Đừng nói là chị đang ghen nha?

Cmn, chuyện này thật quá lúng túng.

Ban đầu nhỏ ôm tôi, tôi định theo phép lịch sự mà vỗ lưng nhỏ tỏ vẻ đã lâu không gặp, nhưng nhỏ vừa nói như thế, hơn nữa còn là ở trước mặt La Y, rõ ràng đã đẩy tôi vào trong kênh rạch rồi!

Tuy rằng La Y mang mũ đeo khẩu trang, nhưng tôi vẫn có thể cảm thấy chị ấy không vui rất rõ ràng, mà chuyện này đặt vào bất cứ ai cũng đều không vui, nhất là xảy ra ở dưới lầu nhà mình.

Vì vậy tôi lập tức nhận thức được tình hình, đẩy nhỏ ra rồi đi đến bên người La Y, bày tỏ thái độ rằng người bên cạnh lão đây mới là chủ, nói: "Em đang đùa cái gì vậy hả!"

Nhỏ nghiêng đầu, mím môi lại lộ ra má lúm đồng tiền, mái thưa cũng bị nghiêng qua một bên do trọng lực, nhỏ nói: "Chị Linh Nhất, chị không thể đối xử với em như vậy được, còn nữa, chị ta là ai?"

Cách nhỏ nói chuyện rất mềm mại, tôi không biết tại sao bên cạnh của mình lại xuất hiện một người bạn nhẹ nhàng như thế này, nhỏ đã từng nói cho tôi biết nhỏ có biệt danh là Nhu Mễ*, lúc ấy tôi tưởng do nhỏ ăn rất nhiều gạo nên người ta gọi là Nhu Mễ, chính vì hiểu như thế nên tôi mới hỏi nhỏ, tại sao mọi người không gọi nhỏ là Thùng Cơm, sau này mới biết, hóa ra Nhu Mễ rất là mềm.

(*): Nhu Mễ có nghĩa là gạo nếp cũng có nghĩa là mềm dẻo

Tựa như hiện tại, mềm mại đến nỗi người ta không dám nói chuyện mạnh bạo với nhỏ, dù sao mỗi câu nói mà nhỏ nói đều rất nhẹ nhàng đến không thể nhẹ nhàng hơn.

Ôm lấy tay La Y, cảm nhận được nhỏ đang suy sụp rất rõ ràng, tôi còn thấy nét mặt của nhỏ mang theo sợ hãi, nhưng lý trí nói cho tôi biết, tôi cần phải tốc chiến tốc thắng.

Cho nên tôi nói: "Chị ấy mới là bạn gái của tôi, còn nữa, tôi nhớ rõ tôi đã nói rõ ràng với em rồi, em đừng có mà không biết nói lí lẽ như thế."

Nhỏ bĩu môi, hoàn toàn xem thường sự có mặt của La Y, nói: "Chị đang nói đến chuyện chia tay ư? Em không có đồng ý nha, thế cho nên bây giờ chúng ta vẫn còn đang hẹn hò với nhau."

Lúc nhỏ nói câu này, tôi cảm nhận được La Y buông tay xuống rồi đút vào trong túi quần, tôi đã từng tiến hành phân tích qua động tác này của chị ấy, có thể hiểu rằng một là đang xem náo nhiệt, hai là không kiên nhẫn.

Đúng là như trong trí nhớ tôi, nhỏ vẫn còn bị mắc chứng bệnh tuổi dậy thì mức độ nhẹ, lúc tôi đang muốn mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên La Y đưa tay kéo tôi ra đằng sau lưng chị ấy, giọng điệu không mặn không nhạt hỏi: "Nghe không hiểu à? Bây giờ tôi mới là bạn gái của em ấy."

Nhỏ giương mắt nhìn La Y, nhẹ giọng ah lên một tiếng, rồi nói: "Chị mới là người nghe không hiểu đấy, tôi vẫn chưa chia tay với chị Linh Nhất, chị ở đâu ra vậy?"

Ôi chao? Càng ngày càng hoang đường lắm rồi nha, nghe xong câu này tôi không thể nhịn được nữa rồi, mặc dù trước kia tôi cảm thấy em gái lớp dưới này mang một màu xanh lá rất vô hại, nhưng nhỏ dám dùng thái độ đó để nói chuyện với La Y, tôi không thể bỏ qua được.

