Author: Mai Tuyết Vân

Cùng với sự bảo hộ của Lăng Nguyên, đoàn người nhập thành không chút trở ngại, vừa vào thành Lạc Nhi đã lặng lẽ quan sát. Thành Tây An so với năm năm trước không hề khác chút nào, nhân khẩu trên vạn hộ, chưa kể các cường giả tụ họp về đây tham gia thao luyện. Chỉ nhiêu đó thôi đã đủ khiến người khác phải kinh ngạc về mức độ to lớn của thành Tây An. Lăng Nguyên không biết nàng đã từng đến đây, hắn luôn miệng giới thiệu những điều đặc sắc của thành cho nàng biết. Bộ dạng chân thật này của hắn lại làm nàng cảm thấy rất đáng yêu, trái ngược hoàn toàn với sát khí kinh người lúc nãy. Tần Lục và Huyền Vũ đều tỏ ra khó chịu trước sự nhiệt tình của hắn, nhưng nhìn thấy nàng hào hứng như vậy, bọn hắn của đành phải để yên. Hai người họ còn đang lo nàng sẽ không thể quên được chuyện thảm sát khi nãy. Nhưng nhờ có Lăng Nguyên và những câu chuyện của hắn đã khiến sự tập trung của nàng bị lôi kéo hoàn toàn.

Lạc Nhi mỉm cười khi nghe Lăng Nguyên nhắc đến phong tục ngày hội tết ở Tây An, “Lăng thiếu chủ, thực ra đây là lần thứ hai ta đến thành Tây An.’’ Nghe nàng nói, hắn vô cùng ngạc nhiên, “Là lần thứ hai sao?’’ Lạc Nhi gật đầu với hắn: “Cách đây năm năm ta đã đến đây tham dự thao luyện nhưng không tiến vào chiến trường. Lần này ta đưa theo cả bằng hữu đến, chiến trường không thể thiếu phần của bọn ta được.’’ Lăng Nguyên liếc nhìn hai người đang trầm mặc phía sau, hóa ra là vậy, năm năm trước hắn rời thành Tây An đến núi Thanh Thành rèn luyện, cũng đã từng bỏ lỡ chiến trường lúc ấy. Vì thế mà mới không gặp được nàng, càng không thể biết việc nàng chỉ tham gia thao luyện mà từ bỏ chiến trường.

Dù trong lá thư Tây Ngôn quốc gửi đến chỉ đề cập đến thân phận của Lạc Nhi nhưng theo biểu hiện của nàng đối với hai vị “bằng hữu’’ theo cùng phải khiến hắn suy ngẫm. Gia thế của Tần Lục và Huyền Vũ không thể tầm thường được, bản lĩnh như thế càng làm hắn dè chừng. Nhất là với Huyền Vũ, người này chỉ cần vài đường kiếm đã dễ dàng chặn được cơn cuồng sát của hắn. Thực lực của kẻ đó hắn không nhìn thấu được, càng không thể đoán được khả năng thật sự của Huyền Vũ. Nhưng trước mắt việc hắn cần làm chính là đưa các nàng đến gặp phụ thân của hắn. Khi phụ thân giao nhiệm vụ đi đón các nàng đã đặc biệt căn dặn hắn, sau khi đưa các nàng nhập thành phải lập tức sai người báo cho ông biết.

Vừa qua khỏi cồng thành, hắn đã cho người báo tin cho phụ thân, chỉ là không biết ông có thời gian để đến gặp các nàng hay không. Thời điềm thao luyện chính là khoảng thời gian thành Tây An náo nhiệt nhất. Càng nhiều người tụ họp các chuyện phát sinh và những vấn đề cần giải quyết lại càng nhiều. Phụ thân hắn dù có ba đầu sáu tay cũng khó có thể nhanh chóng thoát khỏi mớ bận rộn này. Nếu không việc đi đón nữ nhi của Tuyên vương phi đâu đến lượt hắn nhúng tay vào. Thương yêu người kia đến như vậy, làm sao nỡ để nữ nhi của người đó chịu khổ kia chứ. Kẻ si tình trong thiên hạ có lẽ chỉ có thể đến mức như phụ thân của hắn mà thôi.

