Nữ Tử Tranh Hùng

Chương 7: Cưỡi Hổ Bắt Sói

“Ân cứu mạng, không gì báo đáp nổi, đương nhiên chỉ có thể dâng lên tấm thân này thôi.”

Vừa dứt câu, chiếc trâm bạc lạnh lẽo đã kề sát cổ họng Mạc Dực: “Ngươi còn dám ăn nói lung tung nữa, ta sẽ lấy mạng của ngươi đấy.”

Mạc Dực vội vàng nói: “Đừng đừng mà, có gì từ từ nói.”

“Hừ! Đừng tưởng rằng ta không biết trong lòng Quận vương đang tính toán cái gì.

Cái trò cưỡi hổ bắt sói này, người khác có thể không nhìn ra, chứ ta thì rất rõ ràng đấy!”

Ánh sáng trong mắt Mạc Dực lập tức trầm xuống: “Bổn vương hôm nay, đặc biệt đến đây vì ngươi đấy.

Trên đường gặp phải chút phiền phức nhỏ, thế nên mới chậm trễ đôi chút.”

Lúc Mạc Dực tới được đây, máu trên lưng đã khô hết rồi, ngược lại cũng không nói dối.

Chỉ là, hắn ta nói đặc biệt đến đây vì mình á!

Trái tim Tô Hạ Y nhảy lên dữ dội: “Tô Hạ Y có tài đức gì, mà dám phiền Vĩnh Hằng Quận Vương đại giá tới đây chứ!”

“Bổn vương tinh thông xem quẻ bói toán, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, có thể nhìn được kiếp trước kiếp này, có thể tính ra bình an phú quý.......”

“Nói vào trọng điểm đi!”

“Ta biết sắp tới ngươi sẽ gặp kiếp nạn, nên tới xem thử xem sao.”

Miệng Tô Hạ Y mở to, cuối cùng vẫn không nói gì.

Lời này, lúc vừa tới đây, hắn đã từng nói rồi.

Chậm rãi đứng dậy, mở cửa sổ ra, làm điệu bộ xin mời: “Bổn tiểu thư là người tốt tự nhiên sẽ được trời giúp, cho dù gặp nạn cũng sẽ hóa lành, gặp nguy cũng sẽ hóa may.

Quận vương gia thật sự không cần phải hạ cố tới nơi nghèo hèn này đâu.

Sắc trời đã muộn, Quận vương gia mời đi cho!”

“Bổn vương vì Hạ Y mà bị thương thành như vậy, ngươi không cảm ơn thì thôi.

Vậy mà còn muốn đuổi ta đi! Hạ Y, ngươi nhẫn tâm thật đấy!”

“Quận vương gia là nhân tài kiệt xuất trong các thanh niên tài tuấn của vương triều Đại Uy, ta không nhớ khi nào thì lại quen biết người có khả năng đả thương được Vương gia.”

“Mỹ nhân vô tội, mang vật quý trên người thành có tội.

Xuất thân từ phủ Trấn Quốc tướng quân, người vừa xuất hiện, liền thành kẻ địch của người khác rồi.”

“Hạ Y ngu muội, còn thỉnh Vương gia giải thích rõ ràng.”

“Đoan Vương, Mạc Hình Nhiên.”

Mặt mũi Tô Hạ Y nhất thời chuyển thành tái nhợt.

Vốn tưởng rằng, sống lại một lần, bản thân sẽ không còn vì hắn ta mà sinh ra bất cứ dao động tình cảm nào nữa.

Nhưng mà khi nghe Mạc Dực nhắc đến tên hắn ta, trái tim Tô Hạ Y lại vẫn nhịn không được nhảy lên kịch liệt.

Nhanh chóng quay người đi, không để Mạc Dực trông thấy trong mắt nàng lóe lên hận ý!

“Hạ Y từ khi sáu tuổi, đã ở lại trang viện vì mẫu thân giữ đạo hiếu, cho tới giờ cũng chưa từng gặp Đoan Vương lần nào.

Không có ân oán, cũng chưa từng dây dưa, càng đừng nói đến là cố nhân.

Quận vương gia nói đùa hơi quá rồi đấy.”

“Phụ thân ngươi trấn thủ phía nam Đại Uy, chiến công hiển hách, trong tay nắm giữ trọng binh.

Ngươi lại là Quận Chúa Vinh Hoa do đích thân thái hậu tấn phong, là thái tử phi tương lai.

Đoan Vương dã tâm bừng bừng, làm sao có thể mở mắt trừng trừng nhìn thái tử có được cánh tay đắc lực là phủ tướng quân, kèm theo đó là xem trọng của thái hậu được!”

“Cho dù hắn ta có dã tâm bừng bừng đến đâu, cũng không dám ra tay giết ta được.”

“Hậu viện tranh đấu, muốn cho một tiểu thư dòng chính không có cha mẹ bên cạnh bảo vệ chết, cũng chẳng phải là chuyện gì khó.

Dựa vào năng lực mạnh bạo của Đại bá mẫu ngươi, muốn thu phục, quả thực là dễ như trở bàn tay.

Trong nhà bà ta, cũng chẳng thiếu con gái mà.”

Tô Hạ Y nở nụ cười lạnh, trong lòng nhanh chóng đưa ra tính toán.

Đời trước nàng không quá hiểu biết Mạc Dực.

Tin tức duy nhất biết được là vào ngày mình đại hôn, hắn dâng bản tấu, trở về đất phong.

Khi đó triều đình âm thầm tranh đấu rất kịch liệt, Mạc Dực đúng lúc ấy rút lui khỏi dòng nước siết, lại không làm dấy lên nghi ngờ của các phe, cũng là một nhân vật không tầm thường.

Trong đầu Tô Hạ Y chợt lóe sáng: “Chuyện trong phủ đại tướng quân Quận vương gia cũng nghe ngóng được rõ ràng phết nhỉ.

Chắc không phải là có cùng tâm tư như Đoan Vương đấy chứ?”

“Hạ Y quả nhiên thông minh.

Vừa đoán liền trúng.

Thế nào, Hạ Y có nguyện ý cùng với bổn vương, bước lên vị trí tối cao, ngắm nhìn bốn bề giang sơn không?”

Tô Hạ Y vẻ mặt bình tĩnh: “Quận vương gia nghĩ nhiều rồi.

Hạ Y chỉ là một nữ tử bình thường, đâu xứng trở thành tần thiếp trong hoàng gia chứ.”

- ---------------------------