Author: Lục Lạc Nhi

Mẫn Nguyên đến gặp Hàn Hạ, lúc này Hàn Hạ đang ngồi ở Tĩnh Điền Dao ngắm cảnh mùa thu. Bên cạnh hắn còn có một mỹ nhân thanh tú, vận bộ phượng y xinh đẹp động lòng người. Mị Cơ phát hiện ra khí tức của Mẫn Nguyên, nàng lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vẫy tay với hắn: “Đại huynh! Huynh cũng đến đây ngắm cảnh à?” Mẫn Nguyên mỉm cười với nàng, lắc đầu một cái: “Ta muốn nói chuyện với Hàn Hạ.” Mị Cơ nghe xong lập tức hiểu ngay, nàng xoay nhẹ người, dịu dàng gật đầu với Hàn Hạ, rồi dẫn theo đoàn cung nga rời khỏi Tĩnh Điền Dao. Vừa thong thả bước, vừa khẽ cảm thán: “Lá đỏ rơi nhiều quá, lại cảm thấy lòng buồn man mát.” Các cung nga đi cùng lên tiếng phụ họa, chẳng mấy chốc đã đi khuất khỏi tầm mắt của Mẫn Nguyên.

Hàn Hạ đưa mắt dõi theo bóng dáng mỹ nhân, vừa có chút không vừa lòng hỏi: “Là chuyện gì mà không thể để Mị Cơ nghe? Nàng ấy là muội muội ruột của huynh, chẳng lẽ còn không đủ tin tưởng?” Mẫn Nguyên thở dài, ngồi xuống bên cạnh Hàn Hạ: “Cũng vì Mị Cơ chính là muội muội của ta, ta lại càng không thể để muội ấy nghe!” Hàn Hạ cau mày suy tư: “Là việc gì?” Mẫn Nguyên đưa tầm mắt dõi ra xa, bay qua cả những đám mây cao nhất, tâm trí thả rời khỏi thân thể: “Ông ta đã quay về rồi, còn đang tìm kiếm Uyển Chi!” Hàn Hạ không khỏi thất sắc: “Ông ta ư? Chẳng phải phong ấn ở Tây Châu vẫn còn sao? Làm thế nào ông ta thoát ra ngoài được?”

Mẫn Nguyên lắc đầu với hắn: “Phong ấn chỉ nhốt được tiên thể, không thể giam cầm Ma tâm. Người này vốn sống như chết, từ lâu đã không còn là người.” Hàn Hạ siết chặt nắm đấm: “Sư phụ đã chết, ông ta còn quay về tìm làm gì? Chẳng lẽ muốn vong linh sư phụ không được ngủ yên sao?” Uyển Chi chính là sư phụ của Hàn Hạ và Hàn Y, trong trận chiến với yêu ma mấy nghìn vạn năm trước đã không may bỏ mạng. “Có lẽ vì sự ra đời của Lạc Nhi!” Mẫn Nguyên lại nói, giải đáp khúc mắc trong lòng Hàn Hạ.

“Chẳng lẽ… Ông ta nghĩ rằng Lục Lạc Nhi chính là tái sinh của Uyển Chi ư?” Hàn Hạ mở to mắt không thể tin được, mặc dù Lạc Nhi sinh ra đã mang dáng vẻ của Uyển Chi. Nhưng tuyệt đối không phải là tái sinh của Uyển Chi, vì linh hồn của Uyển Chi từ trước đến nay chưa từng nhập vào luân hồi, thì làm sao nói đến chuyện tái sinh. Mẫn Nguyên khẽ gật đầu: “Ma tâm sinh ra từ chấp niệm. Tình yêu ông ta dành cho sư phụ của đệ vốn đã mù quáng, yêu càng nặng, chấp niệm càng sâu, ma tâm càng lớn mạnh. Lần này còn lợi dụng Mạch Ân thần quân để tiếp cận Lạc Nhi, không biết tương lại sẽ còn xảy ra những chuyện gì. Hàn Hạ, đệ không thể cứ bỏ mặc Hàn Nguyệt, nếu đệ không quản, ai sẽ lo lắng cho tương lai của nha đầu đó?” Mẫn Nguyên đang trách Hàn Hạ, vì lời hứa đưa Mị Cơ đi ngao du tứ hải, mà phó mặc Thiên giới cho Hàn Nguyệt. Hình như tiểu đệ này rất ỷ lại về sự có mặt của hắn, một chút cũng muốn đùn đẩy trách nhiệm.

