Author: Lục Lạc Nhi

Lạc Nhi nhắm mắt lại, ngón tay đảo nhịp trên phím đàn càng lúc càng nhanh, bất giác nàng cau mày. Không cảm nhận được, nàng không thể cảm nhận được nơi cuối cùng phát ra sức mạnh tập kích vào các nàng. Những sợi linh lực nàng chăng ra trong không trung, dò xét thực lực đối phương, củng cố thêm kết giới, bảo vệ Tần Lục. Lạc Nhi mở mắt ra, ngón trỏ ngân nhẹ một nhịp khóa chặt mục tiêu, Tần Lục vẫn đang nương theo chiều linh lực của nàng, phóng mạnh mũi kiếm về điểm nàng đã khóa. 

“Phựt!’’  Giống như thứ gì đó bị đứt, khiến mọi sức mạnh đổ dồn lên kết giới biến mất, Lăng Nguyên vẫn không dám lơi là, linh lực rót vào kết giới càng nhiều hơn. Có được sự trợ giúp của Lăng Nguyên, Huyền Vũ mới có thể rảnh tay kết ấn thi triển trận pháp: “Huyễn Tinh trận. Đi!’’ Hàng loạt sao băng phát ra từ kết chú, quay ngược chiều tìm nơi xuất phát của sức mạnh đã tập kích các nàng mà đổ xuống. "Rầm! Rầm!" Hàng loạt tiếng nổ liên tiếp vang lên trong cấm địa, khiến bầu không khí xung quanh trở nên vô cùng đáng sợ. 

Tần Lục, Huyền Vũ không có thời gian kiểm tra xem Huyễn Tinh trận kia thực sự có giết chết kẻ thù hay không, mà ngay lập tức trở về xem xét tình hình của nàng. Lạc Nhi đã ngừng đàn, nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền, thần thức của nàng thông qua hình dạng chim đại bàng đang dò xét xung quanh. Đến khi xác định mọi thứ đã an toàn, Lạc Nhi mới mở mắt ra, thở nhẹ một hơi rồi phất tay thu lại kết giới: "Có kẻ dùng tơ dẫn thuật đặt bẫy chúng ta ở đây, hỏa ngưu chính là mắt bẫy. Chỉ cần làm kinh động đến hỏa ngưu, trận này sẽ phát động, dồn chúng ta vào chỗ chết. Kẻ bày trận lại không có ở đây, muội cũng không cảm nhận được hắn đang ở chỗ nào. Chỉ tìm được nơi khởi đầu sức mạnh của bẫy, chặt đứt nguồn cung cấp năng lượng, bẫy sẽ tự động dừng lại.’’

Lăng Nguyên đến bên cạnh ba người, nhìn nàng một lượt từ đầu xuống chân, xác định nàng không sao mới mở miệng nói: “Kẻ này muốn tấn công muội. Năm năm trước khi thao luyện, muội có kẻ thù nào không?’’ Nàng biết vì sao họ lại lo lắng đến vậy, mọi nguồn sức mạnh tấn công đều nhằm vào nàng. Năm năm trước nàng đến Tây An tham gia thao luyện, nhưng chưa từng thực sự xuất toàn lực giao chiến. Ngay cả cấm địa cũng chưa kịp đặt chân vào, làm sao lại có kẻ thù được cơ chứ.

“Hầu như muội không bước ra khỏi Lăng phủ, lấy đâu ra kẻ thù?’’ Nàng lắc đầu tỏ vẻ nghĩ không ra, Lăng Nguyên cũng từng nghe phụ thân nói, năm năm trước nàng đến đây vô cùng lặng lẽ. Kẻ biết nàng đến chỉ có vài người trong số cường giả mà thôi, mà bản thân nàng cũng không hiếu chiến, những trận giả đấu chỉ tham gia có lệ. “Ở Tây Ngôn quốc cũng không ư?’’ Hắn lại tiếp tục hỏi, lần này ánh mắt chuyển sang Tần Lục và Huyền Vũ.

