy túi.”

Nghe tới đoạn này, Lục Kỳ Anh lắc lắc đầu cười:

“Lâm tỷ chưa uống nhiều mà đã say chăng?!”

Rót thêm rượu vào ly, Lâm Nam mới chậm rãi nói:

“Kỳ Anh muội chưa nghe qua câu "kể rõ đầu đuôi ngọn ngành sao", câu trả lời của tỷ xuất phát từ nguyên nhân ngày hôm đó vào 6 năm trước. Khi biết mình thua hết bạc, tỷ cũng giống bao nhiêu kẻ cờ bạc khác, trong đầu vô cùng tức tối và không cam lòng. Tần ngần đứng im một hồi, tỷ rút miếng ngọc bội tùy thân ra hô lên "có ai ở đây cầm giùm ta miếng ngọc này không?". Dứt lời, có người thích thú đứng im đánh giá, có người cười cợt, sau đó cũng có người đã bước tới "một ngàn lượng bạc, ta cầm cho ngươi".”

Dừng lại, Lâm Nam nhướn đôi mày nhìn Lục Kỳ Anh:

“Kỳ Anh, muội đoán xem người đó là ai?”

Gương mặt trắng như ngọc đã hơi ửng hồng, Lục Kỳ Anh chống tay nâng cằm suy tư, tuy trong lòng có đáp án nhưng cuối cùng nàng ta vẫn lắc đầu chịu thua.

Lâm Nam không sao cả kể tiếp:

“Người đó là tiểu thư Phương gia Phương Vãn Bình. Nàng ta vừa cầm miếng ngọc xem xét rồi vừa cười cười nói một câu "thừa thắng xông lên chia quân truy kích, thua trận lui binh chia ra mà chạy". Nhìn bóng lưng ấy xoay người ngồi lại bàn chơi, tâm tình nôn nóng của tỷ dần dần lắng xuống. Không vội lao đầu vô đặt cược tiếp mà đi lại chỗ nàng ta chơi, đứng im nhìn và nghe. Sau đó tỷ đã hiểu ra.

Mỗi một ván ăn 100 lượng, nàng ta lấy bạc về, không thêm không bớt, một khi thua nàng ta sẽ giảm số bạc đặt cược một nửa là 50 lượng, thua tiếp thì giảm tiếp. Không hề háo thắng muốn gỡ lại, cứ như vậy. Nàng ta sẽ không thua nhiều, một khi ăn lại, sẽ nhanh huề vốn. Đương nhiên khi may mắn tới, bạc trắng vô túi cũng sẽ rất nhiều. Có điều, đã vào đây chơi, cũng nên biết quy tắc bất thành văn "khi ngươi thua thì không ai quan tâm, nhưng nếu ngươi thắng quá nhiều thì ngươi chính cái đích cho người ta thị phi". Ngày đó sau khi đã biết cách khống chế, tỷ may mắn thắng được rất nhiều, mặc kệ xung quanh xì xào bàn tán. Cũng là nàng ta một lần nữa bước tới, đẩy hơn phân nửa số bạc tỷ thắng qua bên Xỉu, ván đó nhà cái khui ra lại là Tài...”

Lâm Nam ngưng lại, đưa tay cầm bình rượu rót vào ly, mặc dù nhìn thấy ly rượu sắp tràn ra nhưng nàng vẫn không ngừng lại.

Ngồi đối diện, Lục Kỳ Anh cũng chăm chú nhìn nước rượu đang tràn ra ly, đọng lại thành vũng nước.

“Nếu không có bản lĩnh. Nhận nhiều thứ tốt sẽ thành tai họa. Giống như một người ốm không nên tham ăn một bàn mỹ thực dành cho nhiều người. Tiêu không nổi còn bị bội thực.

Sáu năm trước tiểu thư Phương gia có ơn với tỷ. Sáu năm sau tỷ không thể gặp lại nàng ta để chuộc lại miếng ngọc. Âu cũng là đã hết duyên. Bây giờ Kỳ Anh muội đã hiểu vì sao tỷ lại mang người về đây rồi chứ.”

Lục Kỳ Anh làm vẻ mặt thở dài:

“Vì sao sáu năm trước muội không đi đổ phường cơ chứ. Tiếc thật, tiếc thật.”

Nghe xong câu này, Lâm Nam nhịn không được lấy tay đỡ trán.

Nửa đêm đó, cả hai đều uống đến chếch choáng rồi mới chịu đi về phòng nghỉ.

Sáng hôm sau, vừa tới giờ Dần, thị đồng đã bưng chậu nước ấm đứng đợi ngoài cửa. Không quá một khắc, bên trong phát ra tiếng sột soạt, bấy giờ thị đồng mới dám gõ cửa đi vào.

Xoa xoa mi tâm, Lâm Nam vẩy tay ý bảo thị đồng đứng qua một bên đợi. Hôm nay đã là ngày cuối cùng, nàng phải gấp rút lên đường tới doanh trại ở Tây Thành. Chuyến đi này ít nhất cũng phải ba tháng mới có thể quay về kinh thành. Thả khăn mặt vào chậu, Lâm Nam tới trước bàn gỗ ngồi xuống.

Thị đồng nhanh chóng bước lại, ngón tay thon dài cầm lược chải gọn mái tóc dài của nàng rồi cột cao lên. Làm xong, thị đồng kính cẩn đứng sang một bên.

“Tình trạng của hắn sao rồi?”

Thị đồng khẽ trả lời:

“Công tử được Hoàng đại phu cứu chữa nên đã qua cơn nguy kịch, mấy ngày nay sẽ sốt cao, ngoại thương chỉ cần qua mấy tháng sẽ khỏi. Nhưng công tử bị nội thương rất nghiêm trọng, Hoàng đại phu nói trong lúc thời cũng không thể chữa trị dứt điểm.”

Lâm Nam gật đầu tỏ vẻ đã biết, nàng căn dặn thị đồng tận lực chăm sóc cho Phương Tư Ninh xong liền đứng dậy lên đường.

Ánh mặt trời sáng sớm từ từ le lói phía chân trời.

Biệt viện đơn sơ vang lên tiếng "sột soạt", mấy nữ nô cầm chổi quét sạch lớp tuyết dày trên lối đi, phòng bếp nổi lửa truyền ra từng đợt mùi thơm nức mũi.

Không biết đã qua bao lâu, người trên giường mơ màng tỉnh lại, cảm giác cơ thể nóng bừng, Phương Tư Ninh biết mình đang sốt cao, đôi mắt lưu chuyển nhìn quanh phòng, hắn im lặng nằm yên trên giường.

Cả ngày hôm đó, chỉ khi đến giờ uống thuốc hoặc thay băng, thị đồng mới tiến vào phòng. Nếu như Phương Tư Ninh không lên tiếng, sẽ không có ai dám tới đây làm phiền.

Qua mười ngày, hắn cũng có thể chậm rãi đi lại trong phòng. Đi mệt, Phương Tư Ninh chống tay ngồi xuống ghế, xòe bàn tay, từng vết thương sâu ghê người trước kia chỉ còn lại từng vệt hồng hồng. Khóe môi khẽ cong:

“Không cần phải đợi lâu đâu, các ngươi cứ vui vẻ hưởng thụ đi nhé.”

Nắm chặt tay, Phương Tư Ninh ung dung nhìn ra ngoài cửa, bầu trời hôm nay thật đẹp.