Chị thật sự tuyệt tình đến đáng sợ

Tôi cảm thấy tôi rất nghe lời La Y, chị ấy đã nói đừng có mang con chó con mèo ở ven đường về nhà, tuy rằng Nhu Mễ không phải chó cũng chẳng phải mèo, cũng không có tên gọi là Mi lô, Ki ki hay Mi mi gì đó, nhưng La Y nói không đem về, thì cũng đừng có mà đem về.

Tình huống hiện tại chính là như vậy, Nhu Mễ ngồi xổm ở trước mặt tôi, vì giữ khoảng cách an toàn, tôi cách nhỏ khoảng hơn một mét, chiều dài này đủ để tránh trường hợp nhỏ kích động nhào tới phía trước đẩy tôi ngã xuống, mấy lời này tuy hơi dông dài, mà hình như cũng hơi lủng củng, không hiểu thì cũng không sao, không cần phải để những chi tiết này ở trong lòng đâu.

Nhu Mễ đang khóc.

Không phải loại khóc khàn cả giọng, mà giống như tiếng khóc sầu đau của ma quỷ trong đêm khuya, khóc một tiếng thì hức hai tiếng.

Nhỏ đã khóc gần nửa tiếng đồng hồ rồi, trong khoảng thời gian đó, có một người sống cùng khu chung cư đi ngang qua, ban đầu nhìn Nhu Mễ, rồi lại nhìn tôi, bộ dáng thở dài muốn nói rồi lại thôi, sau đó đi lên lầu, đoán chừng là do đã xác định hai cô gái ở lầu dưới này sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới an tâm rời đi, nhưng cũng có khả năng là người tham gia náo nhiệt không đủ, ông ta không tiện đứng nhìn một mình, cho nên mới rời khỏi.

Tóm lại bóng lưng rời đi của ông ta trong mắt tôi đặc biệt phóng khoáng, rất có phong độ của ông lão Bắc Kinh đang than thở "Người tuổi trẻ bây giờ a", nhưng sau đó ông ta lại đạp mạnh bàn chân, làm mất đi sự phóng khoáng đó.

Tôi cảm thán, đèn tự động quả thật có thể phá hư bầu không khí mà.

Lại nói thêm, dường như đèn tự động dưới lầu nhà tôi có cảnh diễn hơi bị nhiều.

Để tránh người qua đường cho rằng tôi đang bắt nạt nhỏ, tôi cũng ngồi xổm xuống, chống đầu nhìn nhỏ khóc.

Đúng rồi, trước khi khóc nhỏ nói gì nhỉ?

"Đàn chị Linh Nhất, có phải nếu em không ra nước ngoài, mọi chuyện còn có thể cứu vãn?"

Rất nhiều người thích dùng giả thiết để làm khó đối phương, thậm chí chính bản thân mình, nếu như vậy thì sao, phải chăng sẽ khác? Nếu tôi không như vậy, phải chăng sẽ không như thế? Sự thật chứng minh, mấy câu nói này đều là những lời vô ích.

Nhìn thấy nhỏ không thể nặn ra nước mắt thêm được, tôi thấy hơi sốt ruột, em có thể khóc tiếp một lát được không hả Nhu Mễ, tôi chưa nghĩ ra nên nói với em như thế nào mà.

Cuối cùng nhỏ hít mũi một cái, ngẩng đầu nhìn tôi, khiến tôi sợ đến nỗi lui mấy bước về phía sau.

Nhỏ xẹp miệng nhìn tôi: "Chị không muốn nói chuyện với em à?"

Tôi nghĩ rồi nghĩ, nhìn nhỏ, sau đó lại nghĩ một hồi: "Tôi cảm thấy những điều muốn nói cũng đã nói rồi." Nói xong câu này tôi lại à lên một tiếng, cắt ngang lời mà nhỏ muốn nói kế tiếp để chen vào: "Thế này đi, lỡ như tôi nói không được tốt hoặc em nghe không lọt, chi bằng tôi tổng kết lại vậy."

Tôi đường hoàng ra dáng vỗ tay một cái, đèn tự động phát sáng lên.