“Bây giờ huynh định sẽ làm những gì?” Hàn Hạ cảm thấy có lỗi với nữ nhi duy nhất của mình. Nếu Mẫn Nguyên không nhắc nhở, có lẽ hắn đã chuẩn bị rời khỏi Thiên tộc với Mị Cơ. Mẫn Nguyên đứng dậy: “Mục đích của ông ta nhắm đến là Lạc Nhi. Chỉ cần ta đưa con bé đi, Thiên giới nhất định sẽ bình an.” Hàn Hạ càng nghe càng cảm thấy không ổn, thiên hạ rộng lớn như vậy ngay cả Thiên giới được canh phòng cẩn mật mà ông ta còn ngang nhiên đi đi đến đến. Thế còn nơi nào an toàn hơn nơi này nữa, để thầy trò Mẫn Nguyên tìm tới chứ. Như nhận ra nỗi nghi hoặc của Hàn Hạ, Mẫn Nguyên cười trừ, xoay người bước đi: “Việc này thì đệ không cần phải lo, ta tự khắc sẽ có an bày thỏa đáng. Chỉ cần trong lúc ta rời khỏi đây, đệ nhất định phải giúp đỡ Hàn Nguyệt đứng vững ở vị trí Đế Cơ là đã đủ lắm rồi.”

Hàn Hạ trầm tư nhìn theo bóng dáng của Mẫn Nguyên, khẽ thở dài một tiếng, người nên ngồi trên vị trí Thiên đế bây giờ nên là Mẫn Nguyên. Mẫu thân của Hàn Hạ và phụ thân của Mẫn Nguyên là hai huynh muội ruột, luận về vai vế, ngôi vị này chưa đến lượt hắn có phần. Nếu không phải vì năm xưa Mẫn Nguyên nhất định cãi lời Lão Thiên đế, rời bỏ Thiên giới đi tầm sư học đạo. Thì có lẽ giờ người làm Thiên đế chính là Mẫn Nguyên rồi, nhưng Hàn Hạ cũng ngồi ở vị trí cao cao tại thượng kia cũng chẳng vui vẻ gì. Tính hắn thích an nhàn, chỉ muốn trải qua một cuộc đời yên bình không sóng gió, có đủ năng lực bảo vệ Mị Cơ bên cạnh đã đủ khiến hắn thỏa mãn. 

Nay chuyện đã đến mức này, hắn cũng không thể cứ ích kỷ nghĩ cho bản thân mình được, Mẫn Nguyên vì muốn bảo vệ cả Thiên tộc, đã dẫn Lạc Nhi rời khỏi Thiên giới, một mình chống đỡ mọi việc. Hắn phải đứng ra chu toàn mọi thứ, không thể để cục diện Thiên giới rối ren trong chốc lát được. Nếu thật sự Thiên tộc bị hủy trong tay hắn, hắn cũng không còn mặt mũi để nhìn mặt mẫu thân nữa. Trong lúc hắn mặc niệm, Mị Cơ đã quay trở lại từ bao giờ, nàng nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cổ hắn: “Hàn Hạ, chàng biết rằng không cần thực hiện lời hứa năm xưa với thiếp cũng được mà. Mị Cơ đã nói, khắp tứ hải bát hoang này chỉ cần nơi đâu có chàng, nơi đó chính là nhà.” Hàn Hạ nghe được lời nói của Mị Cơ, đáy lòng chợt trở nên ấm áp, hắn xoay người ôm lấy nàng vào lòng: “Mị Cơ! Đời này có thể gặp được nàng, chính là phúc đức của Hàn Hạ.”

