- Editor: BlackObs

Mục Tiểu Phàm ra khỏi văn phòng, tay xỏ túi trầm tư đi về lớp học.

Thủ đoạn của nữ ma đầu thì đời trước cô đã nếm qua, rất là quyết đoán, nói một không có hai, nữ ma đầu sẽ luôn tìm ra biện pháp làm cho ngươi phải thoả hiệp, nghĩ vậy Mục Tiểu Phàm cảm thấy phiền não vô cùng.

​Cô không biết kiếp này mình đã sơ suất chỗ nào mà lại để nữ ma đầu xoay chuyển 180 độ, từ ghét biến thành thích mình. Nếu như biết trước, cô nhất định là sửa cho bằng được.

​Mấy ngày kế tiếp, nữ ma đầu không có đến tìm cô, điều này làm cho Mục Tiểu Phàm nhẹ nhõm đồng thời cũng lo lắng, không biết nữ ma đầu đang tính bày trò gì với mình.

​"Mục Tiểu Phàm".

Mục Tiểu Phàm nằm gục trên bàn nãy giờ, nghe gọi tên ngẩng đầu thì thấy một bạn nữ cô không phải học sinh lớp mình, cô nghi ngờ hỏi: "Chuyện gì vậy?".

​"Cậu có thể đi ra một chút không? Mình tìm cậu có việc". Nữ sinh mỉm cười nhìn cô.

​"Ở đây không thể nói sao?". Mục Tiểu Phàm ngồi thẳng lưng hỏi.

​Nữ sinh e dè đáp: "Ở đây sợ rằng...không tiện".

​Mục Tiểu Phàm ngờ vực đứng lên nói: "Đi thôi".

Học sinh trong lớp đều nhìn theo hai người, thẳng đến cả hai biến mất sau cánh cửa, bọn họ mới thu hồi ánh mắt.

​"Nhỏ đó là ai vậy?". Một đám bu lại nhiều chuyện.

​"Hình như mình có gặp qua rồi". Một nữ sinh trong đám cau mày nói.

​"Ở đâu ở đâu?". Những người còn lại đều nhìn cô.

​Nữ sinh suy tư ít giây rồi kêu lên: "Là ở hành lang, đứng cùng với huấn luyện viên Hạ".

​"Huấn luyện viên Hạ? Nữ ma đầu đó hả?" Cả đám giương mắt nhìn nhau.

Cô bạn gãi gãi đầu nhớ lại, ngày đó trên hành lang, ánh mắt nữ sinh kia nhìn huấn luyện viên Hạ hình như có gì đó không đúng, bộ dáng kia giống như là muốn chực chờ ăn đối phương. Liên tưởng đến điều này, cô thoáng rùng mình.

​Mục Tiểu Phàm cùng người nọ đi đến con đường nhỏ sau hoa viên, lúc này mới dừng chân, cô nói với nữ sinh: "Có chuyện gì thì nói ở đây đi".

​Nữ sinh từ từ xoay người, vẻ mặt mỉm cười trong sáng khi nãy đã thay bằng một trời mây đen u ám, cô ta lạnh lùng nói: "Mục Tiểu Phàm."

​Mục Tiểu Phàm hơi ngạc nhiên, cô đề phòng hỏi, "Cô muốn làm gì? Với lại cô là ai?".

​Nữ sinh cười lạnh: "Tôi là ai chả phải chuyện của cô, ngày hôm nay tôi phải dạy dỗ cô mới được". Dứt lời liền tính xông tới.

​"Khoan khoan". Mục Tiểu Phàm lui về phía sau nói: "Tôi không biết cô, cô đòi dạy dỗ tôi thì ít ra cũng phải cho tôi biết chuyện gì tại sao chứ?".

​"Nói cho cô biết cũng được, đó chính là mai mốt cô cách xa Tinh một chút". Nữ sinh nói xong lại định vọt tới.