Cho nên tôi lập tức muốn tiến lên để đáp trả lại, nhưng La Y lại kéo tay tôi trở về, còn quay đầu trợn mắt nhìn tôi, ý bảo tôi không cần nói.

Chị ấy thở ra một hơi, hiếm lắm mới kiên nhẫn nói: "Cô nói chưa đồng ý chia tay với Tiết Linh Nhất, cho nên bây giờ hai người vẫn còn đang hẹn hò?"

Nhỏ: "Đúng vậy."

La Y: "Tôi còn sớm hơn cô, nhưng tôi vẫn chưa đồng ý chia tay, cho nên bây giờ Tiết Linh Nhất đang hẹn hò với tôi, rõ chưa?"

...

Trận chiến này đánh không được đẹp lắm, đáng lý ra phải đánh tan tán cho đối thủ gục liên tiếp mới đúng, tuy rằng La Y đã dùng một câu khiến cho nhỏ sợ hãi đến nổi không nói ra lời, nhưng chúng tôi đều quên mất khả năng dính người của nhỏ.

Chẳng phải có câu nói rằng, cãi không lại người khác, vậy thì chơi xấu thôi.

Không phải nhỏ chơi xấu, mà chỉ muốn theo bọn tôi lên lầu, nhưng bị một câu cuối cùng của La Y là nếu cô còn như vậy nữa tôi sẽ báo cảnh sát mà bị dọa sợ.

Thế nên không khỏi cảm thán, mấy ông chú cảnh sát quả là đã giúp đỡ được cho người dân, tuy rằng hiệu quả làm việc hơi kém, nhưng khả năng dọa người khác vẫn nằm trong độ tiêu chuẩn đấy.

Quá trình lên lầu, chúng tôi đi theo kiểu một trước một sau, tôi ở sau lưng chị ấy, luôn cảm thấy có một luồng hơi thở âm u dày đặc đang bao quanh, không biết có phải là do ảo giác hay không, vì vậy khi chỉ còn nửa tầng nữa là đến nơi thì tôi chợt nói: "Ngày hôm qua em nằm mơ, khá là buồn cười, em mơ thấy hồi còn bé, em ở nhà cùng mẹ xem TV..."

"Chìa khóa." Đột nhiên La Y cắt ngang lời tôi, lạnh lùng quay đầu đưa tay ra, tôi sợ hãi liền lấy chìa khóa từ trong túi xách đưa cho chị ấy, cũng nhịn xuống giấc mơ của mình.

Bầu không khí lập tức im ắng trở lại, khí thế mạnh mẽ của La Y đè ép tôi đến không thể thở được, mới nãy, lúc vừa bước lên lầu tôi đã muốn thẳng thắng rồi đấy, nhưng dường như chị ấy chẳng muốn nghe, nhiều lần tôi định mở miệng nhưng rồi lại nuốt xuống, hơn nữa chị ấy cũng không nhắc tới nữa.

Huống hồ bây giờ mà nhắc lại thì không được tự nhiên cho lắm.

Được rồi, chi bằng bây giờ nấu mì trước đi, có thể sau khi chị ấy nếm thử tay nghề cao siêu của tôi, sẽ vứt bỏ hết thảy những ý nghĩ không vui.

Nhưng mà cũng không có, toàn bộ quá trình ăn mỳ, nét mặt chị ấy vẫn bình thản như cũ, mặc dù vì để tiếp xúc gần gũi hơn với chị ấy, tôi còn đặc biệt giả bộ trong nhà chỉ có một tô, để chúng tôi có thể cùng nhau ăn một cách ngọt ngào, nhưng nét mặt chị ấy cho thấy hành động đó chẳng ngọt ngào chút nào.

Sau khi rửa xong bát đĩa, tôi xoa tay rồi ngồi bên cạnh chị ấy trên ghế sofa, chị ấy đang xem TV, tôi cũng xem theo.

"Ha ha, em cứ tưởng diễn viên không thích coi phim mình diễn chứ, hóa ra chị không thấy ngại nha."

Chị ấy nghiêng người dựa vào ghế sofa, ừ một tiếng không quan tâm, chỉ thể hiện là đang đáp lại tôi.

Nuốt nước bọt.

"Ha ha, khúc này Trần Linh quay nghiêm túc quá, em nhìn không quen lắm."

"Ừ."

Ai da, làm sao bây giờ.