Tần Lục đón lấy ánh mắt của hắn, như hiểu được một chuyện, lần tấn công này chưa chắc là hoàn toàn nhắm vào nàng. Mà còn có thể là nhằm vào cả hắn và Huyền Vũ, thân phận hoàng tử của Tây Ngôn quốc có sức hấp dẫn thế nào đối với các cường giả kia hắn biết rất rõ. Huyền Vũ nhìn thấy vẻ mặt của Tần Lục cũng tự mình đoán ra nguyên nhân: “Chúng ta là hoàng tử của Tây Ngôn quốc, Tần Lục là đệ đệ của ta.’’ Lăng Nguyên nhận được câu trả lời thỏa đáng mới gật gù vài cái.

“Muốn diệt trừ người thừa kế của Tây Ngôn quốc, đồng thời giá họa cho Lăng gia ở Tây An. Kẻ này tham vọng rất nhiều, một nước cờ muốn lật cả hai chiếc thuyền lớn.’’ Lăng Nguyên nheo mắt, ánh mắt đầy âm hiểm, chuẩn bị nhiều như thế chứng tỏ thời gian phải rất lâu. Trong cấm địa này chắc chắn không chỉ có một cái bẩy hỏa ngưu này, sẽ còn rất nhiều cạm bẫy khác chờ đón bọn họ. Mà đám người cường giả tiến vào lần này, không may sẽ trở thành những con mồi đi lạc vào lưới nhện đang giăng ra.

“Không cần quá lo lắng, chúng chờ đợi nhiều năm như vậy, nếu không để những cái bẫy đó làm việc thì chúng ta đã phụ tâm tư lo lắng của chúng rồi.’’ Lạc Nhi vuốt ve mái tóc lơ đãng nói, nàng không sợ cạm bẫy phía trước, chỉ sợ Lăng Nguyên và hai người họ gặp chuyện không may. Chẳng phải nàng đã hạ quyết tâm rồi sao, lần này đến phiên nàng bảo vệ bọn họ, tuyệt đối không để họ chịu bất kỳ tổn thương nào. Lăng Nguyên cũng đồng tình với cách nghĩ của nàng, hắn muốn tìm ra kẻ đứng sau chuyện này. Dù là vô tình hay cố ý và mục đích của bọn chúng là gì, thì chúng cũng đã chạm vào điểm trọng yếu của hắn, không được phép làm tổn hại đến Lạc Nhi. 

Bỗng nhiên, có một tiếng thét dài vang lên từ cánh rừng phía sau, Huyền Vũ  xoay người giăng kết giới bao bọc mọi người, hắn đứng trước mặt nàng bàn tay giữ chặt trường kiếm: “Lạc Tư điệu, mau dựng lá chắn của muội lên.’’ Lạc Nhi gẩy nhẹ ngón tay ngân lên Lạc Tư điệu, chẳng mấy chốc đã dựng lên một màn chắn linh lực bên ngoài kết giới của Huyền Vũ. Mặt đất lại rung lắc dữ dội, có thứ gì đó rất lớn đang di chuyển về phía này, Lăng Nguyên thủ thế sẵn sàng giao chiến, phối hợp với Tần Lục một trước một sau chuẩn bị công phá.

Đến khi thứ ấy xuất hiện, Huyền Vũ không thể không hít một hơi lạnh, đúng như hắn nghĩ đã có cường giả đụng phải hỏa ngưu. Không biết vì tham lam nội đan của hỏa ngưu hay cố tình hướng nó đến chỗ bọn hắn nhưng kết cục của họ cũng chỉ có một. Bên ngoài lớp da rắn chắc của hỏa ngưu nhuốm đầy máu, nhưng trên người nó lại không có vết thương. Vậy máu này từ đâu mà có, hắn không cần nghĩ cũng biết. Một bên sừng của hỏa ngưu còn vướng lại một xác người, chiếc sừng nhọn hoắc đâm xuyên từ bụng ra sau lưng khiến kẻ kia tử vọng tại chỗ. 

