"Bà nói Chu Lâm đang đứng bên ngoài sao?" Lạc Thương một tay xoa bóp núi ngọc, một bên vừa nhận điện thoại bàn. 

"Cứ để cho cậu ta vào đi." Cúp điện thoại, Lạc Thương đắp mền che khuất cơ thể trần truồng của Niệm Nô, sau đó hòa ái vuốt ve đầu cô bé:

"Ngoan ngoãn nằm yên ở đây, khi nào ba trở lại sẽ chơi với con."

Chỉ cần Niệm Nô sắp có dấu hiệu thanh tỉnh liền bị ông chuốc rượu cho say mèm, giờ đây cũng vậy, gương mặt Niệm Nô đỏ ửng, mê mang gật đầu với ông.

Đóng kĩ cửa phòng lại, Lạc Thương vừa chỉnh lại áo thun vừa chậm rãi đi xuống lầu. 

Chu Lâm đã đứng dưới lầu nhìn Lạc Thương, không biết tại sao, hắn cảm thấy cả người ông có sự thay đổi rõ rệt. 

"Con tới rồi à. Ân Ân đâu? Sao con bé không đi chung với con." 

Ngồi xuống bàn trà, ông cười nói, tay cầm bình trà rót ra hai tách nhỏ.

"Sức khỏe của tiểu Bảo đột nhiên không tốt, cho nên Ân Ân không thể tới thăm ba." 

Ngồi xuống ghế đối diện Lạc Thương, hắn cười đáp lời, hiện giờ Yến Yến đang ở trong nhà ông ta, hắn không thể không cẩn thận. Nếu Lạc Ân gọi điện thoại cho ông nói này nọ, Chu Lâm không thể chắc chắn ông sẽ không động đến Yến Yến. 

Mày hơi nhíu lại, Lạc Thương quan tâm nói:

"Trẻ nhỏ luôn cần cha mẹ chú ý, con và Ân Ân nên ở cạnh tiểu Bảo nhiều hơn."

Chu Lâm gật đầu, hai tay đan chéo vào nhau đặt lên đầu gối:

"Thật ra hôm nay còn đến tìm ba có việc xin lỗi."

Nhấp một ngụm nước trà, Lạc Thương tỏ vẻ ngạc nhiên nói:

"Ồ, con có làm chuyện gì sai mà phải xin lỗi ba chứ?"

Ho nhẹ, Chu Lâm tỏ ra xấu hổ nói:

"Vì con không tốt đã chọc giận Yến Yến, khiến em ấy không vui đi ra ngoài chơi, may mắn là gặp được ba, cho nên con mới cảm thấy có lỗi với ba. Tính tình của Yến Yến hơi nhút nhát, chắc chắn đã làm phiền ba rất nhiều, con thật không phải là người anh tốt, ba đừng chê cười."

Vẻ mặt Lạc Thương hiện lên sự bất đắc dĩ, lắc đầu thở dài nói:

"Ba tình cờ đến Giang Tây ăn cơm thì thấy tiểu Yến bị kẻ xấu lợi dụng, lúc đó tiểu Yến còn tưởng ba là ba của con bé, bám chặt không chịu buông tay, ba có nói đưa tiểu Yến về nhà con nhưng con bé không chịu. Giống như rất sợ hãi chuyện gì đó..."

Trong mắt Chu Lâm lướt qua tia đau đớn, vẻ mặt buồn bã, gắng gượng cười:

"Là do con không tốt, sau này con sẽ đối xử tốt với em ấy nhiều hơn nữa, xin phép ba cho con được đón em ấy về nhà."

"Không phải là ba không muốn con đưa tiểu Yến về nhà chăm sóc, dù sao hai đứa cũng là anh em,... nhưng không hiểu tại sao con bé lại rất thích ở với ba. Mấy lần ba đề nghị muốn chở con bé về là con bé liền khóc nức nở không ngừng."

Bàn tay đan chéo vô thức siết chặt lại, Chu Lâm mím môi:

"Con không ngờ Yến Yến lại không thích trở về nhà con đến vậy. Dù sao cũng cám ơn ba đã chiếu cố Yến Yến hai ngày qua, ba có thể cho con gặp Yến Yến hỏi ý kiến em ấy một lần nữa được không?"