Vào lúc này phim truyền hình đã đổi sang cảnh khác, đến cảnh của La Y và Mã Văn Lâm, ban đầu hai người tìm kiếm manh mối trong một căn phòng bỏ hoang, rồi trò chuyện về vụ án, tiếp theo Mã Văn Lâm bắt đầu trêu chọc cô gái trẻ, ồ hẳn là trêu chọc cơ đấy, bằng cách đứng ở sau lưng La Y, ôm chị ấy vào lòng ngay khi La Y quay đầu lại, và rồi màn ảnh chiếu gần hơn, hai người đưa mắt thâm tình nhìn nhau, rồi hôn.

Tôi cảm thấy hơi chua rồi đấy, cầm ly nước trên bàn uống một ngụm, chậm rãi hỏi: "Cảm giác chị hôn anh ta và hôn em có gì khác nhau không?"

Nghe xong chị ấy vẫn lười biếng dựa vào ghế sofa như trước, hỏi: "Vậy còn em?"

Tôi quay đầu nhìn chị ấy.

Chị ấy nói: "Cảm giác em hôn nhỏ và hôn tôi có gì khác nhau không?"

Tôi đứng hình, đang muốn mở miệng, chị ấy cắt ngang: "Thôi, tôi chẳng muốn biết."

Nói xong chị ấy ngồi dậy, ném điều khiển lên bàn, nhưng các bạn hãy tưởng tượng thử xem, đây là loại động tác chỉ dùng một ít sức, nhưng không nghĩ tới sẽ làm pin văng luôn ra ngoài.

"Không phải em giỏi đoán tâm trạng của tôi lắm sao?" Chị ấy quay đầu nhìn tôi.

"Em...!em..." Tôi lại uống thêm một ngụm nước, "Hì hì, em nghĩ, ờ, cái đó, lâu rồi chưa tập luyện, nên có lẽ kỹ năng ấy bị mai một rồi."

Nghe xong La Y nhún vai, bảo thôi được.

Chị ấy nói tiếp: "Tôi cho em thời gian, chỉ nói vậy thôi."

Ái chà, muốn biết thì trực tiếp hỏi đi nha, đâu phải tôi không chịu thành thật, làm tôi sợ đến nỗi lòng bàn tay chảy ra nhiều mồ hôi luôn rồi nè.

La Y đúng là người thích nói mạnh miệng mà.

Nhưng về chuyện em gái lớp dưới kia, tôi thề với trời đất, tôi thật tình bị oan.

Tạm nghỉ học một năm, sau đó thân thể cha tôi ngày càng tốt, hai người bọn họ đuổi tôi về trường.

.

Truyện Linh Dị

Tuy rằng đã chia tay La Y một năm, nhưng cảm giác khổ sở lại kéo dài sinh sôi ở trong lòng, dẫn đến tôi mất khả năng tự gánh vác trong sinh hoạt, răng không tốt ăn uống cũng không vô, mỗi ngày trôi qua một cách vô tri vô giác, luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó, không hề có động lực trong cuộc sống.

Vì vậy tôi bắt đầu trầm luân vào game online, tôi quen biết nhỏ chính là nhờ game.

Đoạn thời gian cảm thấy mới mẻ trôi qua rất mau, hôm nay có thể cảm thấy game này rất hay chơi rất thú vị, nhưng ngày hôm sau thì mất đi hết hứng thú, đối với chuyện nào cũng không kiên trì được lâu.

Tôi cũng quên mất mình gặp nhỏ ở game nào rồi, nhưng tóm lại sau khi quen biết thì nhỏ cùng tôi dạo chơi các loại game, hơn nữa có mấy trò thật lạ lùng, trừ khi bạn tìm được người kết hôn, bằng không sẽ không cho bạn thăng cấp, thế là chúng tôi trở thành phu thê ân ái.

Nhưng mà không ngờ tới, nhỏ không ngững là em gái lớp dưới của tôi, mà còn ở chung một thành phố, không biết từ đâu mà nhỏ tra được thông tin của tôi, vào một buổi sáng của ngày nào đó, tôi đang đánh răng ở sân thượng, chợt nghe thấy giọng nói rất cao ở dưới lầu: "Tiết Linh Nhất!"

Giọng nói mang theo nhịp điệu thổ lộ này dĩ nhiên đã thu hút mọi người nhao nhao đi ra ngoài để xem náo nhiệt, thế là nhỏ lại hỏi: "Trong mấy người ai là Tiết Linh Nhất?"