Chẳng bao lâu sau, xe ngựa dừng lại trước phủ Lăng gia, Lăng Nguyên xuống xe trước, “Chúng ta đã đến nơi rồi.’’ Hắn vươn tay ra định đỡ lấy Lạc Nhi. Nhưng Huyền Vũ đã nhanh tay hơn hắn, đặt bàn tay mình vào tay Lăng Nguyên thuận thế xuống khỏi xe ngựa, còn thuận miệng nói: “Đa tạ.’’ Tần Lục nín cười nhìn hành động của Huyền Vũ, từ bao giờ mà Thượng tiên Huyền Vũ, người nổi tiếng nghiêm nghị nhất trong Tứ phương thần còn biết trêu đùa người khác như vậy. Nụ cười trên môi Lăng Nguyên khẽ cứng ngắt nhưng hắn vẫn phải giữ thái độ điềm tĩnh trả lời Huyền Vũ: “Huyền Vũ công tử khách sáo rồi.’’ Trong lúc Lăng Nguyên mãi đối đáp với Huyền Vũ, thì Lạc Nhi đã được Tần Lục đưa xuống khỏi xe ngựa đứng bên cạnh Huyền Vũ. Lăng Nguyên nhìn lướt qua họ, rồi nhanh chóng sắp xếp an bày thỏa đáng sau đó mới cáo từ rời đi.

Đợi Lăng Nguyên đi rồi, Lạc Nhi nhanh chóng hạ kết giới trong phòng, ngăn cách với không gian bên ngoài. Huyền Vũ đăm chiêu nhìn nàng, hắn khác với Tần Lục, việc Lăng Nguyên giống Lạc Nhi là một tín hiệu tốt, còn về thân phận của Lăng Nguyên là nam tử thì hắn cũng đã có giải đáp của riêng mình. “Lăng Nguyên rất có thể là mẫu thân.’’ Lạc Nhi đáp lại ánh mắt của hắn, dọc đường hồi thành nàng đã suy nghĩ rất nhiều, không thể nào lại có sự trùng hợp kỳ lạ đến thế. Tần Lục cau mày nhìn hai người, hắn không thích bầu không khí giữa các nàng chút nào. Hắn có cảm giác Huyền Vũ luôn hiểu những suy nghĩ của nàng nhanh hơn hắn, chưa kịp đợi hắn có phản ứng thì lập tức Huyền Vũ đã tìm ra đáp án của nàng. “Không phải là không thể. Tác phong làm việc của bà ấy trước giờ luôn không theo khuôn khép thông thường. Khi tìm thấy thế giới Uyển Chi luân hồi, có thể đã dựa vào sổ sinh tử mà viết lại thân phận cho Uyển Chi. Việc Tử Thiên có thể tìm đến Tu La quốc bọn họ cũng đã lường trước, để Uyển Chi chuyển sinh trong thân phận nam nhân sẽ khiến Tử Thiên dù chiếm được sổ sinh tử cũng không có cách nào đoán ra được Uyển Chi đang ở đâu.’’

Huyền Vũ đưa ra lập luận của mình, bà ấy trong lời nói của hắn chính là Tu La vương phi, An Đình, mẫu thân của hắn. Khi hắn nói những lời này ra, Tần Lục có thể cảm nhận được sự nặng nề trong giọng nói của hắn: “Sổ sinh tử luôn được bảo quản bên người Ti mệnh nguyên quân. Tử Thiên muốn chiếm được sổ sinh tử ngoài cách cường đoạt thì không còn cách nào cả. Huynh cho rằng bọn họ cũng đã đề phòng trường hợp xấu nhất, Tử Thiên giành được sổ sinh tử mà tìm ra chúng ta ư? Không lẽ…’’ Tần Lục suy tư lên tiếng, câu cuối cùng hắn không dám nói ra. Chiếm được sổ sinh tử không khác nào nói mẫu thân của Huyền Vũ đang gặp nguy hiểm. Thực lực của Chiến thần Mẫn Nguyên ra sao hắn biết rõ, đến cả người ấy mà còn không phải đối thủ của Tử Thiên thì e rằng việc An Đình thua dưới tay kẻ ấy là điều dễ hiểu.

Thủ đoạn của Tử Thiên, hắn và Huyền Vũ đã từng được lãnh giáo không chỉ một lần, lần đó còn suýt nữa tự mình giết chết đối phương. Nếu không có Lạc Nhi thì có lẽ hắn và Huyền Vũ đã trở thành hai cái xác không hồn. Rốt cuộc Tử Thiên là ai mà có sức mạnh to lớn đến thế, cả việc hắn muốn tìm thấy Uyển Chi cũng rất kỳ lạ, hơn nữa còn mù quáng muốn cả Lạc Nhi. Trước khi đến thế giới này, thời gian quá cấp bách, bọn người Mẫn Nguyên còn chưa kịp nói rõ với các nàng. Hoặc có thể bọn họ cố tình che giấu một sự thật nào đó, không muốn để Lạc Nhi biết được. Nhưng chuyện trước mắt cần quan tâm hơn hết chính là an nguy của những người ở lại. Việc này hắn cũng không có cách nào xác nhận được, không thể an ủi hay bảo đảm cho Huyền Vũ.