​"Này này, Tinh là ai? Tôi không biết". Mục Tiểu Phàm dở khóc dở cười.

​"Hạ Tinh". Nữ sinh híp mắt, động tác càng thêm hung hãn.

​"Nữ ma đầu?" Mục Tiểu Phàm kinh ngạc, tránh thoát một đòn của nữ sinh, vô tội nói: "Tôi né cô ta còn không kịp, ai muốn có quan hệ gì với nữ ma đầu chứ".

​"Hừ, nếu như không phải gương mặt hồ ly của cô dụ dỗ thì sao Tinh lại dây dưa với cô". Nữ sinh nghiến răng nói.

"Ê, khuôn mặt tôi trưởng thành liền như vậy, tự dưng nữ ma đầu nhìn trúng ý thì mắc mớ gì tôi mà đổ thừa?". Mục Tiểu Phàm bắt lấy cổ tay nữ sinh, dùng tay kẹp cô ta vào người mình không cho động đậy, gằn giọng nói: "Nếu như cô thật sự muốn tôi cách xa Tinh của cô thì cô tự đi mà nói với nữ ma đầu là đừng có tối ngày lởn vởn trước mặt tôi".

Một nữ ma đầu thôi đã đủ phiền, bây giờ lại xuất hiện thêm phiền phức mới, vẫn là có liên quan đến nữ ma đầu, thật đúng là xui xẻo, uống nước còn mắc kẽ răng.

​"Hừ, tôi sẽ còn tìm cô". Nữ sinh giãy thoát khỏi tay cô, hung hăng trừng mắt rồi quay lưng bỏ đi.

​Mục Tiểu Phàm nhức đầu xoa xoa huyệt thái dương. Cô trở về ký túc xá, vừa mở cửa ra liền thấy nữ ma đầu ngồi trước bàn cô, cầm ly của cô uống nước, mà ba bạn kia thì ngồi dồn ở một góc phòng đắm đuối nhìn nữ ma đầu.

​"Tiểu Phàm đã về rồi". Hạ Tinh buông ly nước, thân thiết đi tới bên cạnh nói.

​"Có chuyện gì không?" Mục Tiểu Phàm lạnh giọng hỏi.

"Không có chuyện thì không thể tìm em sao?". Hạ Tinh đưa tay vén tóc cô đưa lên chóp mũi nhẹ nhàng ngửi một chút, cảm thán nói: "Thật là thơm!".

​"Em một tuần vẫn chưa gội đầu". Mục Tiểu Phàm kéo tóc mình lại, đi lướt qua người nàng.

​Hạ Tinh mỉm cười tiếp tục nói, "Không gội đầu cũng rất thơm".

​"Khẩu vị cô thật nặng!". Mục Tiểu Phàm liếc mắt, cô cầm ly định uống nước liền nhớ tới cái ly vừa bị nữ ma đầu chạm vào, bàn tay ngưng giữa không trung.

​"Muốn uống nước sao?" Hạ Tinh tự nhiên chạm vào bàn tay cô, ở bên tai cô thổi một hơi gió: "Tôi rót cho em nhé".

​"Không cần". Mục Tiểu Phàm rút tay về, giữ khoảng cách nói: "Huấn luyện viên, tóm lại cô có chuyện gì?".

​"Chỉ là tới nhìn một chút". Hạ Tinh đứng thẳng nhìn cô.

​Mục Tiểu Phàm đối diện mắt nàng, lạnh nhạt trả lời: "Vậy bây giờ cô đã nhìn xong, có thể đi rồi".

​Hạ Tinh liếc nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Vừa vặn là giờ ăn trưa, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi". Nàng quay sang nhìn ba nữ sinh kia: "Các em cũng có thể đi cùng".

​Ba cô bạn sướng đến muốn nhảy dựng.

​"Cảm ơn huấn luyện viên, tụi em bây giờ không đói". Mục Tiểu Phàm đi tới cạnh cửa, làm tư thế tiễn khách: "Huấn luyện viên, đi thong thả".