Khi Mẫn Nguyên trở về Trường Nguyên cung, thì cuộc nói chuyện giữa ba người Tần Lục, Huyền Vũ và Lục Lạc Nhi đã trở thành trận khẩu chiến lấy một chọi hai. Hắn bước qua cửa điện, đưa mắt nhìn tiểu đồ đệ tức giận đỏ bừng cả mặt, rồi đảo mắt đến hai tiểu tử ma mãnh ung dung đối diện. Vừa nhìn đã biết nha đầu kia không phải là đối thủ của hai tiểu tử này rồi, Mẫn Nguyên cười nhẹ một tiếng. Nhìn ba người các nàng bây giờ, bỗng nhiên làm hắn nhớ đến chuyện xưa, khi Hàn Y còn chưa xuất giá. Bốn người bọn họ cũng đã chơi đùa với nhau rất vui vẻ, khi tức giận có thể quát tháo, lúc vui vẻ thì cười thật to. 

“Tăng trưởng Thiên Vương và Trưởng tôn Gia Cẩn Bình đã đồng ý với ta, giữ hai ngươi ở cạnh mình trong vòng một vạn năm tới. Nên sẽ không có chuyện các ngươi được phép đi cùng ta và Lạc Nhi đâu!” Một lời nói ra giải quyết được mớ rối rắm của Lạc Nhi từ nãy đến giờ, nàng vui mừng đứng dậy cúi người hành lễ với hắn. Mẫn Nguyên khoát tay với nàng, rồi lướt qua Huyền Vũ và Tần Lục: “Nếu đã không còn chuyện gì để nói, phiền hai ngươi rời khỏi cung Trường Nguyên. Lạc Nhi! Thay ta tiễn khách.” Huyền Vũ và Tần Lục đưa mắt nhìn nhau, lệnh đuổi khách đã rõ ràng như vậy, họ cũng không thể mặt dày tiếp tục ngồi lại.

Lạc Nhi lắc đầu không hiểu nổi sư phụ của mình, bảo nàng đón tiếp khách quý là sư phụ, hạ lệnh tiễn khách cũng là sư phụ. Sư phụ đại nhân à, tâm trạng của người còn thất thường hơn thời tiết ngoài kia nữa. Nàng phất tay thu dọn bàn trà, rồi đưa hai người ra khỏi cửa cung, Huyền Vũ bước đi thong thả vừa đi vừa nói với nàng: “Nếu bọn ta đều không thể đi cùng muội, vậy ít nhất cũng phải để chúng ta tiễn muội được không?” Lạc Nhi cảm thấy yêu cầu này không có gì quá đáng, gật đầu ngay lập tức. Còn Tần Lục lại đang chìm đắm trong việc làm thế nào để thuyết phục Gia Cẩn Bình, chợt nghe được Huyền Vũ hỏi thể, hắn cũng quay sang nhìn nàng. Huyền Vũ đánh mắt với hắn một cái, dù không hiểu Huyền Vũ có ý gì nhưng Tần Lục tin tưởng Huyền Vũ nhất định sẽ có cách. 

Cổng lớn Trường Nguyên cung vừa mở ra, Lạc Nhi đã khẽ mỉm cười, công việc tiễn người này vốn không đến lượt nàng làm. Bên ngoài cánh cổng, có hai người đang đứng đó, hình như đã đợi từ rất lâu rồi. Trên khuôn mặt của họ tràn ngập sự lo lắng và thiếu kiên nhẫn, sợ rằng nếu đây không phải là nơi ở của Mẫn Nguyên, e rằng họ đã mạo phạm mà xông vào rồi. Vừa nhìn thấy Huyền Vũ và Tần Lục, cả hai không hẹn mà gặp thở phào nhẹ nhõm, Lạc Nhi liếc nhìn hai người bọn họ rồi nói: “Lạc Nhi bái kiến Tăng trưởng Thiên Vương, Doãn Minh thần quân! Chuyện của Huyền Vũ và Tần Lục đã khiến hai vị lo lắng, thật là có lỗi. Người cũng đã đưa đến, Lạc Nhi xin cáo từ tại đây.” Lạc Nhi nhận được cái gật đầu từ họ, rồi đứng thẳng người dậy, duyên dáng xoay lưng định trở vào trong, nhưng cánh tay đã bị Tần Lục nắm lấy.