Không biết vì sao, tôi cảm thấy vào giờ phút này nên có ánh đèn, để cho nhỏ thấy được vẻ mặt nghiêm túc của tôi.

Đàn chị Linh Nhất không phải đang nói đùa với nhóc đâu.

Tôi nói: "Thứ nhất, tôi đã có bạn gái, chúng tôi rất yêu nhau.

Thứ hai, chúng ta chưa từng hẹn hò, tất cả những điều kia, đều là do em tự mình ảo tưởng, quan hệ của tôi và em, trong mắt tôi cũng chỉ là quen biết, chỉ thế mà thôi, giữa chúng ta không tồn tại giả thiết gì cả.

Thứ ba, tôi hy vọng về sau chúng ta đừng gặp mặt nữa, rất phiền tới tôi, dù sao trong lòng em đối với tôi vẫn còn giữ ý đồ xấu."

Sau khi kết luận xong tôi tự dưng cảm thấy yêu bản thân quá, mày giỏi ghê, Tiết Linh Nhất.

Sau khi nghe xong nhỏ bỗng dưng đặt đầu lên đầu gối, bộ dáng sắp sửa khóc nhìn tôi, chưa tới vài giây nước mắt lại tiếp tục chảy xuống, nói: "Tim đau quá, ô hu hu." Có thể nghe được, thanh âm của nhỏ mang theo kiềm nén nức nở, dáng vẻ em không nhịn được nữa muốn khóc.

Ây da má ơi, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng tung moe như vậy nha.

Tôi bối rối ui lên vài tiếng.

Nhớ nhà quá đi, chân của tôi mất cảm giác rồi, tôi nghĩ, chân Nhu Mễ chắc hẳn cũng đã tê rần, nhưng tôi không thể hỏi, tôi không thể thể hiện một chút xíu quan tâm nào với nhỏ được.

"Ê này." Tôi vỗ tay lần nữa, đèn tự động lại sáng lên, tôi hỏi: "Em muốn khóc tới khi nào? Mau khóc nhanh lên tôi phải về nhà rồi."

Tôi cảm thấy tôi nắm giữ nhịp điệu rất ổn định, thể hiện cặn bã như thế nào, bày ra vẻ không quan tâm ra sao, nhưng dường như Nhu Mễ không bị mắc bẫy, cũng có khả năng là phương pháp của tôi không đúng, dù sao cách đó cũng chỉ là tự chế, do tôi tự cho là phương pháp tốt nhất.

Người tự cho là đúng sẽ luôn bị mê muội bởi sự sự tin của bản thân.

Nhỏ nói: "Em có thể mượn chút thời gian của chị chứ, em muốn nói cho chị một chuyện."

Kính thưa em gái, bộ em không thấy tôi ngồi xổm bên cạnh em nãy giờ à?

"Em nói đi."

Sau đó không biết trôi qua bao nhiêu phút, nhỏ nói cho tôi biết kể từ lúc chơi game cùng tôi thì đã có thiện cảm với tôi rồi, vì vậy tìm người tra IP của tôi, có lẽ bởi vì tôi không đề phòng với thế giới Internet, cho nên chỉ thoáng cái nhỏ đã tìm được tôi, tiếp theo nhỏ dùng cả một đoạn câu dài dòng mà tôi nghe nổi cả da gà để khích lệ khen ngợi tôi, sau đó nhỏ nói nhỏ đặc biệt yêu thích tôi, nhưng con đường xuất ngoại nhỏ đã chuẩn bị và cố gắng từ rất lâu rồi, không thể bởi vì vậy mà buông tha cho.

Nhỏ nói trước khi ra nước ngoài đã căn dặn tôi vài câu, rồi mới an tâm xuất ngoại, tôi xin cam đoan tôi không hề nhận được bất kì lời nhắn nhủ nào của nhỏ, nhưng nhỏ đã nói nhất định có, loại chuyện không thể tìm thấy chứng cứ này thì không ai nói mình đúng được, có lẽ nhỏ dặn dò tôi trong mơ, cũng có thể nhỏ có làm thế, nhưng tôi chẳng để trong lòng.