Khi đó tôi mới phát hiện, hóa ra tôi ở trường cũng có chút danh tiếng, bởi vì những người ở sân thượng, sau khi nghe được câu hỏi của nhỏ, có thể tìm được vị trí của tôi một cách chính xác, sau đó đồng loạt chỉ về hướng tôi.

Dựa vào suy nghĩ nhỏ là khách, tôi còn mở cửa cho nhỏ, trước đó tôi cũng đừng nói qua, bề ngoài của nhỏ rất thuần lương vô hại.

Sau khi đi vào nhỏ bắt đầu giới thiệu bản thân, rồi nói được quen với tôi rất vui, có lẽ lúc đó tôi chưa tỉnh ngủ, đầu tóc cũng bù xù, cả người tản ra hơi thở ngốc nghếch, nên trở thành người rất ngu xuẩn, kẻ ngu xuẩn như tôi đây đã trả lời, chị cũng rất vui, sau đó không hề để ý đến nét mặt phấn khởi của nhỏ, tiếp tục đi rửa mặt.

Lúc ấy đầu óc tôi chỉ toàn là gân xanh, nên hoàn toàn không cảm thấy được là nhỏ đang tiếp cận tôi, trong cuộc sống chán chường của tôi, nhỏ đã giúp tôi giặt quần áo rồi sửa sang lại ký túc xá, do tôi không hiểu biết nên nhận sự trợ giúp của nhỏ.

Vì sao tôi lại không biết, bởi vì tôi không nhớ mình đã giặt quần áo hay chưa, ha ha ha, còn tưởng rằng tôi tự mình làm cơ đấy, còn thầm nghĩ sao dạo gần đây mình chịu khó thế nhờ.

Nhỏ còn giới thiệu cho tôi đủ loại game hay, dù cho tôi chẳng hứng thú, nhỏ vẫn kiên trì không ngừng, quan trọng nhất là không hỏi tôi tại sao lại biến thành dáng vẻ này, khiến cho tôi cảm thấy người bạn này tốt đến đau lòng.

Có lẽ nhỏ tưởng chuyện kết hôn trong game là thật, cũng đơn phương thực hiện ước hẹn trong game với tôi.

"Sau đó, vào một ngày nọ nhỏ rời đi."

Giờ phút này tôi giống như một cô vợ nhỏ bị phạt quỳ trước mặt La Y, tôi nghĩ, dưới thái độ chân thành này của tôi, có lẽ chị ấy sẽ bớt tức giận hơn.

La Y nói: "Chỉ có như vậy?"

Tôi nhớ lại: "Cũng gần như vậy, hình như trước khi đi nhỏ có nói mình muốn ra nước ngoài, bảo em chờ nhỏ về."

La Y liếc nhìn tôi: "Rồi em đồng ý?"

Tôi ưỡn thẳng lưng: "Không có! Em tuyệt đối sẽ không đồng ý loại chuyện này!"

Cũng là vào lúc đó, tôi mới nhận ra nhỏ có tình ý với tôi, nhưng mà hết thảy đều quá muộn, nhỏ đã đi rồi, sau đó tôi lên mạng tìm riêng nhỏ, giải thích với nhỏ, nhưng bởi vì chênh lệch múi giờ, nên khi nhận trả lời không được liền mạch, mỗi một tin đều cách nhau một khoảng thời gian, chúng tôi chỉ có thể trò chuyện đứt đoạn như thế, bên cạnh đó do tôi tạm nghỉ học, nên cần bổ sung rất nhiều môn, thế nên sau này...!

"Em đã quên chuyện này rồi." Tôi giải thích và ấm ức nhìn La Y.

Nghe xong chị ấy đưa một tay vỗ vỗ lên đầu tôi.

Tôi lập tức nói: "Thật mà, em thực sự không để nhỏ trong lòng, chị xem đi, em kể nhiều như vậy, đều là dùng từ nhỏ để xưng hô, ngay cả tên của nhỏ là gì em cũng quên luôn rồi." Nói rồi tôi nắm tay La Y: "Chị phải tin em, từ đầu đến cuối em chỉ yêu một mình chị thôi."

Chị ấy nhìn tôi bằng ánh mắt ghét bỏ: "Bớt buồn nôn đi."