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt ánh lên sự không hiểu, Tần Lục cười nhẹ với nàng: “Vậy thì hẹn nhau ngày mai ở Mai Lạc cung. Muội nhất định không được thất hứa với chúng ta.” Lạc Nhi nghĩ thầm, bộ lời nàng nói trước giờ lại thiếu uy tín đến vậy ư? Nhưng ngoài mặt vẫn trả lời: “Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy.” Có được lời này của nàng, Huyền Vũ và Tần Lục mới yên tâm đến bên sư phụ, sư huynh của mình. Lạc Nhi tiễn được hai người bọn họ, vui mừng còn không kịp. Bị thương chưa được bao lâu lại chạy lung tung ra ngoài, lần này nàng muốn xem thử, Tăng trưởng Thiên Vương và Tiểu Thất sẽ xử lý bọn họ thế nào.

Mẫn Nguyên ngồi ở vị trí chủ tọa, đợi nàng trở lại, nhìn nàng ngoan ngoãn ngồi dưới chân mình như một chú mèo nhỏ, bất giác làm hắn nhớ đến bộ dạng của Hàn Nguyệt cách đây mấy vạn năm. Hắn vươn tay ra xoa đầu nàng: “Con và sư tỷ của con rất giống nhau, lúc nào cũng biết làm người khác an nhiên.” Thời gian nàng ở bên cạnh sư phụ chỉ đếm trên đầu ngón tay, những chuyện xưa của hắn phần lớn nàng đều nghe kể qua lời Hàn Nguyệt. Nhưng tuyệt nhiên sư tỷ lại không hề nhắc đến khoảng thời gian nàng ấy tầm sư học đạo đã được sư phụ dạy dỗ ra sao. Bây giờ Mẫn Nguyên nói vậy, khiến nàng tò mò hỏi lại: “Sư tỷ mà cũng có chịu để cho người xoa đầu như vầy sao?”

Hắn gật đầu với nàng, nói về thân phận, Hàn Nguyệt phải gọi hắn một tiếng Hoàng thúc, luận về địa vị, nàng ấy còn là đồ đệ của hắn. Từng giai đoạn trong cuộc đời nàng, hắn đều tận mắt chứng kiến, khác nào nhìn thấy nữ nhi thân sinh lớn lên từng ngày. Giữa hai đệ tử, người được hắn ưu ái hơn cả có thể nói là Hàn Nguyệt, nay phải để nàng tự đối mặt với trách nhiệm lớn lao kia, hắn cũng không thể yên tâm. “Sư phụ! Người vẫn không yên tâm về phần sư tỷ sao?” Lạc Nhi nhìn sâu vào mắt Mẫn Nguyên, nàng cảm nhận được trong đôi mắt đẹp đẽ kia có một cảm xúc dịu dàng đang chuyển động. Mỗi lần nhắc đến sư tỷ, giọng điệu của Mẫn Nguyên lại thay đổi, nhiều lúc nàng cảm thấy hai người bọn họ mới thật sự là phụ tử ruột thịt, còn thân thiết hơn cái người ngồi trên vị trí Thiên đế kia.

Mẫn Nguyên không trả lời nàng, ánh mắt của hắn chuyển dần đến mảnh ngọc bội phượng hoàng nàng đang đeo trên thắt lưng. “Mảnh ngọc này có thuật Truy Tung1.” Nàng đưa mắt nhìn miếng ngọc bội đó, bàn tay hạ xuống nâng mảnh ngọc lên: “Con biết nó có thuật Trung Tung. Huyền Vũ đã nói cho con biết từ lâu, cho dù con đi đến bất cứ nơi nào, chỉ cần vẫn còn đeo ngọc bội bên mình, Huyền Vũ nhất định sẽ tìm được con.” Vừa nói đến đây, hàng chân mày của nàng khẽ cau lại, ý sư phụ là muốn nàng tháo ngọc bội xuống để lại Thiên giới sao?

[1] Truy Tung: Thuật truy tìm tung tích, vị trí.

“Không cần phải tháo nó ra, để tiểu tử kia biết con ở đâu cũng tốt, tránh để hắn rảnh rỗi gây náo loạn khắp nơi.” Mẫn Nguyên vẫn không rời mắt khỏi mảnh ngọc phượng hoàng, không kiềm được thở dài một tiếng. Quả là ông trời thích trêu ngươi, mảnh ngọc này trước đây cũng đã từng được đeo bên thắt lưng của người đó, sau này mới tặng cho Uyển Chi. Đến bây giờ đôi ngọc bội lại rơi vào tay Huyền Vũ và Lạc Nhi, không biết là may mắn hay xui xẻo nữa.