​"Ôi kìa, Tiểu Phàm đi đi mà, tụi tớ còn chưa ăn sáng, đúng lúc đói bụng rồi". Nữ sinh tóc ngắn nói.

​"Đúng vậy đúng vậy, cùng đi đi". Hai người còn lại phụ hoạ.

​Hạ Tinh đứng ở một bên, không ngừng mỉm cười nhìn Mục Tiểu Phàm.

Hừm, nữ ma đầu nghĩ cô muốn sống hoà bình với mấy bạn cùng phòng trong ba năm nên mới quyết định hạ thủ từ nơi này đây mà.

​"Xin lỗi, tôi vừa ăn xong trở về, nếu như mấy cậu đói quá thì để huấn luyện viên dẫn đi được rồi, huấn luyện viên Hạ sẽ mời các cậu ăn một bữa thật ngon". Mục Tiểu Phàm không để mình bị đẩy vòng vòng, cùng lắm thì cô dọn ra ngoài ở.

​Nghĩ đến ba từ này, đôi mắt Mục Tiểu Phàm sáng lên, đúng vậy, dọn ra ngoài.

​Hạ Tinh không nghĩ Mục Tiểu Phàm ngoan cố vậy, kế hoạch thất bại chỉ có thể mang ba nữ sinh kia ra ngoài ăn cơm.

​"Mọi người từ từ ăn, không tiễn". Mục Tiểu Phàm vui vẻ phất phất tay, hiện giờ đầu cô toàn là chuyện ở chung với nữ thần, đâu còn tâm trạng suy tính chuyện nữ ma đầu.

​Đóng cửa phòng ký túc xá, cô kích động đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng lấy điện thoại di động trong túi ra bấm gọi đi.

​"Học tỷ!" Mục Tiểu Phàm hứng khởi nói.

​Nghe thanh âm của cô, nét mặt Hứa Hạ trở nên dịu dàng, giọng nói ngày thường vốn lạnh nhạt cũng mềm mỏng đi, nàng hỏi: "Em ăn trưa chưa?".

​"...Vẫn chưa ăn, thật là đói". Lúc nãy đối phó nữ ma đầu nên Mục Tiểu Phàm nói dối là ăn rồi, nghe học tỷ hỏi, cô mới sờ sờ cái bụng đói meo.

"Mình ra ngoài đi ăn". Hứa Hạ nói.

​"Ừ". Mục Tiểu Phàm đáp ngay lập tức, đúng lúc có thể bàn chuyện ở chung với nữ thần.

Đầu óc Mục Tiểu Phàm chẳng còn nhớ tới mấy chuyện phiền não lúc sớm nữa, cô nhảy chân sáo đi ra ngoài mà không hề hay biết Hạ Tinh từ căn tin đi ra đã vô tình nhìn thấy cô.

​"Học tỷ!" Mục Tiểu Phàm ra cổng trường liền thấy nữ thần, tíu tít nhào tới ôm nàng.

May là Hứa Hạ trụ vững không thôi cả hai đều té ngã.

Cả đám học sinh trước trường cảnh sát đều ngơ ngốc nhìn. Mục Tiểu Phàm mặc kệ bọn họ, cô kéo tay nữ thần đi đến một quán ăn ở phố ăn uống.

​Hai người đặt một gian phòng riêng, Mục Tiểu Phàm ngồi dính bên nữ thần thiếu điều muốn lập tức ngồi trên đùi nàng.

​Hứa Hạ bị cô lấn đến sát vách tường.

​"Chị ơi thức ăn đã dọn lên đủ". Nhân viên phục vụ đặt món cuối cùng lên bàn nói.

​"Cám ơn, một hồi đừng để ai vào đây nhé". Mục Tiểu Phàm ôm cánh tay nữ thần, dặn dò nhân viên phục vụ.

​Hứa Hạ và nhân viên: "...".