Nhưng dù hỏa ngưu có vung vẩy đầu thế nào, thì cái xác cũng không rơi xuống, giống như bị dính chặt vào chiếc sừng vậy. Điều đó khiến hỏa ngưu nổi điên, tàn sát đám người còn lại, máu tươi nhỏ xuống từ miệng hỏa ngươi, bê bết trên mặt đất. Trong miệng nó còn đang gặm một cánh tay người, nhục huyết lẫn lộn, không biết đã xé xác kẻ nào. Nó nghe thấy tiếng đánh nhau ở đây, các nàng gây ra tiếng động lớn như vậy, mà nó lại ở gần chỗ các nàng nhất. Cơn điên loạn đã mất khống chế hoàn toàn, chỉ một mực lao về phía này, muốn tìm kẻ đã khiến nó khó chịu, rồi xé xác chúng ra từng mảnh. 

May mắn hắn đứng trước mặt nàng, còn nàng thì đang bận rộn đàn Lạc Tư điệu, nếu để nàng nhìn thấy cảnh tượng này. Dù nàng có giả bộ bình tĩnh thì hắn biết Lạc Nhi của hắn vẫn rất sợ hãi, chỉ cần một mình hắn thấy là đủ rồi, đôi mắt xinh đẹp ấy không nên nhìn những thứ bẩn thỉu này. Huyền Vũ hạ giọng dặn dò: “Dù có chuyện gì cũng đừng nhìn mọi thứ bằng đôi mắt của nàng.’’ Tần Lục hiểu Huyền Vũ đang lo lắng điều gì, hắn phóng chiếc khiên bạc chắn trước mặt nàng, ngăn cách Huyền Vũ và Lạc Nhi. Sau đó cúi đầu xuống thì thầm vào tai nàng, đôi tay đưa lên vuốt nhẹ mắt nàng xuống: “Không nhìn thấy sẽ không sợ.’’ Hàng mi của nàng run rẩy, vuốt khẽ vào bàn tay của Tần Lục: “Là máu sao?’’ 

Tần Lục vẫn giữ ngữ điệu bình ổn, thong thả phóng trường kiếm ra ngoài kết giới xuyên qua lá chắn của nàng lao đến hỏa ngưu đang điên cuồng kia. “Phải, rất nhiều máu, sẽ nhắc đến nhiều chuyện không vui.’’ Huyền Vũ nhìn hắn như thế, cũng không tức giận việc Tần Lục chen ngang vào, chỉ nhắc chở một câu: “Ngươi bảo vệ Lạc Nhi, ta và Lăng Nguyên đối phó nó.’’ Tần Lục nhoẻn miệng cười, tấm khiên bạc ngăn cách ba người bọn họ, khiến Huyền Vũ không thể nhìn thấy nụ cười kia. Chẳng qua trong giọng nói của Tần Lục phảng phất đầy ý cười: “Giao cho đệ.’’ Nhận được lời đảm bảo của Tần Lục, Huyền Vũ đổi vị trí với hắn phối hợp với Lăng Nguyên xông ra ngoài.

Thần lực trong cơ thể phàm nhân không thể triển khai hết uy lực cảu nó, dù kết giới của hắn có vững chắc, hay Lạc Tư điệu của Lạc Nhi có mạnh mẽ. Ai dám đảm bảo sẽ không bị phá vỡ kia chứ? Mỗi thế giới đều có thiên đạo giữ mọi vật cân bằng, thứ gì quá mạnh mẽ cũng không tốt, sẽ bị thiên đạo loại trừ. Vì thế bọn họ đều không dám tung ra quá nhiều thần lực, đa số đều là linh lực do cơ thể phàm nhân tu luyện được. Vì thế linh lực kia là có hạn, chịu được bao nhiêu đợt tấn công còn chưa thể nói rõ, thay vì để hỏa ngưu chạm vào lá chắn của nàng. Hắn và Lăng Nguyên biến bị động thành chủ động, một đường tấn công nó trước, diệt trừ khả năng nó khiến nàng tổn thương.

