Tô Tâm Tâm còn nhỏ tuổi, nào thấy qua trường hợp như vậy, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người, chỉ dùng đôi mắt nhìn Lý di nương.

Lý di nương cười vỗ vỗ tay Tô Tâm Tâm: "Tỷ tỷ cho ngươi, ngươi nhận là được.

Chỉ có điều từ đây cần phải nhớ kỹ, phủ tướng quân này, phải lấy tỷ tỷ làm đầu.

Hiểu chưa?”

Tô Tâm Tâm gật đầu nói: "Di nương yên tâm, Tâm Tâm hiểu rõ."

Tô Hạ Y chỉ vào cái ghế bên cạnh, hướng Lý di nương cười nói: "Di nương ngồi đi.

Những năm này, thân thể di nương đã tốt chưa?”

"Đa tạ tiểu thư nhớ thương, mọi chuyện đều tốt.

Chỉ là những năm này, tiểu thư vất vả rồi.

Vốn buổi chiều nên tới thăm, nhưng hôm nay Tâm Tâm mới được tuyển làm thư đồng của công chúa, mỗi ngày đều phải tiến cung làm bạn cùng Hiếu Chân công chúa.

Vừa mới trở về, liền mang theo đến đây."

Tô Hạ Y hơi sửng sốt, hóa ra Tô Tâm Tâm trúng tuyển thư đồng, là chuyện của nửa năm sau.

Làm sao lại tuyển chọn rồi.

Mặc dù trong lòng kinh ngạc, nhưng Tô Hạ Y cũng không biểu hiện ra ngoài, kéo tay Tô Tâm Tâm cười nói: "Chúc mừng muội muội, muội muội đại hỉ."

Tô Tâm Tâm khẽ cười nói: "Di nương nói, may mắn năm đó có phu nhân tặng những quyển sách kia.”

Tô Hạ Y càng ngày càng thích Tô Tâm Tâm.

Chỉ là nghĩ đến kết cục sau này của Hiếu Chân công chúa, trong lòng không khỏi thổn thức, dặn dò Tô Tâm Tâm vài câu.

Tô Tâm Tâm cười nói: "Đa tạ tỷ tỷ, Hiếu Chân công chúa là một công chúa tốt bụng nhất.

Mặc dù công chúa trong hoàng gia thường ngang ngược, nhưng lại rất tốt với Tâm Tâm.

Hơn nữa nàng lớn hơn Tâm Tâm hai tuổi, cho nên cũng coi như hòa khí.”

"Như vậy cũng tốt, ngươi được sủng ái trong cung.

Cuộc sống trong phủ của di nương của ngươi cũng tốt hơn một chút!”

Khuôn mặt Lý di nương lập tức đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Lý thị không cầu gì khác, chỉ hi vọng tiểu thư và Tâm Tâm cả đời này có thể bình an là được.”

Tô Hạ Y chớp chớp mắt, khẽ cười nói: "Muội muội sau này tiền đồ, di nương đương nhiên cũng sẽ đi theo hưởng phúc."

Không bao lâu, Thôi ma ma liền bưng đồ sấy đi lên.

Tô Hạ Y cười nói: "Ta nhớ di nương rất thích ăn đồ sấy.

Lần này trở về mang theo rất nhiều, di nương đợi chút nữa mang một chút trở về?"

Khuôn mặt Lý di nương có chút xấu hổ: "Đa tạ ý tốt của tiểu thư.

Những đồ tốt này, vẫn nên đặt ở chỗ tiểu thư đi.

Trở về nếu ta hoặc Tâm Tâm thèm, chúng ta sẽ đến.”

Tô Tâm Tâm so với những người đồng trang lứa, đúng là người rất trầm ổn.

Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là đứa bé sáu tuổi.

Nghe thấy Lý di nương nói như vậy, cũng không nhịn được bắt đầu nói: "Tỷ tỷ đã nhiều năm không ở trong phủ, đương nhiên là không biết.

Lưu di nương ương ngạnh vô cùng.

Có đồ gì tốt thì sẽ đoạt lại cho Tử Tư tỷ tỷ, lại còn chia cho Tố Thu tỷ tỷ.

Nhất là những ngày gần đây, thường xuyên đến Phương Hoa Uyển của chúng ta tống tiền.”

Lý di nương ngượng ngùng cười: "Tiểu thư vừa trở về, vốn không nên để những chuyện phiền lòng thế này làm phiền đến tiểu thư.

Rốt cuộc Tâm Tâm lanh mồm lanh miệng, cái gì cũng nhịn không được."

Tô Hạ Y khẽ cười nói: "Di nương và muội muội cũng là người nhà với Hạ Y.

Hạ Y không thể không tận tâm với di nương và muội muội.

Tâm Tâm, ta nói cho ngươi biết, sau này ngươi cứ như vậy...”

Nhìn Tô Hạ Y và Tô Tâm Tâm ở bên kia thì thầm với nhau, Lý di nương liền mỉm cười.

Nhất là khi thấy dáng vẻ quyết đoán mãnh liệt bây giờ của Tô Hạ Y, giống như nhìn thấy Lâm thị năm đó.

Mấy người ngồi nói chuyện một hồi, Đậu Đỏ liền trở lại, sau khi hành lễ với Lý di nương và Tô Tâm Tâm, liền bám vào bên tai Tô Hạ Y nói mấy câu.

Tô Hạ Y chau mày, hiếu kỳ nói: "Đoan ngọ đã qua, nhiều rắn, côn trùng, chuột, kiến nhiều như vậy từ đâu tới?”

Vừa nghe thấy những vật này, sắc mặt Tô Tâm Tâm liền thay đổi, trực tiếp lẻn đến trong lòng Lý di nương: "Di nương..."

