Đội trưởng Lý trầm mặc, trước khi đến hắn cũng đã điều tra các thân thích của Ninh Tây, kết quả điều tra khiến người ngoài cũng không nhịn được mà nổi giận, một đám người lại đi tính kế cướp gia sản của một cô gái mười mấy tuổi, thật sự là việc làm đủ thất đức.

So với những người thân thích này thì người hàng xóm cũ mà Ninh Tây nhắc tới còn có lòng hảo tâm hơn nhiều, cũng khó trách cô ấy thà liên lạc với hàng xóm và coi như những người thân thích này không tồn tại.

Đội trưởng Lý lại hỏi thêm một số vấn đề, Ninh Tây đều giải đáp tất cả, khiến cho tâm tình của đội trưởng Lý mấy hôm nay làm thêm khôngtốt cũng tiêu tan mấy phần. Rời khỏ biệt thự, đội trưởng Lý ném chìa khóa xe cho cảnh sát Tôn lái xe đi.

Một nhóm bốn người ngồi vào xe, đội trưởng Lý ngáp một cái,

"Mấy người nhìn ra vấn đề gì không?"

Cảnh sát Tôn khỏi động xe hơi, do dự hỏi:

" Nhìn cái gì ạ?".

Đôij Trưởng Lý nhìn vẻ mặt u mê của anh ta, hận không thể đem văn kiện trong tay đập lên đầu hắn:

"Cậu đi theo tôi đã một năm, mà vấn đề nhỏ cũng không nhìn ra?"

Cảnh sát Tôn rụt cổ lại, không dám nói gì nữa.

Nữ cảnh sát thấy cảnh sát Tôn bị lão đại phê bình, cũng không dám mở miệng. Cảnh sát Lưu thấy hai người trẻ tuổi sợ hãi không dám mở miệng, khẽ cười một tiếng:

"Bọn họ còn trẻ, chậm rãi chỉ bảo là tốt rồi."

Đội trưởng Lý chớp mắt, không nóim gì.

Cảnh sát Lưu quay đầu lại nhìn ngoài cửa xe, ý vị thâm trường nói:

"Nữ nghệ sĩ này cũng không đơn giản."

Một thân một mình dốc sức ngoài xãhội bảy năm,khi về nước trở thành diễn viên nổi tiếng, nay lại lấy ra một đống tài liệu, nhắc lại án tử năm xưa.

Những tài liệu và chứng cớ này,làm sao mà cô ấy có được? Còn có trước khi đoàn làm phim ( vũ trụ vô địch 2 chưa tới Trung Quốc, không ai biết cô đóng vai diễn quan trọng trong phim. Cô ấy chờ cái gì, chẳng lẽ là đang chờ thời điểm này để bạo phát?

Bởi vì lúc trước không để lộ ra một chút tin tức, đến khi tin tức truyền ra mới đủ chấn động.

Chợt nghĩ, nếu quả thật là như vậy, thì Ninh Tây là người có thể nhẫn nhịn, có trí nhớ tốt, rất xinh đẹp, lại am hiểu diễn trò,người như vậy mà muốn phạm tội, không biết có bao nhiêu người lại cam tâm tình nguyện để cô ấy tính kế?

"Tây Tây, "

Thường Thời Quy ôm lấy Ninh Tây.

"Em sau này... Còn có anh."

"Được..."

Ninh Tây tựa lên ngực Thường Thời Quy, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, vẻ mặt mềm mại hơn.

"Tút tút tút......"

Ninh Tây nghe ra đây là di động dùng để liên lạc công việc của Thường Thời Quy, cô duỗi tay cầm lấy điện thoại di động, đưa cho Thường Thời Quy:

"Nhận đi."

Thường Thời Quy ấn nút trả lời, nghe xong bên kia nói, quay đầu nhìn Ninh Tây một cái, nhíu nhíu mày,

"Tôi ở lại đây một lát nữa."

Ninh Tây ngồi thẳng dậy,

"Có chuyện gì thì mau đi xử lý, em không phải đứa trẻ một hai tuổi, không cần người trông coi đâu."