Lăng Nguyên không hề buồn phiền khi phải hợp tác Huyền Vũ đối phó hỏa ngưu, nhìn thấy những người bên cạnh nàng có năng lực cường đại như vậy hắn rất vui mừng. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, Lăng Nguyên như nhìn thấy chính mình trong gương, cảm xúc hắn dành cho nàng rất phức tạp. Nếu nói là tình cảm nam nữ thì không đúng, vì hắn không có ý muốn chiếm nàng làm của riêng, hay nhốt nàng vĩnh viễn bên cạnh mình. Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, nhìn thấy nàng đươc vui vẻ mạnh khỏe là hắn đã đủ, nhiều khi ngẫm lại rất giống với… Mong muốn của phụ thân dành cho hắn. Có thể gọi đó là thứ tình thân mà rất lâu rồi hắn mới cảm nhận được từ ai khác ngoài Lăng thành chủ. Chỉ muốn bảo bọc, che chở nàng thật tổn, nhìn nàng bình an lớn lên khỏe mạnh.

Khoan đã, tại sao lại là lớn lên? Nàng đã hai mươi tuổi, không phải đã đủ lớn rồi sao? Lăng Nguyên cảm thấy đầu óc mình xoay chuyển khôn lường. “Nhận ra hài tử đã tồn tại, mười phần chỉ bảo vệ được ba, dù có chết cũng phải để đứa trẻ này sinh ra...’’ Là ai đang nói? Là ai đang thì thầm bên tai hắn, lời của người đó có ý gì? Ai là hài tử mười phần chỉ còn ba phách, vì sao dù chết cũng mong muốn hài tử được sinh ra?

Nhưng hỏa ngưu không để hắn phân tâm lâu, trường kiếm của Tần Lục đã đi trước một bước, đâm thủng mắt trái của nó, khiến con vật bị đau mà lồng lộn. Cả thân hình to lớn đổ ập xuống đất, lăn tròn từng vòng, tiếng kêu gào thảm thiết phát ra rất chói tai. Nơi nào nó lăn đến thì cây cối bị đè gẫy, cỏ hoa đều dập nát, nếu không phải hắn và Huyền Vũ nhanh chân tránh kịp rất có thể đã bị hỏa ngưu đè chết rồi. Lúc bọn hắn định xông lên kết liễu hỏa ngưu, thì bỗng nhiên cơ thể cứng đờ, không thể di chuyển. 

Huyền Vũ rủa thầm, là thuật định thân, kẻ nào đã giăng thuật định thân lên hỏa ngưu muốn bắt nó lại. Thật không ngờ, chú thuật kia không có tác dụng, lại chẳng tiêu tán đi, mà mắc lại bên người hỏa ngưu, lúc nó lăn lộn chú thuật rơi xuống vô tình trói lấy họ. Bên kia hỏa ngưu đụng phải lá chắn của nàng, bị lực phản phệ lại một phần ba, đau đến chết đi sống lại. Hỏa ngưu tức giận lồng dậy, giẫm đạp mọi thứ cản đường nó, mà thứ nó nhắm đến đầu tiên lại là nàng.

Móng chân nặng nề đá lên lá chắn, những tiếng động ầm ĩ liên tục vang lên, dù lực phản phệ không hề giảm nhưng nó vẫn tiếp tục vung chân đá lên lá chắn. Tần Lục thấy tình hình không ổn, niệm chú thu trường kiếm về, vẫn để lại tấm khiên che chở Lạc Nhi, một mình xông ra khỏi kết giới đối mặt với hỏa ngưu. Thuật định thân của Huyền Vũ và Lăng Nguyên không thể nói giải là giải ngay được, kẻ niệm chú đã chết, mà mục tiêu niệm chú là hỏa ngưu vẫn còn sống, chỉ khi hỏa ngưu chết thì thuật mới được hóa giải.

“Nàng cảm nhận được ta mà, phải không?’’ Lạc Nhi vẫn luôn nhắm mắt theo lời Huyền Vũ dặn, trong tiềm thức sạch sẽ ấy vang lên tiếng nói quen thuộc của một người. “Tần Y? Tại sao lại rời khỏi kết giới?’’ Nàng ngạc nhiên hỏi lại, vì sao hắn lại dùng âm mật nói chuyện với nàng. Bên tai Lạc Nhi nghe thấy tiếng binh khí va chạm, là trường kiếm của Tần Lục đụng phải giáp sắt trên người hỏa ngưu. “Huyền Vũ và Lăng Nguyên đều đã trúng thuật định thân. Giúp ta một việc, đàn Mai khúc đi.’’ Tần Lục vất vả tránh né cặp sừng của hỏa ngưu, vừa đâm vào mắt nó, khoét sâu tận gốc rễ. 

