Editor: Con trym nhỏ xinh

_______________

Chiều nay Ninh Diệp đi gặp một người bạn, tình cờ thấy Cố Thanh Thanh khi đang lái xe qua khu này, như bị trúng lời nguyền liền dừng xe ở phía sau cô. Kết quả thì mới vừa xuống xe đã nghe thấy cô ấy chửi thề, không biết fan của cô ấy đã thấy qua bao giờ chưa.

“Ninh Diệp?” Cố Thanh Thanh quay đầu lại thấy Ninh Diệp, act cool đứng hình mất 5s, nhờ việc cô hay lướt Weibo, nên đối với khuôn mặt này rất quen thuộc. Đúng là lớn lên cũng đẹp trai đấy, nhưng Cố Thanh Thanh thấy hắn quá giống “Tiểu bạch kiểm”, có lẽ nhiều cô gái ngày nay thích thể loại này à? Nhưng đây không phải lúc để suy nghĩ về chuyện này, mà là chuyện! Bị! Hắn! Nghe thấy mất!!!

“Cố Thanh Thanh.” Ninh Diệp đút tay vào túi, cô nhìn hắn phun ra tên mình.

Cố Thanh Thanh không có ý định suy nghĩ vì sao hắn biết được mình, không có chuyện gì mất mặt bằng việc bạn tự làm xấu mình trước mặt một người quen biết bạn. Kéo kéo tà áo, cố gắng làm dịu đi tâm tình đang xấu hổ của mình, hận tới mức rất muốn tự bắn chết chính mình.

“Cô đang làm gì ở đây?” Ninh Diệp hỏi.

“Tôi sống ở tiểu khu này mà? Tại sao anh lại ở đây?”

“Tôi thấy cô mới đi qua đây.” Ý thức được mình đang nói gì, cảm thấy hơi xấu hổ.

“Hả?” Cố Thanh Thanh nghi ngờ mình đã nghe lầm.

“Đây, là như thế này, em gái của tôi là fan của cô, tôi thấy cô nên mới qua đây nhờ ký tên!” Ninh Diệp giải thích, tuy hơi vô lý nhưng lại rất thuyết phục.

“À~ được, có giấy bút không?” Tại sao gần đây lại dễ gặp được fan mình vậy?

“Ui….. Quên đem theo mất rồi.” Ninh Diệp sờ sờ mũi, hắn làm biểu tình vô tội khiến cho người nhìn vào rất thư thái.

“Không sao đâu không sao đâu, về sau có cơ hội thì ký. Thật ra tôi đang muốn cảm ơn anh, hôm nay mới vừa cọ độ hot của anh!” Rất có khả năng hắn không biết chuyện này, nhưng nếu gặp được thì phải giải thích một chút.

“Tôi biết, vậy cô muốn cảm ơn tôi thế nào?” Ninh Diệp nghiêm trang nói.

“Hả?” Cố Thanh Thanh lại ngu người nữa.

“Mời tôi đi ăn đi! Hôm nay tôi bận việc, vậy hẹn lần sau đi, số điện thoại là?” Lấy điện thoại ra nhìn về phía Cố Thanh Thanh.

Cố Thanh Thanh sửng sốt, theo phản xạ đọc số điện thoại ra. Ninh Diệp lưu số lại rồi hài lòng đi luôn, Cố Thanh Thanh vẫn còn ngu người đứng đó. Đây có phải là bị mời khách không?

Bây giờ ai đang “Truy tinh” đều nhờ người nhà ra trận à?!

Khi mở phát sóng trực tiếp buổi tối ra, có rất nhiều người nhảy vào. Gần đây độ hot của Cố Thanh Thanh cũng cao, rất nhanh số người xem đã lên đến 500 vạn.

“Chào buổi tối mọi người, trước hết, tui phải xin lỗi mọi người, khoảng thời gian trước tui bận quá, nên không thể phát sóng trực tiếp được. Rất xin lỗi, nếu lần sao tui không thể mở phát sóng trực tiếp được thì sẽ thông báo trước cho mọi người ở trên Weibo, được không?” Cố Thanh Thanh nghiêm túc nhìn màn hình, thái độ thành khẩn.

Hoa hồng đỏ: Được được được! Em yêu chị nữ thần

Ỡm ờ: Sự nghiệp nữ thần là quan trọng! Chỉ cần không vứt bỏ tụi tui là được

Khu Đông Dahe: Yêu nữ thần nhiều nhiều nhiều! Nữ thần thật tuyệt vời*!