Lý di nương ôm Tô Tâm Tâm, trên mặt mang theo mấy phần thất kinh nhìn Tô Hạ Y: "Tiểu thư."

Tô Hạ Y khẽ cười nói: "Không sao.

Vốn ở vùng điền trang nông thôn thường xuyên có rắn, côn trùng, chuột, kiến nên ta có thói quen, đi đến nơi ở mới thì thường rắc một chút bột hùng hoàng.”

Đậu Đỏ cười nói: "Cũng không phải đâu.

Cho dù bên ngoài có rắn, côn trùng, chuột kiến hoành hành thế nào thì Phương Nghi các của chúng ta chắc chắn cũng sẽ không bị quấy rầy.”

"Vậy chúng ta thật sự nhờ phúc của tiểu thư.”

Lý di nương đứng dậy, kéo Tô Tâm Tâm hành lễ với Tô Hạ Y.

Tô Hạ Y khẽ cười nói: "Trong lòng Di nương có ta, mới tránh thoát một kiếp.

Hơn nữa, đó cũng là do di nương nhớ tình bạn cũ mới có thể bình an.

Hạ Y cũng không dám giành công.”

Thôi ma ma pha trà xong, con mang theo chút điểm tâm trái cây, cười nói: “Trà mới pha, liền nhìn thấy trong phòng trà đặt một gói bánh kẹo Lục phúc ký, nghĩ Tâm tiểu thư thích ăn nên nô tỳ đã tự tác chủ trương lấy tới.

Xin tiểu thư thứ tội.”

Tô Tâm Tâm là một người thích ăn vặt, vốn nhìn thấy thỏ hun khói của Vinh Hương Trai, đã thèm ghê gớm.

Nhưng ngại hôm nay là ngày đầu tiên minh tới chỗ của Tô Hạ Y, không được tốt cho lắm.

Bây giờ nghe thấy bánh kẹo Lục Phúc Ký, trực tiếp không nhịn được, đứng dậy hướng Thôi ma ma nói: " Ma ma nói thật sao, quả thực là bánh ngọt Lục Phúc Ký sao?”

Thôi ma ma cười nói: "Tâm tiểu thư nói cái này, đương nhiên là bánh ngọt Lục Phúc Ký.

Nô tỳ nào dám lừa gạt tiểu thư."

Lý di nương giận trách: "Tâm Tâm, ngày thường di nương dạy quy củ cho ngươi, đều đi đâu hết rồi?”

Nhìn Tô Tâm Tâm giống như là một đoá hoa nhanh chóng ủ rũ, Tô Hạ Y liền cười nói: "Không sao, chỉ là chút đồ ăn, nếu Tâm Tâm thích thì hãy ăn nhiều một chút.”

Nhìn vẻ mặt không tốt của Lý di nương, Tô Hạ Y lại nói: "Hạ Y bây giờ trong phủ lẻ loi một mình.

Nếu có di nương và Tâm Tâm thường xuyên tới cùng ta, cũng coi như là thay ta giải sầu.

Ta thấy Tâm Tâm ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, cũng vô cùng vui vẻ, di nương cũng đừng trói buộc nàng.

Suy cho cùng thì nàng vẫn còn nhỏ!”

Tô Hạ Y tự mình cầm một cái bánh kẹo đưa cho Tô Tâm Tâm: "Muội muội tốt, thích thì ăn nhiều chút.

Lúc trở về, ta để Thôi ma ma gói cho ngươi một chút mang về.”

Đôi mắt Tô Tâm Tâm trở nên rực rỡ, nói: "Cái này thì được, đa tạ tỷ tỷ.

Hiếu Chân công chúa rất thích bánh kẹo Lục Phúc Ký.

Ngày mai Tâm Tâm có thể mang một chút cho công chúa không?”

"Tỷ tỷ đã cho ngươi, vậy dĩ nhiên là của ngươi.

Ngươi muốn cho ai, đều có thể.

Trở về ngươi muốn ăn cái gì, thì nói cho tỷ tỷ.

Tỷ tỷ tìm cách chuẩn bị cho ngươi, thế nào?”

Một tiểu nữ oa sáu tuổi, nghe thấy có ăn có uống, đương nhiên là vô cùng vui vẻ, nhảy cẫng lên uốn gối nói với Tô Hạ Y: "Đa tạ tỷ tỷ."

Tô Hạ Y để Thôi ma ma đưa Tô Tâm Tâm đi đến phòng trà ăn đồ ngọt, cười nói với Lý di nương: "Muội muội còn nhỏ tuổi, di nương không cần phải gò bó muội muội như vậy.”

Lý di nương thở dài nói: "Nàng tuổi còn nhỏ, đã phải vào cung.

Đó là nơi thế nào, ta có thể không ép buộc nàng sao.

Một khi sơ sẩy, coi như đại họa diệt môn!”

Lý di nương nói xong liền quỳ xuống: "Cầu xin tiểu thư, che chở cho Tâm Tâm."

Tô Hạ Y vội vàng để Đậu Đỏ đỡ.

Lý di nương lại kiên trì quỳ trên mặt đất: "Tiểu thư những năm qua ở thôn trang, chúng ta muốn cầu xin tiểu thư cũng không có cách nào cầu.

Bây giờ tiểu thư trở về, ta cũng chỉ có thể cầu xin tiểu thư.

Xin tiểu thư xem năm đó ta phụng dưỡng phu nhân cần cù chăm chỉ, những năm này cũng chỉ một lòng một ý nuôi dưỡng Tâm Tâm, trông nom Tâm Tâm!".