Lạc Nhi giật mình, những ngón tay dừng chơi đàn, Lạc Tư điệu dừng lại, lá chắn của nàng có chút run rẩy. Thực lực của Lạc Nhi vẫn chưa đủ để duy trì lá chắn lâu dài, phải dựa vào linh lực không ngừng rót vào Cửu Nguyệt Hoàn để chống đỡ. “Hỏa ngưu này khó đối phó như vậy sao?’’ Nàng không muốn đàn Mai khúc, Tần Lục đang muốn dùng đến ma thân của hắn, chỉ có Mai khúc mới không chế được lý trí của hắn trong hình dáng ma thân.

“Mở mắt ra, nhìn một mình ta mà thôi, ta cam đoan với nàng. Ta rất sạch sẽ, một vết máu cũng không có.’’ Lời hắn nói như có ma lực, bất giác khiến Lạc Nhi mở mắt ra, đôi mắt trong suốt mở to nhìn hắn, xuyên màn kết giới mờ ảo, Tần Lục biết nàng chỉ đang nhìn hắn. Hắn cười khẽ một tiếng, hóa thành ma thân, thần lực không thể dùng bậy, nội đan của hỏa ngưu lại không ngừng hấp thụ linh lực trong cơ thể hắn. Với phàm nhân yếu ớt này, có thể chống đỡ được bao lâu kia chứ? Ngoài cách sử dụng ma thân hắn không còn cách nào khác, hỏa ngưu này chính là bẩy thiết kế dồn họ vào đường cùng.

Nhìn ma khí chờn vờn quanh Tần Lục, cơ thể Lạc Nhi khẽ run lên, Lạc Tư điệu đã ngừng hắn, lá chắn của nàng vỡ tan tành. Thay vào đó Mai khúc vang lên không chút ngượng ngập, dịu dàng thanh tẩy lý trí sắp trở nên cuồng dại của hắn ta. Trường kiếm trong tay vẽ từng đường xinh đẹp, dáng vẻ của hắn lúc này hệt như đang múa kiếm cho nàng xem vậy. Ngoại trừ hắn ra, những màu sắc khác đều không thể lọt vào đôi mắt của nàng. Như đêm trăng kiếp trước, dưới tán mai đỏ rực, hắn dùng thân phận nữ tử, đã từng múa kiếm cho nàng xem. 

Huyền Vũ nhìn cảnh tượng trước mắt, cứ như ai lấy kiếm chọc mù mắt hắn vậy, đau xót tâm can. Là hắn chưa đủ dịu dàng, hay là nàng cảm nhận chưa đủ, hình như trong trái tim của nàng, vẫn có chỗ hắn không thể chạm đến. Thông qua mảnh ngọc phượng hoàng, hắn biết nàng đang cảm thấy thế nào. Tiếng nhạc ngân nga như thế, vui tươi đến nỗi muốn bật cười, Lạc Nhi rất thích khúc nhạc đó, lần đầu nghe Tần Lục đàn ở lễ đăng cơ nàng đã rất thích. Chẳng qua vì cố kỵ thân phận của hắn và Tần Lục, nàng chưa từng luyện Mai khúc bằng Cửu Nguyệt Hoàn. Với nàng Tần Lục rất khác so với hắn, vị trí của hắn lại không thể so với Tần Lục, đều là lưỡng bại câu thương.

“Nàng thích hắn!’’ Ba chữ đơn giản khiến Lạc Nhi giật mình, tiếng đàn trở nên hỗn loạn, nàng dời ánh mắt khỏi Tần Lục. “Không… Không phải đâu. Chỉ là…’’ Huyền Vũ vẫn nhìn nàng, từng cơn sóng ngầm trỗi dậy bên trong hắn. Cả bốn bọn họ đều không biết, thật ra ngay từ khi bước chân vào cấm địa, bọn đã luôn ở rất gần phong ấn. Nay lại một lần nữa chịu ảnh hưởng của phong ấn cấm địa, cảm xúc tuôn trào không thể kiểm soát.