Từ gốc là 牛掰(niú bāi): Có hai nghĩa, 1 là bím bò, 2 là tuyệt vời. Vì ngữ cảnh nên tui để nghĩa hai nha ‘-‘)

Luôn có điêu dân muốn hại Trịnh: Nữ thần có muốn đầu gối của tui không! Để tui chặt gửi qua cho cô!

…….

Bình luận rất nhanh, Cố Thanh Thanh xem mà hoa mắt chóng mặt.

‘Ninh gia có vận’: Nữ thần rời bỏ bọn tui lâu như vậy! Muốn bồi thường! Hát đi!

Tôi là hắc kỵ sĩ: Nữ thần, em là trái tim của tôi, là gan của tôi, là trái cây ngọt ngào của tôi!

Thiển Mặc: Nữ thần hát đi!

Năm nay mười tám, hỏi lại tự sát: Nữ thần hát đi!

Thiên hạ đệ nhị: Nữ thần hát đi!

……..

Ninh Diệp thấy phần lớn võng hữu đều yêu cầu Cố Thanh Thanh hát, liền biết rằng cô gái ngốc này nhất định sẽ đồng ý. Lúc trước còn chưa gặp qua Cố Thanh Thanh, anh nghĩ rằng cô ấy phân nửa là người có thủ đoạn. Sau khi xem phát sóng trực tiếp vài lần, anh liền biết cô gái này đúng là có chút ngốc. Hôm nay thấy bộ dạng ngu si của cô sau khi thô tục, lần đầu tiên Ninh Diệp thấy “Ngu ngốc đáng yêu” là lời khen ngợi.

Không nhịn được dùng acc clone bình luận “Nữ thần hát đi!”.

Cố Thanh Thanh yên lặng nhìn đống spam “Nữ thần hát đi!”, đậu má.

“Có muốn nghe tui hát thật không?”

Võng hữu lại spam một đợt “Hát hát hát”.

“Sau khi tôi hát xong phát sóng trực tiếp sẽ kết thúc ngay, có nguyện ý không?” Cố Thanh Thanh cười ranh mãnh.

Võng hữu ban đầu cái gì cũng bình luận, cuối cùng họ vẫn bị “Hát đi hát đi” chi phối.

Cố Thanh Thanh họ nhẹ một cái, hé miệng.

Đàm Minh Nguyệt là một fan trung thành của Cố Thanh Thanh, về việc đêm nay Cố Thanh Thanh hát vẫn thuộc phát sóng trực tiếp, cô ấy thuộc về phần phát sóng trực tiếp. Đã rất nhiều ngày không gặp Cố Thanh Thanh, phát sóng trực tiếp lần này hết, lần sau phải đợi hơn hai ngày nữa. Mà phát sóng trực tiếp hôm nay vừa mới bắt đầu, chỉ hát xong một bài rồi chạy luôn? Nhìn mặt nữ thần, nghe được giọng nói của nữ thần nó phê gì đâu á!

Cho đến khi Cố Thanh Thanh mở miệng, Đàm Minh Nguyệt đứng hình nắm chặt con chuột. Cũng không có ai bình luận trong kênh trò chuyện nữa, không phải là hát không hay, mà còn hơn cả hay!

Giọng ca réo rắt ngân nga một bài hát vàng son kinh điển thuở nào. Bài hát này quá già, thậm chí nghe không hề phù hợp với lứa tuổi cô nữa. Nhưng khi nữ thần hát lại mang đến một ý nghĩa chữa lành không thể giải thích, phản phất như có thể dễ dàng giải tỏa cơn mệt mỏi, khiến người nghe vô tình trở lại thời niên thiếu, nhưng khi nghe xong cảm xúc không khỏi bị hụt hẫn vì hoài niệm tuổi thơ.

Quá đáng giá! Đàm Minh Nguyệt thấy mình của hồi nãy đúng là quá ngốc! Hãy xem những người thông minh kia, dùng một buổi tối phát sóng trực tiếp để đổi lấy tiếng ca thanh thúy của nữ thần! Đáng giá! Quá đáng giá!

Cố Thanh Thanh hát xong, hội bà tám lại bắt đầu spam “Hát thêm lần nữa đi!” Nhẹ mỉm cười, vươn bàn tay đối diện với màn hình, sau đó màn hình tối sầm.

Cả hội bà tám thấy, bà mợ nó, một màn quen thuộc khiến ai ai cũng muốn phun tào!

Ninh Diệp cũng có chút sửng sờ, hát rất hay, cô gái này kỳ thật trời sinh muốn ăn bát cơm của bọn họ đúng không?