Sau đó nhỏ nhận được vài tin nhắn từ tôi đã cảm thấy cả người không ổn rồi, nhỏ nói rất muốn bay về để cùng tôi đối chất, nhưng việc học quan trọng nên nhỏ không có biện pháp, vì vậy nhỏ làm ra vẻ không để ý đến tôi, muốn lưu lại đường sống cho cuộc tình này.

Bởi vậy mới nói, con người luôn chịu ảnh hưởng từ cái nhìn của mình nhiều hơn dù đối với một chuyện có liên quan đến hai người, thế nên đối phương chưa chắc cũng sẽ nghĩ sâu xa như bạn.

Sau đó khi tốt nghiệp xong nhỏ trở về, trái phải nghe ngóng rồi tìm được tôi.

Nhỏ nói ngày hôm qua lúc về nhà nhỏ mất ngủ, triệu chứng đó giống như khi ở nước ngoài, rất nhớ tôi, nhưng lại không dám gọi điện cho tôi, sợ tôi sẽ nói những lời mà nhỏ không muốn nghe.

Nhỏ nói, đàn chị Linh Nhất, chị thật sự tuyệt tình đến đáng sợ.

Sau khi nghe dông dài một hồi tôi nảy ra một ý, nhân lúc nhỏ đang nói những lời tự thương cảm, tôi tìm được khe hở chêm vào.

"Nói xong chưa?"

Rất rõ ràng nhỏ chưa nói xong nên nhìn tôi một cái.

Tôi đột nhiên đứng lên, duỗi lưng một hồi, dậm chân bị tê dại đến không chịu được, nói: "Em nói tôi đều nghe hết rồi, nhưng mà thật sự rất xin lỗi, tôi phải về."

Nhỏ sững sờ ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi khẽ mỉm cười: "Hẹn gặp lại, Tiểu Nhu Mễ."

Cằm của nhỏ run rẩy, tôi biết rõ đây là trạng thái của nước mắt.

Nhưng mà không có biện pháp a, tôi không thể quay đầu lại, chỉ có thể rời khỏi, hơn nữa vì để trông sang chảnh, tôi không có dậm chân để đèn tự động phát sáng, chỉ có thể dựa vào trí nhớ của mình để tìm cầu thang.

Đèn tự động dưới lầu nên được thay mới rồi.

Lên tầng trên tôi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, quay đầu đã không nhìn thấy nhỏ nữa, không biết nhỏ vẫn còn ngồi xổm ở chỗ đó hay đã đi rồi, một thiếu nữ ở ngoài đường một mình về nhà là không an toàn.

Tôi nhún vai, cảm thấy không cần lo lắng quá nhiều, cũng đã hơn hai mươi tuổi, ý thức tự bảo vệ bản thân sẽ không quá kém.

Nghĩ thế tôi cầm điện thoại, gọi cho La Y.

Mới ấn xong dãy số, chưa kịp đô lên một tiếng, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói của chị ấy: "A lô."

Tôi ngạc nhiên oa lên một tiếng.

Chị ấy nói: "Giải quyết xong?"

Tôi ừ.

Chị ấy: "Lâu như vậy."

Tôi thở dài: "Có chút khó khăn."

Giọng điệu chị ấy không nghe ra điểm phập phồng, nói rằng: "Là nhỏ khó khăn hay em không nỡ bỏ? Chỉ có chút chuyện như vậy." Trong mắt của tôi, ý tứ lời này của chị ấy chính là, hai phút là chị đã đuổi đi được rồi.

Tôi ha ha: "Có điều La Y, dường như em cũng ngồi xổm như vậy trước cửa ký túc xá của chị thì phải, chắc lúc ấy chị cũng muốn đuổi em đi thật nhanh nhỉ."

Đó là quãng thời gian tôi chưa hẹn hò với chị ấy.

Chị ấy tham gia một hội diễn, tôi tìm mọi cách để dò la mới được vé vào cửa, nợ người ta cả đống ơn tình, nhưng lại giả bộ vô tình nói với chị ấy, thật là trùng hợp nha, em cũng có vé này, hôm nay ngẫm lại, quả là rất ngu xuẩn.