Tôi thấy khóe miệng chị ấy mang theo ý cười vui vẻ, cảm thấy chuyện này không còn là vấn đề nữa, lập tức dính qua như một con chó ghẻ, ôm lấy tay chị ấy: "Cho nên mọi chuyện chính là như vậy, em xin chứng minh trong chuyện này em vô cùng trong sạch."

Chị ấy nhàn nhạt nhìn tôi, rồi lại vỗ một cái lên đầu tôi.

Ngẫm lại thì, tôi cảm thấy quả thực tôi đã không chú tâm đến chuyện đó, cũng có thể quãng thời gian kia, tôi đối với tất cả mọi thứ đều không chú tâm, dù thường ngày chẳng có việc gì, nhưng đến đêm thì luôn cảm thấy mình rất là thê lương, vô cùng muốn nhìn thấy La Y, nhưng lại sợ chị ấy chán ghét tôi.

Thường xuyên không tự chủ được mà đi đến khoa chị ấy, rồi mời bừng tỉnh thì ra chị ấy đã rời trường từ lâu rồi.

Khoảng thời gian đó tôi không thích đụng mặt người quen, bởi vì tôi đã giày vò cuộc đời đầy ánh mặt trời của Tiết Linh Nhất thành một người hoàn toàn tự kỷ, không thích nói chuyện, thậm chí hoài nghi mình mắc chứng bệnh trầm cảm, nhưng rồi lại không dám nói cho người nhà biết.

Sau này tại sao lại dần dần tốt hơn thì tôi quên mất rồi, có lẽ là vào một ngày nọ vô tình nhìn thấy La Y nhận được giải thưởng lớn trong một buổi lễ nào đó, cảm thấy rất vui mừng, đồng thời trong nháy mắt cũng phá vỡ tình trạng không dám tìm tòi tin tức nào về chị ấy của tôi, hóa ra nỗi sợ hãi đã mọc sâu trong rễ, nên khi đối mặt cũng chẳng đau khổ như mình nghĩ.

Tôi bật khóc khi nhìn thấy chị ấy cầm chiếc cúp trên đài, người tôi yêu ưu tú như vậy đó, vậy mà ưu tú như thế lại bị chính tay tôi đẩy ra.

Sau đó bắt đầu theo dõi chị ấy, nhìn người thích chị ấy ngày càng trở nên nhiều hơn, xem phim truyền hình, xem phim điện ảnh và xem quảng cáo của chị ấy, rồi lại nhìn chị ấy và người hâm mộ tương tác lẫn nhau, tôi suy nghĩ chị ấy đang mang tâm trạng gì, tôi nghĩ chị ấy đang cảm thấy phiền hay là vui vẻ.

Tôi còn nghĩ chị ấy có nhớ tôi không, nhớ một Tiết Linh Nhất đã từng theo đuổi không bỏ.

Haizz, người ta thường nói trong đêm tinh thần thường rất dễ yếu ớt, rõ ràng La Y nằm ngay bên cạnh tôi, nhưng tôi vẫn cứ nghĩ này nghĩ nọ.

Có lẽ đêm nay thần kinh bị kích thích, dẫn đến ngủ không được, tôi nghiêng người đưa lưng về phía chị ấy, đang muốn đưa tay lén nghịch điện thoại một hồi, nhưng không ngờ tay của chị ấy bỗng nhiên duỗi tới từ phía sau lưng, trực tiếp đặt trên hông của tôi.

Tôi rút tay về, vì muốn xác định chị ấy vẫn còn đang nằm mơ, hay là giống như tôi vẫn chưa ngủ, tôi nhỏ giọng hô lên tên chị ấy, một giây sau, nghe chị ấy trả lời một tiếng ừ rất nặng nề.

Tôi dựa sát vào người chị ấy hơn một chút, hoàn toàn nằm trong ngực chị ấy, hỏi: "Ngủ không được hả?"

Nghe xong tay chị ấy bỗng nhiên nắm thật chặt, nghiêng người tôi qua, rồi tựa đầu lên vai tôi, "Chị nhớ em từng nói, em thích lúm đồng tiền."

Dựa vào gần như vậy, nên lúc chị ấy nói chuyện bằng giọng trầm lắng đã phả vào cổ tôi, nhột nhột.