Lạc Thương cười lắc đầu:

"Con nói gì vậy, anh muốn gặp em là chuyện bình thường, cần gì phải xin phép cơ chứ. Con cứ ngồi ở đây đợi một lát, ba lên lầu gọi tiểu Yến xuống."

Thấy Lạc Thương sắp đứng lên, Chu Lâm nhanh chóng đứng dậy nói:

"Ba là bậc cha chú, sao có thể để ba lên gọi Yến Yến được, ba cứ nói cho con biết em ấy ở phòng nào, con sẽ lên tìm, nhân tiện hỏi rõ ý muốn của Yến Yến."

Đáy mắt đen sâu thẳm của Lạc Thương hiện lên tia nguy hiểm rất khó phát hiện, ông đứng dậy cười nói:

"Dù sao đây cũng là nhà của ba, con tới đây là khách, sao ba có thể thất lễ như vậy, thôi, hai cha con cùng lên tìm con bé đi." Nói xong, ông vỗ vai Chu Lâm một cái rồi dẫn đầu đi trước. Đến nước này, Chu Lâm chỉ có thể chầm chậm bước theo.

Đến trước cửa phòng Chu Yến, Lạc Thương đưa tay gõ gõ cửa phòng.

"Tiểu Yến, anh trai con đến thăm con nè."

Chu Lâm nghe ông ta nói như vậy không hiểu sao có chút hồi hộp, từ lúc xảy ra chuyện đêm đó, bản thân hắn chưa từng đối diện nói chuyện với Yến Yến, không biết em ấy...

Gõ đến năm sáu lần, bên trong vẫn im lặng không tiếng động, Lạc Thương nhìn vẻ mặt trầm trọng của Chu Lâm liền thở dài an ủi:

"Chắc con bé chưa suy nghĩ thông suốt, con cũng đừng buồn quá."

Chu Lâm nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nhẹ nhàng nói với người bên trong:

"Yến Yến, là anh đây, em có thể nói với anh một tiếng được không?"

"Theo anh về nhà được không?" 

Nhưng đáp lại hắn chỉ có sự im lặng.

Lạc Thương biết nếu Chu Lâm không nghe được tiếng của Chu Yến sẽ không đời nào chịu bỏ về, ông hòa ái nói:

"Tiểu Yến ngoan, anh con muốn con trở về nhà, con có muốn rời khỏi bác không?"

Tiếng ông vừa dứt, bên trong lập tức truyền ra tiếng nói cầu xin:

"Tiểu Yến không muốn rời xa ba, tiểu Yến không đi đâu cả."

Trái tim Chu Lâm liên tục co rút đau đớn, vẻ khổ sở không có cách nào che giấu được, đứng như người mất hồn một lúc lâu, đến khi bị Lạc Thương vỗ vai hắn mới tỉnh táo lại.

"Thật sự phải làm phiền ba nhiều rồi. Tiểu Yến có gì khiến ba không vui mong ba rộng lòng bỏ qua."

Ông vẫn giữ nụ cười hòa ái:

"Con yên tâm đi. Tiểu Yến rất ngoan, ba rất thích con bé."

Gật đầu, Chu Lâm nhìn giờ hiển thị trên đồng hồ đeo tay rồi vội nói:

"Giờ đã trễ rồi, xin phép ba con về."

"Ừ, lái xe cẩn thận, khi nào rảnh ba sẽ tới thăm tiểu Bảo."

Lạc Thương đi xuống lầu tiễn Chu Lâm ra cửa, đến khi bóng dáng chiếc xe khuất hẳn mới xoay người đi vào. 

Mà bên kia, sau khi chạy khoảng hơn một cây số, Chu Lâm rẻ vào một con đường vắng rồi đạp thắng xe dừng lại, hắn muốn chứng minh phán đoán của mình. Cầm điện thoại lên gọi tới một dãy số, giọng nói Chu Lâm lạnh lùng hơn bao giờ hết:

"Mau công bố tin tức tập đoàn Lạc Thương trốn thuế, đút hối lộ các viên chức nhà nước.

Đúng.

Cứ mạnh tay mà làm, càng lớn chuyện càng tốt."