Lúc chị ấy bắt đầu diễn thì tắt điện thoại, cho đến khi tan cuộc cũng không mở, tôi không liên lạc được chị ấy, nhưng tôi rất muốn nói cho chị ấy biết chị diễn rất khá.

Những người đang lâm vào tình yêu đều bị bệnh tâm thần, một đứa bị tâm thần như tôi đây cảm thấy tôi phải bày tỏ suy nghĩ chị rất tuyệt vời cho chị ấy nghe ngay trong ngày hôm đó, cho nên sau khi tìm không thấy chị ấy thì vội vàng trở về khu ký túc xá của chị ấy trong trường học để ngồi camp.

Bây giờ nhớ lại thì thấy có hơi giống Nhu Mễ, không biết hồi ấy La Y có giống như tôi hôm nay không, cảm thấy có chút khó khăn.

Sau khi trở về đương nhiên chị ấy liền thấy tôi, vẻ mặt nghi hoặc hỏi tôi: "Tại sao em lại ở đây? Ở chỗ này bao lâu rồi?"

Tôi cũng không biết tôi ngồi xổm ở đây được bao lâu rồi, chẳng qua được thấy La Y thì chẳng quan tâm mình đã đợi bao lâu.

Nhìn thấy La Y tôi lập tức đứng lên như một con cún, chỉ tiếc ngồi xổm quá lâu nên chân mềm nhũn do bị tê, thấy thế chị ấy liền đỡ tôi, cười hỏi: "Có chuyện muốn nói với chị?"

Tôi gật đầu rồi gật đầu: "Em đến là để nói cho chị biết, chị thực sự lợi hại." Sau đấy tôi mặt mày hớn hở thuật lại nội dung cốt truyện mà chị ấy diễn, cuối cùng nghẹn họng không thể đưa ra những từ ngữ mỹ lệ trau chuốt, chỉ đành lặp lại ba câu thật lợi hại.

Nghĩ đến đây, quả thật phải cảm thán, lúc ấy La Y có thể nghe tôi nói nhảm nhiều đến như vậy, thật sự là khổ cực cho chị rồi.

Tôi cười hỏi: "Khi ấy chị có cảm thấy em quá phiền, cảm thấy em có bệnh không?"

Chị ấy trả lời: "Chị cảm thấy chị mới có bệnh, vậy mà có thể nghe hết những lời vô bổ của em."

Tôi ha ha vài tiếng, vui vẻ nhảy về phía trước vài bước, đã đến cửa nhà.

"Nghe rất vui."

Tôi hài lòng mở cửa, "Hề hề, thật vui vẻ."

Chị ấy nói: "Có phải vì có người thích em như vậy, cho nên em rất vui?"

Chủ đề lại kéo đến bên người Nhu Mễ nữa rồi, nhưng lần này đừng trách tôi nha, các bạn lướt lên trên xem lại đi, tôi bị oan mà.

Nhưng nghe chị ấy nói thế, dường như là vậy thật?

Xử lý Nhu Mễ là một chuyện, nhưng vui vì nhỏ thích tôi lại là một chuyện khác, con người luôn thích thể hiện mị lực của mình bằng nhiều phong thái khác nhau, nhất là được người khác yêu thích, dù tôi có tự luyến hay không, thì thật ra tôi cũng thấy tôi khá được hoan nghênh đấy.

"Vui chứ." Tôi không giấu diếm mà trả lời: "Chị thì sao, em thích chị như vậy, chị nhất định cũng rất vui vẻ nha."

La Y trả lời: "Em vui hơn nhiều."

Cũng thế thôi, người thích chị ấy chắc nhiều, cho nên chị ấy cũng không cảm thấy đó là chuyện đáng phải vui quá mức.

"Tiết Linh Nhất."

Bỗng dưng chị ấy gọi tên tôi, tôi ừ một tiếng.

Chị ấy bảo: "Buổi tối thu dọn một chút, ngày mai chuyển qua nhà của chị đi.".