Đúng là tôi đã từng nói tôi thích lúm đồng tiền, có đôi khi tôi thích những thứ dễ thương, thường là những thứ dễ thương có hơi lạ lùng, tôi cảm thấy lúm đồng tiền rất dễ thương, hồi trước chúng tôi đang xem tin tức giải trí thì có tài khoản Weibo mắng một nữ minh tinh, lúc ấy La Y hỏi tôi có cái nhìn gì, tôi trả lời một câu, cô ta có lúm đồng tiền.

Không sai, bởi vì nữ minh tinh kia có lúm đồng tiền, nên đã nhận được 30% tha thứ của tôi.

Đương nhiên, sự tha thứ của tôi cũng chẳng thể dùng để nấu trứng được, ha ha ha.

"Ừ, làm sao vậy?" Tôi hỏi chị ấy.

Đột nhiên chị ấy kéo áo tôi xuống, dùng hàm răng gặm nhẹ vài cái trên vai tôi: "Nhỏ có lúm đồng tiền."

Tôi nghi hoặc: "Đúng vậy nha, nhỏ có lúm đồng tiền, rồi..."

Rồi sao...!A ha ha ha.

"Đàn chị La Y à, đừng nói là chị đang ghen nha?"

Theo lý mà nói, lúc này đàn chị La Y hẳn là nên trả lời, em suy nghĩ nhiều.

Tuy rằng tôi không có đeo kính, nhưng mà tôi cảm thấy mình đã được mở rộng tầm mắt rồi, bởi vì La Y đã nói ừ!

Một tiếng ừ này rất nhỏ, vô cùng nhỏ.

Nhưng mà! Chị! Ấy! Đã! Nói! Ừ!

Tôi kích động, kích động đến muốn chết rồi! Đang muốn quay đầu dựa vào ánh trăng mà nhìn nét mặt chị ấy, đáng tiếc chị ấy ôm tôi chặt chẽ không cho tôi nhúc nhích, bên cạnh đó còn dùng chân ôm lấy tôi, mạnh mẽ ngăn cản tôi.

Giãy giụa trong chốc lát không có kết quả, một lần rồi lại một lần nữa giãy dụa, vẫn không có kết quả, hơi mệt, tôi cười sằng sặc nhưng vẫn bị chị ấy ôm trụ, không thể xoay người, có đôi khi La Y mà ngạo kiều thì không có điểm dừng, khiến tôi muốn xem khuôn mặt khi ghen của chị ấy là như thế nào, trăm năm khó gặp đó nha.

Cuối cùng sau khi ổn định lại tôi thở mạnh, về sức thì tôi không bằng chị ấy, huống hồ dưới vị trí hiện tại thì chị ấy đã chiếm ưu thế.

Yên tĩnh trong chốc lát, đầu của chị ấy vẫn đặt trên vai tôi một cách chuẩn xác như vậy, hàm răng vừa gặm vai tôi vừa hỏi: "Trước kia chị không đúng, đối xử với em không tốt lắm."

Câu nói này, làm tôi đứng hình một chút.

"Cái đó...!Chị trước kia...!Khi chúng ta hẹn hò...!Không phải đâu...!Chị cũng sẽ đưa em...!cùng đi chơi..."

Tại sao tôi lại nói chuyện đứt quãng như vậy ấy hả, bởi vì La Y đang sờ tôi, tay chị ấy vốn đặt ngang hông ở bên ngoài áo của tôi, bỗng nhiên duỗi vào, sau khi sờ soạng ở trên thì chậm rãi dời xuống dưới.

Tôi vừa túm chặt cái mền vừa nói chuyện lung tung, bỗng nhiên chị ấy cười một tiếng, cắt đứt lời tôi muốn nói, tôi có thể tinh tế cảm nhận được tay chị ấy như có như không chạm vào người tôi.

Trong lời nói của chị ấy mang theo ý đùa giỡn, nhẹ giọng hỏi: "Tiết Linh Nhất, em biết chị muốn gì không?"

Má ơi, vì sao vừa nghe xong thì tôi đã hiểu rồi, loại ăn ý này tôi không muốn có, vào thời điểm này tôi nên giả ngu mới đúng chứ.

Chị ấy muốn gì ư, đơn giản là muốn nói tôi đã có phản ứng rồi.

Tôi có phản ứng rồi đấy thì sao nào, dục vọng của tôi bành trướng như thế đấy, tôi thừa nhận từ trước cho tới bây giờ khi ở trước mặt La Y thì tôi không thể chống đỡ được, từ cái giây phút mà chị ấy chạm vào tôi, tôi đã có chút không chịu nổi rồi..