Lạc Nhi lại rơi vào trạng thái hoang mang lo sợ, nàng luôn cố gắng tránh nghĩ đến vấn đề này. Nhưng không lúc nào nàng quên được, sư phụ của nàng, sư thúc và sư cô nàng mới vừa nhận thức. Sự bình an hiện giờ của nàng là đổi từ tính mạng của họ mà ra. Huyền Vũ thu lại tâm tình, hắn khẽ thở dài một tiếng, xoa đầu Lạc Nhi, từng cử chỉ hành động đều rất dịu dàng, vỗ về tâm trạng bất ổn: “Nước xa không cứu được lửa gần, chừng nào Tử Thiên chưa đạt được mục đích thì hắn sẽ không làm hại đến tính mạng của bọn họ đâu.’’ Lạc Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, nàng cảm thấy vô cùng bất lực, “Họ không chỉ có sư phụ muội, mà còn có cả người thân của huynh. Hại cả nhà huynh phải đi đến đường cùng, huynh không hận muội sao? Nếu ngày đó muội không tái sinh lần nữa cứ thế chết đi thì hay biết mấy.’’ Trong con ngươi xinh đẹp chất chứa những nỗi ân hận, đáng lẽ lúc đầu nàng không nên sinh ra từ Bát Nhã. Nếu như chết vì giật điện luôn cũng tốt, không cần tái sinh vào thân phận của nữ thứ phụ này.

Số mệnh ban đầu của nàng ta vốn định ra để chết, nàng kiên quyết cải lại số mệnh, liên lụy đến nhiều người như thế. Vậy thà để nàng chết ngay từ lúc bắt đầu, mọi thứ sẽ không đổ vỡ như hiện giờ. Tính mạng của những người quan tâm đến nàng đều như ngàn cân treo cọng chỉ, hoàn toàn không đáng. Huyền Vũ nghe nàng nói, lập tức trả lời: “Mạng của muội là do Thượng thần Uyển Chi dùng cả sinh mệnh đổi lại được. Muội nói muốn vứt là vứt được sao? Nếu không phải vì muội, bọn họ đâu gặp nguy hiểm như hiện giờ. Chỉ vì muốn muội sống, phụ mẫu ta dù hy sinh tính mạng cũng phải để muội rời khỏi bọn họ. Tính đi tính lại giờ sự sống của muội đã không còn là vấn đề của riêng muội nữa rồi. Nếu muội sợ như thế, thì hãy coi như muội nợ ta vậy, chỉ cần khi nào ta sống, việc muội muốn chết là điều không thể.’’

Tần Lục im lặng không nói, lời Lạc Nhi nói hắn lại nghe ra một hàm ý khác. Nếu nàng không tái sinh lần nữa, mãi mãi ngủ quên dưới lưỡi kiếm của hắn thì sao. Máu tim của phượng hoàng tái sinh tất cả, đẩy ngược thời gian về thời điểm mọi chuyện vừa mới bắt đầu. Nhưng hắn biết cái giá của việc nghịch lại thiên mệnh hoàn toàn là có thật, hắn không biết khi nào sự trừng phạt sẽ giáng xuống, và sẽ trừng phạt ra sao. Vì thế hắn rất sợ mất nàng, sợ nàng biến mất một lần nữa, vĩnh viễn tan biến như mẫu thân của hắn. Dù không có được, vậy chỉ cần nàng sống, hiện diện trên cõi đời này là được. “Rốt cuộc Tử Thiên là ai? Hắn có lý do gì để thực hiện những việc đó?’’

Huyền Vũ đưa mắt về phía hắn, vấn đề này hắn luôn cố tránh đề cập đến. Chuyện của nghìn vạn năm trước, tuy không thể hiểu hết nhưng hắn vẫn biết được một số chuyện. Về thân phận của Tử Thiên, và về nguyên nhân hắn luôn tìm kiếm Uyển Chi. Nhưng càng biết nhiều, thì hắn càng nhận ra, cái chết của công chúa Hàn Y năm đó có liên quan đến Tử Thiên. Hắn sợ sẽ chạm vào nỗi đau trong lòng Tần Lục, thân phận của thật sự của Tần Lục hắn đã sớm có suy đoán của mình. Là nữ cũng được nam cũng được, chỉ cần người đó thật lòng với Lạc Nhi là đã đủ khiến hắn không thể xuống tay rồi. Huống chi Tần Lục không hề có ác niệm với nàng, chỉ một mực muốn ôm lấy nàng vào lòng, bảo vệ nàng chu toàn từ mọi phía. Vậy có khác nào mục đích của hắn đâu chứ, kẻ có tâm tư giống hắn, hắn có thể ghét được sao?

“Đệ thật sự muốn biết không?’’ Huyền Vũ dò hỏi Tần Lục, con ngươi sáng lên một tia kỳ lạ, Tần Lục đã sớm dự liệu trong lòng. Thân phận của Tử Thiên không hề đơn giản, nhưng ngàn lần vạn tính đều không thể ngờ, cuối cùng tất cả lại như thế này.