Thường Thời Quy có thể mỗi ngày dành thời gian ở bên cô cũng không dễ dàng. Trước đây cô ở viện hai ngày, hắn ở trong bệnh viện chăm sóc cô cũng phải đem văn kiện vào phòng bệnh xử lý, bận rộn làm việc, cô không thể chiếm dụng thời gian của hắn mãi được.

Một người đàn ông có giá trị cao thì làm sao có thể cả ngày nhàn rỗi đi tán gái chứ. Có thể suốt ngày rảnh rỗi ở bên cạnh cô gái, không cần đế n công ty làm việc, cái đó chỉ có nam chính trong phim thần tượng thôi.

Thường Thời Quy hôn lên môi một cái:

"Em so với đứa con nít một hai tuổi còn đáng yêu hơn nhiều."

"Đi mau đi mau."

Ninh Tây ghét bỏ phất phất tay, làm giống như đang đuổi ruồi đi vậy.

Một người đàn ông ra dáng nghiêm túc như thế, lại mở miệng nói mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt, lại có cảm giác ngán đến chết người như thế chứ.

Buổi trưa Ninh Tây ở nhà một mình, chỉ ăn chút đồ ăn đơn giản. Đến lúc chuẩn bị nghỉ trưa lại nhận được một cuộc điện thoại không ngờ tới.

"Chu Mạt Lỵ?"

Ninh Tâynhận điện thoại, liền nhấn xuống biểu tượng ghi âm cuộc gọi. Đây vốn là một người ngay từ đầu đã không hợp với cô, lại còn không ít lần gây khó dễ với cô. Cô cũng không thể không đề phòng.

"Ninh Tây..."

Chu Mạt Lỵ ở đầu bên kia điện thoại ho khan vài tiếng, tinh thần không tốt lắm, thanh âm khàn khàn lại run rẩy,

"Ninh Tây,tôi xin lỗi, trước kia là tôi không đúng, tôi tình nguyện đứng trước truyền thông nói xin lỗi với cô. Cô bảo tôi làm gì thì tôi làm như thế, cô cứu tôi, cứu tôi với!"

Ninh Tây nghe ra Chu Mạt Lỵ tâm tình không tốt, nhưng lại có chút vấn đè, có chút nghi hoặc,

"CÔ làm sao vậy, có chuyện gì thì nói rõ đi?"

"Tưởng Hồng Khải muốn giết tôi, mỗi ngày đều có người theo dõi tôi, "

Chu Mạt Lỵ tỏ ra càng thêm run rẩy, Ninh Tây thậm chí nghe được đầu bên kia điện thoại có tiếng đồ vỡ, sau đó Chu Mạt Lỵ hạ thấp giọng, thần thần bí bí nói,

"Nhà của tôi còn bị hắn cài máy quay, hắn sợ tôi nói ra bí mật."

"Bí mật", Ninh Tây nghe hai từ này lại càng cảm thấy không thích hợp, Chu Mạt Lỵ rõ ràng đang giả vờ, lại giả vờ trước mặt cô, đầu óc... không bình thường.

Kỳ quái hơn là, Chu Mạt Lỵ sao lại số điện thoại này của cô, đây là số điện thoại của cô liên lạc với những người trong công ty, Chu Mạt Lỵ làm sao có, ai đem số điện thoại của cô cho cô ta.

Thấy Ninh Tây không nói gì, Chu Mạt Lỵ đột nhiên hét rầm lên:

"Chỉ có cô mới có thể giúp tôi, cô đi nói với Thường tiên sinh, nói hắn cứu tôi đi, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết! Cô có biết không, Trần Trân Trân năm đó không phải là..."

"TÚt tút tút..."

Di động đột nhiên bị cắt đứt, Ninh Tây gọi lại, di động của Chu Mạt Lỵ đã mất kết nối.

Ninh Tây suy nghĩ một chút, gọi vào số điện thoại có ba con số.

Chuyện này.... tốt nhất là báo cảnh sát.