Lương Tiểu Oản lại bắt đầu nháo, sau khi Cố Thanh Thanh đóng phát sóng trực tiếp, bé lướt qua lướt lại màn hình, tìm xem thử Cố Thanh Thanh đi đâu. Bé không biết nhiều chứ lắm, không biết hôm nay Cố Thanh Thanh kết thúc rồi, chỉ cảm thấy chưa đủ thời gian.

“Được rồi, đừng tìm! Hôm nay đã xong rồi, lần sau xem tiếp nha!” Lương Tri Kiều sờ sờ đầu con gái.

Lương Tiểu Oản ném máy tính bảng vào lòng Lương Tri Kiều, đứng dậy chạy ra ngoài ngay.

Lương Tri Kiều vừa thấy liền biết con gái định làm gì, vội ngăn bé lại “Đừng! Trời đã tối lắm rồi mà con còn chạy qua nhà người ta làm gì, không được đi!”

Lương Tiểu Oản không chịu nghe lời, nhất định đi sang phòng bên cạnh.

“Con không được đi, Tiểu Oản làm như vậy là không ngoan! Con muốn sau này Cố Thanh Thanh không bao giờ nói chuyện với con nữa à? Nghe lời, đi ngủ, mai con rời giường ba ba sẽ dẫn con qua!” Lương Tri Kiều an ủi nói.

Lúc này Lương Tiểu Oản mới an tính lại, ngoan ngoãn đi ngủ.

………

Lương Tri Kiều cảm thấy dường như có người luôn kéo anh, mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy con gái đang ghé vào mép giường mình, ra sức đẩy anh.

“Có chuyện gì vậy Tiểu Oản?” Lương Tri Kiều sốt ruột hỏi.

“Gặp Thanh Thanh!” Thấy ba chưa dậy bé đẩy tiếp

Lương Tri Kiều thấy, con mẹ nó đúng nhìn là bị trúng độc rồi.

Ôm con gái lên để trên giường, “Ngủ! Cố Thanh Thanh còn chưa dậy đâu, con đi ngủ lại đi! Đợi lát nữa cô ấy dậy rồi thì chúng ta qua, bằng không cô ấy sẽ không thích con.” Để con gái nằm trong chăn của mình, gối đầu mình cũng đưa cho bé nốt.

Bé nghe Cố Thanh Thanh sẽ không thích mình, nhanh chóng nhắm hai mắt lại.

Nhưng mà bé cũng không ngủ được, vẫn luôn lăn lộn qua lại. Lương Tri Kiều từng nghe bác sĩ tâm lý nói qua, hầu hết những đứa trẻ bị tự kỷ đều cố chấp, đối với một thứ gì đó cố chấp vượt mức bình thường. Nhưng anh không ngờ rằng thứ Tiểu Oản cố chấp lại là một người, một người vừa xinh đẹp vừa thoải mái.

Thấy con gái thật sự không ngủ được, Lương Tri Kiều có chút đau lòng, ôm bé lên, sửa soạn lại cho bé. Nấu chút cháo ăn sáng, rồi đá bé sang cách vách.

Khoảng 7 giờ, Cố Thanh Thanh chuẩn bị chạy bộ buổi sáng, mở cửa ra, thấy hai người đứng sững trước cửa.

“Hai người….. Làm gì vậy? Đứng bao lâu rồi?” Cố Thanh Thanh nghi hoặc hỏi.

Lương Tri Kiều xê dịch hai chân cứng đờ, thật sự không thể nói lên hai chữ “Vừa đến”……

“Tôi thấy mỗi ngày em đều chạy bộ buổi sáng, nên muốn hỏi thử em có thể dẫn hai cha con tôi chạy chung không? Hai cha con tôi mới dọn đến, không rành đường lắm, cũng chỉ biết mỗi em.” Cố Thanh Thanh nghe xong, cảnh giác mới vừa dâng lên trong lòng nhanh chóng tan thành mây khói.

“Được thôi! Nhưng hai người muốn chạy bằng trang phục này?” Chỉ chỉ âu phục Lương Tri Kiều với bộ váy của Lương Tiểu Oản. Lương Tri Kiều xấu hổ cười, bế Lương Tiểu Oản lên nhanh chóng trở về thay quần áo.

( ̄▽ ̄)/♫•*¨*•.¸¸♪

Tác giả có lời muốn nói: Sau này tối nào tôi cũng sẽ cập nhật, gõ chữ cho thuận tiện xíu /chụt chụt