"Dạ vâng, chúc hai chị ăn ngon". Nhân viên nói xong liền đi ra đóng cửa lại.

​Cửa vừa đóng, Mục Tiểu Phàm liền không kịp chờ đợi nhảy vào ngồi trong lòng nữ thần, hai tay quấn quanh cổ nàng, hào hứng nói: "Học tỷ, hôm nay ý tưởng tuôn trào, em nghĩ ra một chuyện rất tuyệt vời".

​Hứa Hạ hai tay ôm hông cô, sợ cô ngã ngửa ra sau.

​"Học tỷ, chúng ta dời ra ngoài ở đi".

​"Dời ra ngoài?" Hứa Hạ có chút sửng sốt.

​"Đúng vậy". Mục Tiểu Phàm vặn vẹo thắt lưng, ủy khuất nói: "Chị không biết mấy đứa bạn cùng phòng của em mất nết cỡ nào đâu, mỗi ngày đều dùng bản mặt lạnh lùng liếc ngang liếc dọc em, hay châm chọc khiêu khích em nữa, hôm khai giảng còn kiếm chuyện đánh em".

​Hứa Hạ nhíu mày, bàn tay nắm chặt hông cô, nói không đắn đo: "Ngày mai dời ra ngoài, chiều nay em báo với trường đi".

​"Ừa". Mục Tiểu Phàm vùi vào lòng nữ thần, tinh ranh nhoẻn miệng cười.

Quả nhiên, nữ thần thương mình nhất.

​Mục Tiểu Phàm tâm tình vui vẻ, đặc biệt sục sôi, ngồi trên đùi nữ thần bắt đầu không đàng hoàng.

​Cô ôm cổ nữ thần, cọ cọ mông lên đùi nữ thần, đưa lưỡi liếm liếm môi mình, mị sắc nhìn nàng, "Học tỷ, em nóng quá".

​Hứa Hạ cứng đờ người, ánh mắt bớt đi vài phần trong trẻo.

​"Học tỷ, hay là...chúng ta ở chỗ này...". Mục Tiểu Phàm kề sát tai nữ thần thì thầm, cô lè lưỡi liếm vành tai nàng một chút rồi đói khát ngậm luôn vào miệng, "Học tỷ~...".

​Hứa Hạ hô hấp khó khăn, tay vẫn giữ chặt eo Mục Tiểu Phàm, không hề ngăn lại động tác của cô.

​Mục Tiểu Phàm thấy nữ thần không có ý ngăn cản cho nên càng thêm lớn gan.

​Môi cô trượt dọc cổ nữ thần, vừa liếm vừa hôn, miệng còn phát ra âm thanh, "Ưm...học tỷ, muốn em đi..". Coi như là phần thưởng vì nữ thần đồng ý dọn ra ở chung với mình, hôm nay mình để cho người ta công vậy, yêu nàng thì để nàng công một chút cũng không sao.

​"Ở đây có người". Hứa Hạ khàn khàn nói.

​Mục Tiểu Phàm ngồi dậy, nhìn vào mắt nữ thần, chậm rãi cởi nút áo phía trên để lộ ra bầu ngực, hơi nghiêng người về trước, ngọt ngào nói: "Học tỷ, chị không muốn ăn các em ấy sao?".

​Hứa Hạ nhìn da thịt mịn màng trước mắt, hít sâu một hơi.

​"Học tỷ, chị chạm vào đi, em thật là ngứa ngáy~". Mục Tiểu Phàm đưa ngực tiến sát nữ thần, nhìn phản ứng của nữ thần, cô cảm giác ngọn lửa trong thân thể mình lại bùng cháy rồi.

​Hứa Hạ đặt môi hôn lên ngực cô, Mục Tiểu Phàm choàng tay lên vai nữ thần, giữ cho mình ngồi vững.

​"Em còn muốn ~" Mục Tiểu Phàm bĩu môi nói.

​Hứa Hạ hôn lên lần thứ hai.